Đương nhiên Tần Hạo không nghi ngờ gì Đường Kiều. Vấn đề ở thái độ nhiệt tình quá mức của người đàn ông nọ. Vô duyên vô cớ đối xử ân cần như vậy chắc chắn là có ý đồ gì rồi.
Đường Kiều yếu mềm, lại hay xấu hổ, dáng vẻ như thế thường khiến kẻ khác cho rằng cô ấy dễ bắt nạt. Rất khó đảm bảo sẽ không xuất hiện mấy tên ngốc muốn lợi dụng Đường Kiều.
Dĩ nhiên Tần Hạo sẽ không đứng yên chờ suốt hai giờ đồng hồ. Anh cũng đi mua chút đồ ăn ven đường. Vừa đúng lúc này, Vương Tú Quân gọi điện, bảo anh đến trường đón cô ấy.
Tần Hạo đành phải gọi taxi quay lại trường.
Bấy giờ, ở cổng trường có một cô gái xinh đẹp đang ngẩng đầu ngóng chờ ai đó.
Cô gái kia đương nhiên là Vương Tú Quân, đang đưa mắt nhìn xung quanh.
Đúng lúc này, một chiếc Porsche đỗ trước mặt cô ấy, còn bấm còi, hạ cửa sổ xuống. Người trong xe huýt sáo về phía Vương Tú Quân.
“Cút!”
Vương Tú Quân còn chẳng thèm nhìn đến, chỉ đáp cộc một chữ.
“Ô kìa, hung dữ thế người đẹp. Bao nhiêu tiền? Anh bao nuôi em!”
Người trong xe hệt một tên lưu manh, câu nói này rơi vào tai Vương Tú Quân thì nghe thiếu đánh vô cùng.
Vương Tú Quân định bụng quay lại trừng mắt rồi kéo tên này ra đánh một trận. Nhưng vừa trông thấy đối phương, cô ấy đã ngẩn ra, sau đó bật cười.
“Không cần tiền, tặng miễn phí!”
Vương Tú Quân lập tức vui vẻ bước đến, tựa người vào cửa sổ xe, kinh ngạc hỏi: “Anh lái xe của ai thế?”
“Đi thôi. Lên xe rồi nói!”
Tần Hạo mở cửa xe để Vương Tú Quân bước vào.
Dọc đường, anh giải thích ngắn gọn về nguồn gốc chiếc xe. Chuyện ả đàn bà Diêu Nguyệt Na quyến rũ anh thì dĩ nhiên không kể được, chứ đừng nói đến hai cô nàng xinh đẹp mặc đồ cổ trang phục vụ bên cạnh anh.
Vương Tú Quân có chút kinh ngạc khi nghe anh bảo đây là xe của Diêu Nguyệt Na. Đương nhiên là cô ấy biết bà ta – một người nổi tiếng của nhà họ Lý ở Trung Hải.
“Mình đi đâu?”
Lái xe được một lúc, Tần Hạo mới sực nhớ ra. Trong điện thoại, Vương Tú Quân bảo anh đến trường đưa cô ấy đến một nơi, còn nói rằng hôm nay sẽ có kịch hay để xem.
“Đi rồi anh sẽ biết. Đến Ngày Tháng Tám trước đi, Triệu Tứ Hải sẽ sắp xếp!”
Dường như Vương Tú Quân rất hào hứng khi sắp được xem vở kịch này, không hiểu sao cô ấy cảm thấy rất hưng phấn.
Hơi nhíu mày lại, Tần Hạo nói: “Tí nữa anh phải đi đón Đường Kiều. Anh hứa với cô ấy rồi!”
Vương Tú Quân ngẩn người một lúc. Liếc nhìn Tần Hạo, thấy vẻ ái ngại của anh, cô ấy không nhịn được cười: “Không sao. Em đi cùng anh. Bây giờ mình đi luôn!”
“Tốt hơn hết là không nên!”
Tần Hạo khẽ lắc đầu. Anh không muốn đám người Triệu Tứ Hải dính dáng đến cuộc sống của Đường Kiều, như thế không công bằng với cô ấy.
Vương Tú Quân lập tức hiểu ý của Tần Hạo. Là chị em tốt với nhau, cô ấy cũng nghĩ cho Đường Kiều
Là khách quen của Ngày Tháng Tám nên Tần Hạo cũng quen thuộc với nơi này.
Họ vừa xuống xe, đã có người chủ động ra đón và đưa cả hai đến thẳng phòng của Triệu Tứ Hải, sau đó cung kính rời đi.
“Ha ha, Tú Quân, lần này cháu đến sớm thế?”
Đứng dậy nghênh đón cả hai, Triệu Tứ Hải cười hỏi.
Vương Tú Quân mỉm cười đáp lại: “Sớm sao? Có lẽ vậy. Tần Hạo còn lạ lẫm nên lần này cháu đến sớm để dẫn anh ấy tham quan.”
Trên đường đến đây, Tần Hạo đã cảm thấy hứng thú trước vở kịch hay mà Vương Tú Quân nhắc đến rồi. Lúc này anh không chần chừ nữa mà hỏi thẳng: “Chuyện gì thế? Sao lại bí ẩn như vậy?”
“Xem đấu quyền anh!”, Vương Tú Quân tiết lộ luôn, không giấu giếm nữa.
“Ồ!”
Khẽ gật đầu, trông Tần Hạo như thể không hề ngạc nhiên tí nào.
Phản ứng này lại khiến Vương Tú Quân và Triệu Tứ Hải thấy bất thường.
Vương Tú Quân nhìn anh với vẻ ngờ vực, muốn nói lại thôi.
Tần Hạo chau mày hỏi: “Sao thế?”
“Anh biết?”, Vương Tú Quân thăm dò.
Tần Hạo khó hiểu hỏi lại: “Biết gì cơ?”
“Biết chuyện đấu quyền anh ấy!”
“Biết chứ, là thi đấu quyền anh ngầm phải không!”, anh thờ ơ đáp. Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Vương Tú Quân, Tần Hạo không nhịn được cười: “Anh từng nghe người ta nhắc đến!”
“Ồ!”, lúc này Vương Tú Quân mới ngộ ra. Không ngờ Tần Hạo cũng là người trong giới.
Trung Hải có một cuộc đấu quyền anh ngầm do ba bang bốn hội cầm trịch, diễn ra rất bí mật. Thành phần tham dự không thể thiếu những tên nhà giàu rỗi rãi muốn tìm sự kích thích, người trong ba bang bốn hội và những võ sĩ ngầm liều mạng kiếm tiền.
Người ở tầng lớp nào cũng có!
Thấy Tần Hạo có vẻ không hào hứng lắm, Vương Tú Quân cảm thấy hơi thất vọng.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên được mở ra. Một người ló đầu bước vào, liếc nhìn cả phòng.
Là Vương Bảo!
“Ấy, anh Bảo. Sao anh lại đến đây thế? Mau vào đây!”
Nhận ra đấy là Vương Bảo, Tần Hạo lập tức nở nụ cười. Vị anh rể tương lai này không phải là người bình thường, anh cần giữ mối quan hệ tốt một tí!
“Hey, em rể cũng đến rồi. Thế thì tốt, lát nữa anh sẽ cho chú thấy anh Bảo oai phong như thế nào!”
Vừa ngồi xuống, Vương Bảo đã khoác vai Tần Hạo, vừa cắn nắp chai bia để mở ra rồi nhấp một ngụm. Anh ta bắt đầu khoe khoang về việc năm xưa bản thân lợi hại như thế nào, một chọi mấy người ra sao.
Trò chuyện được một hồi, Tần Hạo mới nhìn thời gian. Vẫn chưa đến giờ bắt đầu trận quyền anh, Đường Kiều có lẽ cũng sắp tan làm rồi.
Anh vội vàng lái xe đến lớp huấn luyện Taekwondo dành cho trẻ em, vừa khéo nhìn thấy Đường Kiều đang đi xuống lầu.
Nhưng cô ấy không đi một mình.
Có một người đàn ông cao to cường tráng đi đằng sau cô ấy. Người nọ mặc com-lê, cơ bắp cuồn cuộn khiến trang phục như sắp bung ra. Tần Hạo vừa nhìn đã muốn châm chọc vài câu.
Sau đó, anh trông thấy người nọ vội vã đuổi theo Đường Kiều, thậm chí còn muốn nắm lấy tay cô ấy nhưng Đường Kiều đã tránh kịp.
“Đường tiểu thư, xin hãy cho tôi một cơ hội được theo đuổi cô. Tôi đưa cô về trường nhé!”
Triệu Thiên Thành đưa tay ra hiệu “mời” vô cùng lịch sự.
Một chiếc Mercedes đen bóng đầy sang trọng, trị giá lên đến hàng triệu đang đỗ bên vệ đường.
Đường Kiều lắc đầu: “Không cần. Tôi đã nói với anh là tôi có bạn trai rồi. Anh ấy sẽ đưa tôi về! Xin anh đừng quấy rầy tôi nữa!”
Lúc cô ấy nói câu này đã cảm thấy hơi sốt ruột rồi. Đường Kiều căng thẳng nhìn xung quanh nhưng lại chẳng thấy bóng dáng Tần Hạo.
Đường Kiều vừa sợ Tần Hạo sẽ hiểu lầm khi thấy cô ấy ở cạnh người đàn ông khác, lại vừa muốn nhanh chóng được gặp anh.
Triệu Thiên Thành nhìn quanh một lát, đoạn nói: “Nhưng tôi chẳng thấy anh ta đâu cả. Đã muộn rồi. Nếu anh ta hứa đến đón cô, thì thứ nhất, anh ta không phải là kẻ có ý thức về giờ giấc; thứ hai, có lẽ anh ta chẳng quan tâm gì đến cô, bằng không thì đã không đến muộn, là kẻ nói được mà không làm được; thứ ba, tôi nghĩ anh ta không hề xứng với cô. Đường Kiều, cô xinh đẹp như vậy, tôi nghĩ cô nên suy nghĩ kỹ, đừng để bị cuốn vào trò yêu đương lãng mạn trong trường học. Tình yêu không có vật chất làm nền móng như căn gác giữa không trung vậy. Chỉ cần một cú đẩy nhẹ, thậm chí chẳng cần ai đẩy, nó cũng sẽ ngã!”
Vừa dứt lời, Triệu Thiên Thành đã lĩnh trọn một cú đạp từ đằng sau. Ngã cắm mặt xuống đất, trông Triệu Thiên Thành vô cùng thảm hại.
Kẹp điếu thuốc đang ngậm trong miệng, Tần Hạo bước đến nắm tay Đường Kiều: “Nói xấu sau lưng tôi, tôi đạp một cái cũng không quá đáng nhỉ?”
Đường Kiều nhất thời không kìm được, suýt nữa bật cười.
Cú đạp này quả thật đã giúp cô ấy trút giận. Nếu không phải vì ái ngại, Đường Kiều còn muốn giẫm đối phương thêm một phát nữa kìa.