Những gì xảy ra trong khoảng thời gian này đã đả kích rất nhiều đến tôi, mặc dù tôi không còn khổ sở như lần trước đến ngất đi, nhưng tôi vẫn nằm trên giường suốt mấy ngày không ăn uống gì, đã trở thành một kẻ sống chết chẳng màn.
Nhưng trong khoảng thời gian này, cuối cùng tôi cũng suy nghĩ cẩn thận về một điều, đó là cha mẹ tôi sẵn sàng chịu khổ ở dưới địa ngục vì tôi, bọn họ nhất định muốn tôi sống thật tốt, hy vọng tôi trở thành một người có ích cho xã hội.
Tôi đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, Vưu Tích đứng ở cửa:
"Đứng dậy đi, thời cơ đã chín muồi!"
Tất nhiên, tôi biết anh ta nói gì, mấy ngày nay tôi đã sắp xếp tốt suy nghĩ của chính mình, tôi nghiêng người bò dậy:
"Những thi quỷ kia anh đã nói hết chưa?"
Tôi biết bọn họ đã tỉnh lại từ lâu rồi.
Nhưng tôi không có mặt mũi nào để đối mặt với họ, tôi vẫn luôn trốn tránh ở trong căn phòng này.
Vưu Tích gật gật đầu:
"Anh đã thăng chức cho bọn họ và sắp ở bên cạnh mình, họ rất hài lòng với cơ thể hiện tại của mình."
Anh ta cong môi cười nhẹ, giống như một thiên thần bóng đêm độc ác và mạnh mẽ, nói về những người phàm được anh ta trao cho sức mạnh.
Tôi đi song song bên cạnh anh ta, tôi không nhịn được hỏi:
"Hôm nay là ngày kết thúc diễn tập nhỉ, vẫn không có tin tức gì về Thiên Ngạo sao?"
"Không có.
Quân đội đã chuẩn bị rút quân.
Ngoan Mậu và Tề Quân sẽ cùng quân đội trở về, nhưng Nhiếp Tranh vẫn không chịu quay lại, em có muốn gọi điện cho hắn không?"
Vưu Tích vừa nói vừa móc di động đưa đến trước mắt tôi.
Nhiếp Tranh đã tìm một tháng, anh ta thậm chí còn không thèm than thở với tôi một cậu nào, cho dù đời trước anh ta có thiếu nợ tôi, làm như thế cũng có thể bù đắp hết rồi.
Vưu Tích chắc chắn muốn tôi gọi Nhiếp Tranh trở về, nhưng anh ta giao quyền lựa chọn cho tôi, bởi vì anh ta biết rằng một khi Nhiếp Tranh trở về, là sẽ bỏ việc tìm kiếm Thiên Ngạo.
Tôi ngơ ngẩn nhìn chiếc điện thoại trong lòng bàn tay anh ta, cuối cùng tôi vẫn cầm lên và nhấn mạnh nút trò chuyện.
Nhiếp Tranh tưởng là Vưu Tích đang gọi cho anh ta, vừa kết nối đã không khách sáo gì rống lên:
"Đừng có khuyên tôi.
Bây giờ tôi để anh sống hạnh phúc bên cạnh Mộng Mộng, chờ đến khi tôi tìm thấy Thiên Ngạo.."
"Nhiếp Tranh là tôi.."
Tôi vừa nói, giọng tôi liền nghẹn ngào.
"Mộng Mộng, là em..
Em cảm thấy tốt hơn chưa? Đừng khổ sở, cho dù mọi người từ bỏ, anh cũng sẽ không từ bỏ, giúp em tìm Thiên Ngạo."
Nhiếp Tranh rất vui khi nghe thấy giọng nói của tôi, trong tích tắc sự mệt mỏi trước đó đều tan biến thành mây khói.
Tôi cắn chặt môi, mất một lúc lâu mới sắp xếp được suy nghĩ của mình, tôi gian nan mở miệng nói:
"Anh trở về đi, tập đoàn Hoành Vũ cần có anh."
Nhiếp Tranh sửng sốt qua hồi lâu không lên tiếng, thật lâu sau mới nghẹn ngào nói:
"Vậy còn em, em có cần anh không?"
* * *
"Tôi..
tôi cũng cần anh, tôi đã mất đi Thiên Ngạo rồi, tôi không muốn lại mất anh, anh và Vưu Tích đều là những người quan trọng nhất của tôi."
"Được rồi, anh quay về ngay, trở về bên cạnh em."
Sau khi Nhiếp Tranh nói xong cúp điện thoại, tôi biết anh ta còn ngàn lời muốn nói với tôi, nhưng tương lai còn dài mà, chúng tôi sẽ nói về nó sau khi chúng tôi gặp nhau.
Vưu Tích đưa chúng tôi đến một bãi biển ở Hải Thông khi trời tối, bên cạnh có một con cá voi chết, chúng tôi bị ngâm nước và bị xô đẩy vào trong bờ cát, xe cấp cứu đến ngay sau đó, có không ít phóng viên đi theo chúng tôi, đã đưa chúng tôi trực tiếp đến bệnh viện nơi cha mẹ tôi đang nằm viện.
Bệnh viện này là sản nghiệp thuộc sở hữu gia tộc Nhiếp Tranh, hầu hết các bác sĩ trong đó đều là người của Nhiếp Tranh, anh ta đã nói trước, hơn nữa cũng để phóng viên đưa tin chúng tôi vào nơi này nằm viện, cũng để bệnh viện này có chút danh tiếng tốt.
Để mọi chuyện hợp lý, dưới sự cứu chữa chúng tôi đã tỉnh dậy sau mấy ngày, các lãnh đạo quốc gia rất coi trọng vụ tai nạn trên biển này, may mà người không được cứu là chỉ huy của tàu ngầm, nên mọi trách nhiệm đều đổ dồn hết lên người anh ta.
(tội nghiệp quá)
Khi người bên ngoài chất vấn vì sao cho một người phụ nữ như tôi đi tàu ngầm, Vưu Tích đã đưa ra lời giải thích hợp lý cho mọi người, anh ta nói rằng tôi là vợ chưa cưới của anh ta, ban đầu anh ta định cầu hôn tôi một cách lãng mạn ơ trong tàu ngầm, không ngờ tai nạn bất ngờ xảy ra.
Trong phút chốc, tất cả dư luận đều tập trung lên người Vưu Tích và tôi, chỉ với thân phận của anh ta thì không ai dám trừng phạt anh ta cả.
Chỉ là tại sao trong lòng tôi rất không vui:
"Em không thích cái danh vợ chưa cưới của anh, phải không?"
Vưu Tích ngước đôi mắt thâm thúy nhìn vào tôi, thấy tôi qua hồi lâu rồi mà không lên tiếng như cam chịu.
Thì anh ta bất đắc dĩ thở dài.
"Em yên tâm cái danh này sẽ không tồn tại lâu đâu, qua không lâu sẽ có truyền thông đưa tin, Bộ trưởng Bộ quốc phòng là anh bị vợ chưa cưới đá."
"Anh tội tình gì phải làm.."
"Khi đó, dư luyện sẽ dành điều tốt về em, nếu em vứt bỏ một đàn ông không chịu trách nhiệm như anh, mọi người sẽ nói rằng em đã làm tốt lắm."
Vưu Tích cong môi cười, hoàn toàn không để ý đến những tin tức tiêu cực dính lên người mình.
Tôi đang định nói gì đó, thì cánh cửa phòng đột nhiên bị một người đá tung ra, Nhiếp Tranh tức giận vội vàng xông đến, túm lấy cổ áo Vưu Tích:
"Đồ khốn, không phải đã nói với anh phải cạnh tranh công bằng sao, anh làm thế là có ý gì? Anh dám nói Mộng Mộng là vợ chưa cưới của anh!"
"Vậy thì anh có ý gì, anh phải ở lại Thấm Hải, một hai không chịu về, anh phải để Mộng Mộng gọi cho anh, anh là muốn cô ấy cảm động và biết ơn anh sao?"
Vưu Tích cũng không khách sáo gì rống lên.
"Hai anh làm gì vậy, buông ra hết cho tôi!"
"Hừ!"
Nhiếp Tranh không phục lắm buông Vưu Tích ra.
"Nhiếp Tranh, anh hiểu lầm rồi, Vưu Tích sẽ sớm làm rõ tin tức đó, là tôi nhờ anh ta quăng tin đó!"
Tôi nhìn Vưu Tích không nói nên lời, tôi thật sự không biết anh ta làm sao lại đề ra chủ ý đó.
Nhiếp Tranh khịt mũi một cách bất mãn:
"Tự làm bậy không thể sống!"
"Được rồi, hai anh đừng như vậy nữa, hôm nay là ngày tôi xuất viện, hai người đã chuẩn bị tiệc chiêu đãi cho tôi chưa?"
Tôi kéo hai người bọn họ ra ngoài, trong lòng tôi thực sự biết ơn vì họ đã tốt với tôi, nhưng tôi chỉ coi họ như anh trai của mình mà thôi..
Danh Sách Chương: