Mục lục
Vệ sĩ bất đắc dĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tin chứ!”

Tên kia vẫn gật gù, sau đó lại vẫy tay gọi kẻ dùng kềm kia ra.

“Á…”



Người ta hay nói “mười ngón tay liền tim”, vì chỉ cần một ngón tay bị thương nhẹ thôi cũng sẽ khiến ta đau đớn rất lâu. Huống chi, là bị kềm rút móng tay như thế này. Đó là loại đau đớn không phải người bình thường có thể chịu được.

Trần Lâm là kẻ siêng ăn nhác làm, kiếm sống nhờ vào chút khôn vặt. Nếu Trần Lâm có tâm lý vững vàng thì đã không giao đồ cho Tần Hạo chỉ sau vài lời dọa dẫm rồi.

Hai móng tay bị rút ra, Trần Lâm cũng ngất xỉu.

Tên kia cho dừng tay rồi gọi điện thoại.



“Ông chủ, vẫn chưa tìm thấy. Vâng. Chúng tôi sẽ cố gắng càng sớm càng tốt. Ông chủ yên tâm… Được!”

Vào lúc này, thứ mà đám người ấy muốn tìm đang xuất hiện trên máy tính của Bánh Nướng, thành viên của phòng 518 ký túc xá đại học Trung Hải.

Đương nhiên, Tần Hạo là người xem duy nhất.

Đây không phải là thước phim khiêu dâm bình thường. Sự việc quan trọng, không thể để người khác nhìn thấy. Tần Hạo cũng không muốn liên luy bạn cùng phòng thêm lần nữa.

Gia thế của nhà họ Lý quá kinh khủng. Ngày nay, kẻ có mua tiền mua tiên cũng được. Lắm tiền như nhà họ Lý chắc chắn là có thể làm điều đó rồi.

“Quả nhiên là hai người này. Đây là mẹ của Lý Vạn Niên ư? Đúng là rất lẳng lơ, đã từng tuổi này rồi, làm khó cho thằng nhóc Trần Lâm ấy quá. Khẩu vị độc đáo thật!”

Tần Hạo xem sơ qua, xác định tính chân thực của đoạn video sau đó tắt đi. Thể loại phim “nặng” như vậy không phải là sở thích của anh.

Lúc Tần Hạo vừa cất thẻ nhớ vào thì đám bạn cùng phòng cũng trở về.

Mấy ngày không gặp, khoản cưa cẩm người đẹp của các anh em đã tiến triển thần tốc. Trong họa có phúc, từ sau lần Bánh Nướng bị thương, Trương Kỳ luôn ở bên chăm sóc cho cậu ta. Mối quan hệ của cả hai nhờ đó mà phát triển nhanh chóng.

Tên này còn chưa bình phục hẳn thì đã lăn lên giường cùng Trương Kỳ. Hậu quả là vết thương nặng hơn, không biết cậu ta đau thật hay giả vờ nữa.

Hổ Mập và Dương Đình Đình cũng không khác là bao, chẳng qua vẫn chưa đi đến bước kia mà thôi. Đứng trước mặt Dương Đình Đình, Hổ Mập luôn thể hiện mình là người trung hậu thật thà, thế nên cậu ta không thể ra tay quá sớm. Chuyện này khiến cậu ta hối hận lắm, biết thế ban đầu đã không tỏ ra hiền lành quá làm gì!

Đáng thương nhất là Gậy Trúc – Cam Lạc Thiên. Cậu ta không tốt số như hai người còn lại. Hai phòng tám người, hình thành ba cặp. Tiếc rằng Vương Tú Quân và Đường Kiều đều bị Tần Hạo cuỗm mất, không có phần của cậu ta.

Đương nhiên, vẫn chưa có ai biết chuyện của Vương Tú Quân và Tần Hạo.

“Mẹ kiếp, mấy hôm nay chết ở xó nào thế? Đi nào, gọi cả hội bạn gái nữa. Hôm nay em khao. Chúng ta đi hát thôi!”

Tâm trạng của Bánh Nướng rất vui vẻ. Cậu ta vừa kéo Tần Hạo vừa hào sảng nói rằng mình sẽ là người khao. Địa điểm cứ chọn tùy ý, còn bảo anh gọi Vương Tú Quân và Đường Kiều, dù sao thì anh cũng khá thân với Vương Tú Quân.

Đang buồn bực trong lòng, Gậy Trúc trả lời: “Thôi không đi đâu!”

“Mọe, không nể mặt sao? Anh em khao mà cũng không đi? Thèm đòn đấy à Gậy Trúc!”

Bánh Nướng tỏ vẻ tức giận.

Gậy Trúc trưng ra vẻ mặt rầu rĩ: “Đi theo làm cái bóng đèn hả? Cả đám ôm ôm ấp ấp rồi thằng này ngồi nhìn sao? Đừng ngược đãi kẻ độc thân này được không?”

Bánh Nướng cười ngượng: “Vẫn còn Vương Tú Quân mà? Hạ gục cô ấy đi. Thế là phòng 518 và phòng 306 viên mãn rồi.”

Viễn cảnh này đúng là rất tươi đẹp. Nếu cậu ta thành công, có lẽ chuyện này sẽ trở thành giai thoại được lưu truyền của đại học Trung Hải. Tiếc rằng, nhắc đến Vương Tú Quân, Gậy Trúc đành thôi.

“Khôn thế! Để lại người khó tán nhất!”, Gậy Trúc cười khổ sở, biết rõ mình chẳng có chút hy vọng nào.

Về điểm này, Tần Hạo cũng biết.

Nhưng bây giờ anh không dám nói với họ chuyện anh đã hạ gục được Vương Tú Quân.

“Đi thôi, đi thôi. Nghĩ mà xem, không chừng ba cô gái của phòng kia cũng đang khuyên Vương Tú Quân hệt như phòng mình vậy. Đừng phụ lòng anh em mà!”

Bánh Nướng tận tình khuyên bảo, khó khăn lắm mới khiến Gậy Trúc đồng ý đi cùng.

Cứ như vậy đi, chuyện sau đó sẽ giao cho Tần Hạo.

Thế là giải quyết dễ dàng rồi.

Tần Hạo gọi điện cho Đường Kiều trước.

“Kiều Kiều, hôm nay Bánh Nướng là đại gia nên muốn khao cả đám một chầu, ăn uống ca múa gì cũng được. Cùng đi quét sạch tiền cậu ta thôi!”

“Được. Chốc nữa tôi sẽ đến đón em, nhớ nhé!”

“Không cần, thật sự không cần phải ăn mặc cầu kỳ quá đâu. Tôi sợ như thế sẽ đả kích, khiến mấy tên kia tự ti đấy!”

“Vậy đi nhé. Ừm. Lát nữa gặp em. Ngoan!”

“Được, tiện thể, em nhắn Vương Tú Quân đi cùng luôn nha. Bỏ lại cô ấy thì không hay lắm, dù sao cũng là Bánh Nướng khao mà, đúng không? Ha ha!”

“Được!”

Tần Hạo cúp máy rồi thở dài. Tuy đã dặn Đường Kiều rủ Vương Tú Quân đi cùng, nhưng anh nghĩ ngợi một lúc, vẫn quyết định tự gọi điện cho cô ấy.

Một lúc lâu sau đó, Vương Tú Quân mới nghe máy. Cô ấy thở hồng hộc, không biết vừa gặp chuyện gì.

“Em đi đâu thế? Sao anh gọi cả buổi mới bắt máy?”, Tần Hạo buột miệng hỏi.

Vương Tú Quân thẳng thừng hét lên: “Chồng, người ta nhớ anh mà. Em muốn nói chuyện thoải mái với anh, nhưng ở phòng thì không tiện nên mới chạy ra thao trường!”

“Ừm, được rồi. Đường Kiều đã nói với em chưa? Hôm nay có người khao. Ra ngoài chơi đi!”

“Biết rồi! Nhưng thật ra em không muốn đi.”, Vương Tú Quân khẽ đáp.

Tần Hạo ngẩn ra, hỏi lại: “Vì Đường Kiều?”

“Anh nghĩ sao?”

Vương Tú Quân hỏi ngược lại anh. Bây giờ cô ấy rất sợ phải ở cùng Đường Kiều. Mỗi lần nhìn thấy Đường Kiều, Vương Tú Quân luôn nảy sinh cảm giác tội lỗi, cứ như giành chồng của người ta vậy.

Hóa ra làm kẻ thứ ba cũng chẳng dễ dàng gì!

Trong lòng Vương Tú Quân bị kìm nén rất nhiều. Có nhiều lời cô ấy không dám nói ra, cả điện thoại cũng chẳng thể nghe trước mặt chị em tốt nữa.

“Thôi đi! Dù sao cũng phải đối mặt. Đây là lựa chọn của em mà.”

Tần Hạo nói đôi ba câu với cô ấy rồi kết thúc cuộc gọi.

Lần này, nhóm tám người tìm được một chiếc xe van nên tất cả đều nhảy lên xe.

Địa điểm được quyết định là quán karaoke Ngày Thứ Tám ở Trung Hải.

Tần Hạo đã đến đây vài lần, Vương Tú Quân cũng chẳng xa lạ gì.

Sau khi tám người đến quán thì bắt đầu phát điên! Tần Hạo nắm tay Đường Kiều vào phòng, Vương Tú Quân cũng theo ngay phía sau, quả là có hai cô xinh đẹp ở bên cạnh!




Chỉ là Vương Tú Quân vẫn giữ khoảng cách nhất định với anh.

Cô ấy nhìn cặp đôi phía trước bằng vẻ mặt khác thường.

Người đàn ông của cô ấy đang nắm tay một cô gái khác. Cô gái này còn là bạn thân nhất của cô ấy. Cảm giác này đúng là rất khó chịu.

Thế nhưng Vương Tú Quân không thể trách ai, chỉ biết trách mình. Cô ấy đã rơi xuống quá sâu, muốn rút chân cũng đã muộn.

Tựa như ma túy, khiến người ta chẳng thể nào thoát khỏi.

Tần Hạo đang cùng Đường Kiều vừa đi vừa cười nói. Khi ngẩng đầu, anh bỗng nhìn thấy một người đàn ông trung niên lướt qua. Chỉ một khoảnh khắc ấy thôi, lại mang đến cho anh cảm giác vô cùng quen thuộc.

Người vừa rồi đi ngang qua, dường như anh đã từng gặp ở đâu đó rồi!

Tần Hạo cứ đứng ngẩn ra ở đó.

Đường Kiều tò mò hỏi: “Anh Hạo, anh sao thế?”

Tần Hạo vẫn đang thất thần, trong đầu không ngừng nhớ lại xem mình đã từng gặp người này ở đâu. Như thể vừa nhớ đến điều gì đó, anh vội lấy điện thoại ra rồi tìm kiếm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK