Hắc Đào với cú đá lốc xoáy đoạt mạng. Người này vừa lên đài thì đã khiến cả võ đài bùng nổ. Nam nữ xung quanh hò reo ầm ĩ giống như những con thú hoang phát điên.
“Hắc Đào!”
“Hắc Đào!”
“Hắc Đào!”
Một tràng tiếng reo hò gọi tên vang lên.
Tần Hạo liếc nhìn người thanh niên mặc võ phục màu đen trên võ đài với dáng người cao gầy, dung mạo bình thường, nhìn không có gì đặc biệt.
“Người này lợi hại lắm sao?”
Tần Hạo tò mò hỏi Vương Bảo ở bên cạnh. Lúc này Vương Bảo hào hứng như muốn phát điên lên. Vẻ mặt anh ta vô cùng kích động. Sau khi nghe Tần Hạo hỏi thì anh ta ra vẻ kỳ lạ lắm: “Đến Hắc Đào mà chú cũng không biết sao?”
“Ha ha, không phải em tới đây lần đầu sao!”, Tần Hạo cười nói.
Thế là Vương Bảo bắt đầu vỗ ngực chém gió.
“Chú không biết thì đúng là thiệt thòi lớn cho chú. Hắc Đào là người ngầu nhất trong giới võ của thế giới ngầm Trung Hải. Đã thắng ba mươi sáu trận, giết chết đối thủ trong ba mươi hai trận. Chậc chậc, chú nên biết kẻ dám khiêu chiến với Hắc Đào toàn là cao thủ nhưng không ai có thể đánh bại được anh ta!”
Tần Hạo giật mình: “Lợi hại như vậy cơ à?”
“Đương nhiên rồi!”
Hình như Vương Bảo thấy không hài lòng lắm với giọng điệu nghi ngờ của Tần Hạo. Anh ta nói: “Không tin thì chú đợi một lát là biết liền! Hôm nay có hai cao thủ bên ngoài tới khiêu chiến với ‘vua quyền’ của Trung Hải chúng ta, chậc chậc!”
Quả nhiên, MC đợi đám đông bình tĩnh trở lại liền tuyên bố: “Hôm nay, quyền thủ thứ nhất tới khiêu chiến với ‘vua quyền’ Trung Hải của chúng ta tới từ thành phố Ninh An, biệt danh là Sói Cô Đơn! Chúng ta hãy vỗ tay nhiệt liệt chào đón tuyển thủ của thành phố bạn lên võ đài!”
“Hu hu hu!”
Đám đông không ủng hộ nên cố tình “chơi đòn tinh thần” với đối thủ. Biểu hiện của đám đông khán giả khiến MC mất hết thể diện và cảm thấy hối hận vì đã nói ra câu đó.
Những người có mặt phần lớn đều tới từ Trung Hải. Đương nhiên họ hi vọng ‘vua quyền’ của Trung Hải chiến thắng và chẳng ưa gì quyền thủ từ thành phố bên cạnh tới khiêu chiến.
Một đoàn năm người xuất hiện ở hành lang còn lại. Dẫn đầu là một người đàn ông tóc chải ngược, lấm tấm hoa dâm. Ông ta mặc áo dài rộng rãi, khí chất phi phàm.
Phía sau ông ta là hai tên vệ sĩ lực lưỡng và một tên mặc vest thắt cà vạt giống như là đàn em của ông ta.
Và đương nhiên còn có cả Sói Cô Đơn không mặc áo, người toàn vết thương nữa.
Tần Hạo để ý tới Sói Cô Đơn. Đây là một thanh niên với vẻ mặt âm trầm như nước. Anh ta không nói không rằng. Ánh mắt hơi mơ màng, dường như chẳng buồn quan tâm tới những việc xảy ra xung quanh.
Tần Hạo quá quen với loại người này.
Trước đây anh gặp họ rất nhiều trên chiến trường. Và xung quanh anh cũng tồn tại nhiều người như vậy.
Lúc này, ông già với mái tóc bạc đã ngồi xuống cạnh Đỗ Thanh.
“Người đó là ai chú biết không?”
Tần Hạo chưa kịp hỏi thì Vương Bảo đã sà tới giải thích. Thật chu đáo quá.
Tần Hạo vốn chẳng hứng thú gì nhưng lúc này cũng không nỡ khiến anh vợ mất mặt nên đành phải hợp tác: “Là ai vậy?”
“Đại cả của thành phố Ninh An, mọi người đều gọi là ông Lôi!”
Dường như Vương Bảo chẳng coi cái ông Lôi này ra gì nên khi nói chuyện anh ta tỏ rõ sự khinh thường.
“Bây giờ bọn họ đang cá cược. Nghe nói mỗi trận cá cược là ít nhất một triệu tệ. Đối với những ông lớn như ông Lôi thì có lẽ còn nhiều hơn!”
Tần Hạo hơi vểnh tai lên, anh đã nghe thấy đoạn đối thoại giữa ông Lôi và Đỗ Thanh.
Đúng là bọn họ đang cá cược.
Lần này đặt cược khá lớn, những mười triệu tệ.
MC cứ nhìn chăm chăm vào Đỗ Thanh và ông Lôi, khi thấy hai người họ gật đầu thì anh ta mới ngầm tiếp nhận.
Cuộc đấu chính thức bắt đầu sau tiếng hô của người MC.
Không hề có trọng tài. Tiêu chuẩn duy nhất quyết định thắng thua là một bên đầu hàng hoặc là chết!
Sói Cô Đơn và Hắc Đào lập tức lao như bay về phía đối phương.
Hắc Đào với cú đá lốc xoáy đoạt mạng nhảy bật lên cao, sau đó tung chân đập mạnh xuống Sói Cô Đơn.
Sói Cô Đơn cũng phản ứng rất nhanh. Anh ta lách người né đòn rồi làm động tác giả nhào tới, tấn công liên tiếp ba đường. Anh ta biết chân của đối phương rất lợi hại nên ngay khi bắt đầu đã tấn công trực tiếp phần bên trên.
Rầm rầm rầm!
Từng chuỗi âm thanh nặng nề của đòn tấn công vang lên khiến khán giả sục sôi nhiệt huyết. Đám đông bên dưới gào thét, hô hào. Phần lớn mọi người đều gọi cùng một cái tên.
Hắc Đào!
Vương Tú Quân chẳng có hứng thú gì với loại trò chơi tàn nhẫn như thế này. Cô ấy luôn quan sát biểu cảm của Tần Hạo. Cô thấy anh giống như chẳng có chút tinh thần nào bèn tò mò hỏi: “Chồng à, anh làm sao vậy? Nhìn anh chẳng có chút tinh thần nào cả!”
Tần Hạo lắc đầu nói: “Không có, không phải anh vẫn đang ổn sao!”
“Chồng à, anh nói xem ai sẽ thắng?”
Vương Tú Quân tò mò hỏi.
Lúc này Vương Bảo xen vào. Anh ta cười nói: “Còn phải nói sao, đương nhiên là ‘vua quyền’ của Trung Hải chúng ta rồi. Hắc Đào vẫn chưa thể hiện thực lực thật sự đâu. Nếu anh ta đánh nghiêm túc thì chỉ vài phút là hạ màn thôi!”
Tần Hạo giật mình nhìn anh ta.
Vương Tú Quân cũng tỏ ra tò mò.
Vương Bảo lấy hết sức nói: “Chắc hai đứa không hiểu. Cái gọi là khách phương xa tới nhà ấy mà, đại ca nhà người ta từ tận thành phố Ninh An xa xôi cất công chạy tới đây tham chiến, nếu mà giết chết trong nháy mắt thì còn thú vị gì nữa? Người xem cũng cảm thấy không đã!”
Vương Tú Quân lập tức bĩu môi nói: “Vậy thì cái này khác gì với biểu diễn trên tivi chứ?”
“Đương nhiên là khác rồi, đây là đùa giỡn với mạng sống cơ mà!”
Vương Bảo làm như thật, cứ như bản thân anh ta biết tuốt vậy.
Nhưng Tần Hạo lập tức dội cho anh ta một gáo nước lạnh.
“Sao em cảm thấy thần tượng Hắc Đào của anh chỉ chưa tới mười chiêu là đã bị hạ gục vậy!”
Tần Hạo cười ha ha, liếc nhìn tuyển thủ Sói Cô Đơn. Người này ra đòn bình tĩnh, phán đoán chính xác, thật khiến người khác phải kinh ngạc.
Khi mới bắt đầu Hắc Đào đã thể hiện những đòn tấn công bằng chân mạnh mẽ, tung chân liên tiếp đoạt mạng. Dùng chân quất, đập, đạp, với các tuyệt kỹ khiến người khác hoa mắt chóng mặt.
Sói Cô Đơn chỉ bình tĩnh phòng thủ. Động tác nhanh gọn dứt khoát, không hề vẽ vời. Từ đầu tới cuối anh ta luôn tìm thời cơ ra tay thích hợp nhất.
Vì vậy nhìn bề ngoài có vẻ Sói Cô Đơn đang bị yếu thế, bị Hắc Đào áp đảo, không thể đánh trả nhưng thực ra, người tinh tế mới có thể nhìn ra, Sói Cô Đơn không hề kém cạnh.
“Không thể nào? Em rể, lần này em nhìn nhầm rồi!”, dường như Vương Bảo không hài lòng khi Tần Hạo nói về thần tượng của mình như vậy.
Tần Hạo không tranh luận vì dù sao một lúc nữa cũng sẽ có kết quả.
“Anh nói này, cái đám chíp hôi bát đại kim cương của Tương Long đúng là rất lợi hại nhưng so với những tuyển thủ của thế giới ngầm này này thì vẫn còn khoảng cách rất lớn đấy!”
Ý tứ của câu nói này rất rõ ràng, chỉ thiếu điều chỉ thẳng vào mặt Tần Hạo mà vạch trần: “Đừng tưởng đánh bại được bát đại kim cương thì tự thấy mình rất đỉnh!”
Vương Tú Quân nghe thấy vậy thì trợn mắt, tức giận nói: “Vương Bảo, ý của anh là gì vậy? Anh muốn ăn đòn phải không?”
“Khụ khụ! Em gái à, anh không có ý đó, thật đấy…”, Vương Bảo tái mặt.
Vương Tú Quân lạnh lùng nói: “Vậy ý của anh là gì?”
Tần Hạo điềm đạm cười nói: “Ý của ông Bảo là núi cao ắt có núi cao hơn".