Một bàn tay to nhanh chóng bóp lấy cổ tôi, sau đó theo cái đà này dùng ngón tay vuốt ve cổ tôi, tầm mắt của người nọ quét qua mặt tôi.
Một tiếng rẹt vang lên cổ áo bị xé rách.
Da thịt trắng nõn lộ ra bị không khí lạnh lẽo xâm nhập vào, tôi rất tức giận, trong tay kết ra pháp ấn ấn lên ngực cậu ta, trực tiếp đánh bay cậu ta vào tường, cậu ta ôm ngực phun ra máu tươi, nhìn tôi giống như là nhìn thấy quái vật.
Tôi đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo trước người, mang theo vẻ mặt âm u đứng trước mặt người đàn ông kia, "Tôi nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn với cậu, vậy mà cậu lại dám khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi?”
"Chị Mộng Mộng.
Em không phải là cố ý, do phụ nữ đều thích em trai nhỏ của em, cho nên em cho rằng chị Mộng Mộng cũng thích, em đây chỉ là muốn lấy lòng chị mà!”
Cậu ta nói xong liền đưa tay định tuột quần xuống.
Tôi liền đạp lên bụng dưới của cậu ta khiến cậu ta đau đến nỗi mặt mày méo mó.
"Cậu thật là con mẹ nó, ghê tởm!" Tôi mạnh mẽ dùng giày cao gót nghiền nghiền, cậu ta bị ăn đau kêu la thảm thiết mà ngã trên mặt đất, còn kèm run lên bần bật.
"Tên cặn bã cậu muốn chết đúng không, vậy tôi liền thành toàn cho cậu, coi như là cho những người phía sau một hồi chuông cảnh tỉnh, ở trong căn cứ này, muốn trêu chọc ai thì chọc, chớ đến trêu chọc tôi.
Không thì kết quả chỉ có thể là chết!"
Tôi nói xong, người đàn ông kia hoảng sợ ngẩng đầu nhìn tôi, vừa lúc nhìn thấy tôi dùng tam lăng toa phóng mạnh, sắp cắm về hướng mi tâm của cậu ta.
"Mộng..."
"Mộng cái đầu mẹ cậu, đi chết đi."
Tôi liền đá một cái vào người cậu ta thuận thế rút tam lăng toa ra, người đàn ông này thật sự quá ghê tởm đến mức ngay cả giết cậu ta cũng làm tôi cảm thấy ghê tởm.
Người đàn ông kia vừa chết, xích sắt trói buộc trên người Tiểu Bạch liền tự động biến mất, tôi đi tới trước mặt Tiểu Bạch và lắc lắc người em ấy kêu em ấy tỉnh dậy, "Tiểu Bạch, em không sao chứ?”
"Chị Mộng Mộng, em không sao, chị có sao không, tên kia..."
Nói đến đây Tiểu Bạch lập tức nhìn thấy người ngã trên mặt đất, chết mà không nhắm mắt, em ấy nhất thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó ánh mắt tràn đầy nham hiểm, hung ác, "Trên đời này sao lại có loại đàn ông ghê tởm như vậy, chết là không đáng tiếc!"
"Em đi gọi Tần Hách vào kéo cậu ta ra ngoài và ném đi!"
"Vâng!"
Lúc Tiểu Bạch đứng dậy vẫn còn hơi choáng váng, lảo đảo đi ra ngoài, không lâu sau, Tần Hách liền chạy vào, có lẽ dọc đường đi Tiểu Bạch cũng đã nói cho anh ta biết chuyện vừa rồi cho nên anh ta vừa vào liền xin lỗi tôi.
"Chị dâu, xin lỗi, người tiếp theo tôi sẽ chọn tốt rồi mang đến sau."
"Anh trở về nói cho những thi quỷ kia biết, nếu làm cho tôi không hài lòng ở điểm nào thì kết quả giống như thi quỷ này, anh kéo cậu ta ra ngoài ném đi." Tôi mặt lạnh nói.
Ý chính này cũng là nhắc nhở Tần Hách, thi quỷ tuy do anh ta quản, nhưng người phía dưới nếu có tâm tư lệch lạc gì, thì tôi cũng sẽ không chừa mặt mũi cho anh ta.
Tần Hách liên tục gật đầu, giơ tay lên vẫy hai thi quỷ bên ngoài vào để kéo tên thi quỷ nọ ra ngoài, sau đó thay đổi cho tôi một người mới tiến vào.
Người mới lúc sau này không rên một tiếng, đều là ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt tôi, tôi cũng thuận lợi tiến vào trạng thái bắt đầu làm việc.
Đêm nay liên tiếp làm năm thi quỷ, sau đó tôi cảm giác thể lực của mình có chút không chống đỡ nổi nữa, nên bảo Tiểu Bạch đi nói với Tần Hách, hôm nay làm tới đây thôi.
Sau khi Tiểu Bạch quay trở lại nhìn bộ dáng suy yếu của tôi thì không khỏi lắc đầu, "Chị Mộng Mộng, em thấy chị ngốc quá đi, ngày mai chị không nên như thế này nữa, tự làm cho mình suy yếu như vậy, lỡ như có người xấu đánh lén chị, thì chị còn sức lực nào để ứng phó?"
"Cũng chỉ có hai ngày này mà thôi, đem những người đó làm xong liền không có việc gì."
"Có thể làm xong được không? Hôm nay Đặng Khải lại đem về một đám xác và đưa đến chỗ của Trần Kha rồi.”
"Em nói cái gì?" Tại sao tôi không biết?
"Thật đó, không tính mười người trong phòng thí nghiệm của Trần Kha thì trong nhà xác cũng còn có hơn năm mươi người!" Tiểu Bạch lúc trước được Tần Hách dẫn đi tham quan, ngay cả nhà xác phía sau phòng thí nghiệm cũng đi.
Sao lại có thể như vậy, họ muốn nhiều thi quỷ như vậy là để làm cái gì?
Thiên Ngạo, anh ta có biết chuyện này không? Không được, tôi phải tìm Thiên Ngạo hỏi một chút.
"Em dọn dẹp nơi này lại một chút, rồi liền đi nghỉ ngơi đi, chị đi tìm Thiên Ngạo hỏi một chút."
Trên đường trở về phòng tôi luôn thấp thỏm, luôn cảm giác Thiên Ngạo đang gạc tôi về chuyện gì đó, vừa mở cửa phòng vậy mà thấy anh ta không có ở bên trong, lúc này anh ta không ở trong phòng thì có thể ở đâu chứ?
Tôi vội vàng vẽ một tờ bùa truy hồn và đốt đi, sau đó đi theo lá bùa và tìm được anh ta ở ngọn núi phía sau căn cứ.
Trên đỉnh núi có một phiến đá bằng phẳng, Thiên Ngạo cùng Ngoan Mậu đang đứng đánh nhau ở trên đó, trong lòng tôi hoảng hốt, vốn định chạy tới ngăn cản, không ngờ nghe Thiên Ngạo nói.
"Sau khi học được một chiêu này, sau này con lại đánh nhau với Tề Quân kia thì chắc chắn sẽ không bị thua."
"Con muốn không phải là chiến thắng, con muốn giết nó, con có thể trực tiếp đập vỡ đầu nó không?" Giọng nói lạnh như băng từ trong miệng Ngoan Mậu thốt ra.
"Hiện tại vẫn chưa phải là lúc, hơn nữa với pháp thuật của con, muốn giết nó còn rất khó, dùng tốc độ nhanh hơn cho cha!! Có sơ hở!" Thiên Ngạo dùng khói đen huyễn hóa ra cánh tay bọ của Tề Quân tiến hành công kích Ngoan Mậu, ra tay rất dứt khoát.
Tôi vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, hoá ra anh ta đang dạy con luyện thuật pháp, lời nói trước đó anh ta nói hoá ra là nói cho Trần Kha nghe.
"Nếu em đã tới thì đi ra đi, thuận tiện chỉ đạo con trai ngươi một chút, thật sự là quá yếu!"
"Yếu thế sao? Làm gì có?" Ngoan Mậu không phục hừ lạnh một tiếng, thoáng chốc sau lưng nó xé rách ra và vươn ra một đôi cánh màu đen, trông nó giống như là tiểu thiên sứ vậy, chẳng qua đôi cánh kia là màu đen.
Thoáng chốc gió mây cuồn cuộn, nó đập cánh một cái, làm cây cối chung quanh bị nhổ lên tận gốc, rồi bị lực lượng lớn mạnh bao trùm lấy và công kích thẳng về phía Thiên Ngạo.
"Không ngờ thằng nhóc con lại có huyễn hóa, còn giấu diếm cha!"
Lãnh Thiên Ngạo nhếch môi cười lạnh, sau lưng anh liền xé rách mở rộng ra một đôi cánh màu đen thật lớn, cánh mở ra dùng sức một cái, thoáng chốc trong đêm đen xuất hiện nhiều vật trong suốt, những thứ trong suốt kia giống như đom đóm bị gió thổi bay, bay qua cùng cây cối cát đá mà Ngoan Mậu đánh tới.
Thoáng chốc, trước mắt xuất hiện một cảnh tượng rung chuyển!
Không chỉ có thế, những điểm sáng kia sau khi nuốt chửng cây cát đá liền bay hướng về phía Mậu Mậu.
Trước kia, Ngoan Mậu đã từng nếm thử qua bột lân này, nó lập tức lộn một cái ra sau lui mấy thước, muốn dùng cánh kéo gió thổi bột lân bay đi, nhưng cánh nhỏ của nó làm sao địch nổi một cánh của Lãnh Thiên Ngạo, kình lực lớn tức thì ném cơ thể bé nhỏ của Ngoan Mậu đi, làm nó ngã trên mặt đất.
Tôi vội vàng bay người lên, ở trên không trung cắn nát ngón tay, sau khi rơi xuống đất thì nhanh chóng vẽ ra một trận thất tinh ở trên không trung, bột lân từ trên trời định đánh úp xuống nhưng vừa chạm vào trận thất tinh thì liền biến mất, tuy vậy đất đai xung quanh chúng tôi giống như bị đốt cháy thành mương rãnh, hiện ra một mảnh than cốc.
"Thiên Ngạo, anh suýt nữa là đả thương con rồi!" Mặt tôi âm u xuống, sao tên này thích tranh cao thấp với con trai mình quá vậy.
Thiên Ngạo cười ha ha vừa thu hồi cánh lại,
"Đàn ông đàn an không bị chút thương tích thì làm sao có thể trở nên mạnh mẽ."
Nói xong anh ta đi đến chỗ tôi, dùng ánh mắt cưng chiều nhìn tôi, "Ngược lại là đối với người phụ nữ, em đó, anh lại không có chút biện pháp nào!”
"Hừ!" Tôi hừ lạnh một tiếng giải trừ trận thất tinh.
Ngoan Mậu vỗ vỗ bụi bặm trên người rồi đứng lên, nó không phục tiến lên hai bước nói, "Vừa rồi là mẹ ra tay ngăn cản, không tính, con vốn có thể ứng phó, không được tính là cha thắng."
Tôi gõ một cái cốc vào đầu Ngoan Mậu, "Con với cha con thì so cái gì, nhóc con suốt ngày tranh mạnh hiếu thắng, mẹ cảnh cáo con nha, về sau mẹ không cho phép con đánh nhau với Tề Quân nữa.”
"Mẹ, con không còn là trẻ con nữa rồi!" Ngoan Mậu ôm đầu không nói gì dậm chân.
"Mặc kệ con bao nhiêu tuổi, trong mắt mẹ con vẫn là con nít."
"Nếu thật sự là con nít, vậy con cùng Tề Quân đánh nhau không phải là chuyện rất bình thường hay sao? Con nít nào mà lại không đánh nhau?" Ngoan Mậu nói bĩu môi.
"Đó mà gọi là đánh nhau thôi à? Đó rõ ràng chính là đánh kiểu sống chết, có đứa con nít nào mà đánh nhau đến liều mình không?”
"Cho nên con nói con không phải là con nít nữa rồi, mẹ đừng lo lắng cho con!" Ngoan Mậu tức giận dậm chân, xoay người bay đi.
Tôi bị thằng nhóc thối này quay vòng vòng đến choáng váng, nhìn bóng lưng của nó rời đi khiến tôi tức giận tự đấm vào ngực bản thân, "Anh nhìn đứa nhỏ này xem, thật không biết rốt cuộc là giống anh hay là giống em!!”
"Đương nhiên là giống chúng ta, tính tình này giống anh, nhưng kỹ năng của nó lại giống em, dù sao trên người cũng chảy máu của em." Thiên Ngạo vỗ vỗ bả vai tôi, ý bảo tôi đừng tức giận nữa.
Sau khi nói xong anh ta nhìn bóng lưng Ngoan Mậu, nhịn không được tán thưởng nói, "Nhóc con xấu bụng thật, lâu như vậy đến hôm nay mới lộ ra bộ mặt thật, tuổi còn nhỏ vậy mà lại có huyễn hóa."
Tôi cũng bị chiêu thức vừa rồi Ngoan Mậu làm cho khiếp sợ, thở dài nói, "Thật ra thì Ngoan Mậu đã sớm biết em dùng nó loại bỏ hàng đầu, nó là đợi em dời hết hàng đầu sang người nó rồi đợi đến lúc em sảy thai, như vậy nó sẽ biến thành quỷ lệ rất mạnh, nó không ngờ em đổi máu giữ lại nó, sau đó lại bị Liệt Phong làm cho sinh non, nếu không, năng lực của nó chắc còn cao hơn thế.”
"Cứ như vậy cũng rất tốt rồi, đứa nhỏ này tính cách quật cường, ai nói cũng không nghe, thực lực quá mạnh cũng không phải là chuyện tốt, sau này em phải gần gũi với nó nhiều hơn, dẫn nó hướng đến chính đạo."
Tôi thuận thế áp vào trong lòng Thiên Ngạo, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, lời nói vừa rồi cho cảm giác giống như là vợ chồng chân chính.
"Anh yên tâm, em sẽ dẫn dắt nó cho tốt."
"Ừm, nơi này gió lớn, chúng ta cũng trở về nghỉ ngơi đi."
Thiên Ngạo ôm lấy tôi trở về, lúc này tôi mới nhớ tới mục đích chính mà mình tới nơi này, giật mình nắm lấy quần áo của anh ta, "Thiên Ngạo, anh biết Trần Kha tạo ra bao nhiêu thi quỷ không? Nghe nói mấy cái xác còn chưa cải tạo thành thi quỷ thì vẫn còn hơn năm sáu mươi cái, chúng ta làm nhiều thi quỷ như vậy là để làm cái gì?”
"Nhiêu đây là rất nhiều sao? Theo anh được biết, bên Hàng Thi đã biến người của toàn bộ tập đoàn Liễu thị thành thi quỷ rồi.”
"Cái gì? Người của Liễu thị á? Họ không phải là người sống sao?"
"Ha ha, em quá đơn thuần rồi, thi quỷ không chỉ có thể được sống mãi, hơn nữa còn có được kỹ năng đặc biệt, đây là có người cầu mà còn không được, bọn họ còn cho thi quỷ một tên gọi mới, chính là nhân loại mới."
Thiên Ngạo nói xong nhịn không được hừ lạnh mỉa mai, cả người tôi đều khiếp sợ, người trên thế giới này quá điên cuồng rồi, những người đó thế mà lại tự nguyện bỏ đi sinh mệnh để trở thành thi quỷ.
Chết tiệt, bây giờ nên làm thế nào mới tốt, thi quỷ đã bắt đầu tràn lan trong nhóm người thường….
Danh Sách Chương: