Lâm Vũ Nghi lắc đầu nói: “Em là đội trưởng đội cổ vũ, trận đấu còn chưa kết thúc, em không thể chùn chân được, cho dù thế nào, em cũng phải kiên trì tới cuối!”
Tần Hạo nhìn Lâm Vũ Nghi, mặc dù cô ấy rất không vui nhưng lúc cô ấy nói những lời này lại vô cùng kiên quyết.
Không ngờ cô sinh viên nhỏ tuổi này lại có một mặt quật cường đến thế.
“Người đẹp, chào cậu, tôi là Lý Dật Phong, mình làm quen được không?”
Lý Dật Phong đang nghỉ ngơi, chuẩn bị cho hiệp sau, nhưng cậu ta vô tình nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp nhìn na ná nhau đang đứng bên kia. Thế là hai mắt cậu ta sáng lên, lật đà lật đật chạy tới.
Lâm Vũ Nghi lắc đầu nói: “Không!”
Tính cách Lâm Vũ Nghi rất ngoan ngoãn, ít nhất bên ngoài là thế, cũng chả biết ăn nói thô lỗ. Mặc dù cô ấy rất ghét cậu sinh viên vừa mới chế giễu, coi thường sinh viên trường cô ấy.
Lý Dật Phong nghe xong vẫn không nản, cậu ta lại nói tiếp: “Sao lại không? Cho tôi một lí do đi?”
“Bởi vì cậu không đẹp trai!”
Lâm Vũ Nghi thật thà nói một lí do tưởng chừng rất hợp lí.
Mọi người xung quanh bỗng chốc cười phì.
Gương mặt đắc ý của Lý Dật Phong như sững lại, đỏ lựng lên, cậu ta tức giận nói: “Cậu nghĩ cậu xinh đến mức nào? Bình thường hơn cả bình thường ấy chứ, cậu đánh giá mình cao quá rồi. Ha ha, mấy người như cậu tôi chơi đầy nhé, xì!”
Tiếng mắng của Lý Dật Phong rất nhỏ, trước một dàn sinh viên trường đại học Trung Hải, cậu ta không dám đắc tội với hoa khôi trường họ.
Nhưng Tần Hạo và Lâm Vũ Hân lại nghe rất rõ.
Lâm Vũ Hân lập tức định xông lên đánh cậu ta, nhưng cũng may Tần Hạo giữ cô lại.
Tần Hạo bước ra, nhìn thẳng Lý Dật Phong, anh từng bước tiến gần cho tới khi đứng trước mặt Lý Dật Phong mới dừng lại.
Bốp!
Một cái bạt tai nặng nề rơi trên mặt Lý Dật Phong, khiến người cậu ta quay ngoặt ba trăm sáu mươi độ rồi ngã lên sân bóng, lăn vài vòng mới dừng.
Đám người ở trường Thể thao Trung Hải thấy có người đánh đại ca lập tức xông lên, bao vây Tần Hạo, họ định động tay động chân với anh.
Thầy giáo đứng gần đó thấy tình hình bắt đầu mất kiểm soát cũng nhanh chóng bước tới.
Mà Trương Hằng lại bàng quang đứng ở xa, gương mặt cậu ta đầy vẻ vui sướng khi có người gặp hoạ.
“Đáng đời lắm, đánh chết tên này đi!”
Ánh mắt Trương Hằng ác độc nhìn Tần Hạo, đối với cậu ta mà nói, Tần Hạo còn ác hơn Lý Dật Phong nhiều, anh ta còn có gan giết người nữa là. Bây giờ lại thấy đám người Lý Dật Phong đánh nhau với Tần Hạo, cậu ta cảm thấy sảng khoái hơn bao giờ hết.
Hơn nữa, Tần Hạo ra tay đánh trước, trường sẽ không để yên vụ này.
Nhưng chuyện này cũng chưa ầm ĩ đến mức Trương Hằng mong muốn, có thầy giáo ra mặt một cái, mọi chuyện rất nhanh lại lắng xuống. Tuy nhiên, hai người Tần Hạo và Lý Dật Phong không thể nào bình yên như trước nữa.
Hiệp sau bắt đầu rồi!
Đám người bên trường Thể thao xả hết cơn giận vào trong trận đấu, bọn họ ngày càng hung hăng, mạnh bạo với đội bóng trường Trung Đại.
0 – 6!
0 – 7!
0 – 8!
Mấy người Trương Hằng càng đá càng mất tự tin, càng đá càng thảm, cho tới giây phút cuối cùng, bọn họ mới ghi được một bàn, nhưng cũng chả đi đến đâu cả.
1 – 8!
Thua thảm hại.
Trận đấu kết thúc, sinh viên trường đại học Trung Hải ai cũng cúi gằm đầu, ủ rũ, lặng lẽ rời đi. Đây là sự sỉ nhục với toàn sinh viên trường Trung Hải.
Đương nhiên không thể thiếu vài tên bắt đầu chửi này chửi nọ.
“Ha ha, tôi đã nói từ đầu rồi mà, đội bên Trương Hằng kém cỏi lắm, lại còn bày đặt đá bóng gì không biết nữa, cút về lớp rồi ngoan ngoãn tự học đi!”
“Đội bóng làm mất mặt trường Trung Hải quá, đội bóng rổ còn mạnh hơn”.
“Gì cơ, câu lạc bộ Văn học của chúng tôi cũng chả kém đâu nhé! Bên trường Thể thao thì miễn bàn!”
“Có trách thì trách thằng cha Tần Hạo ấy, ha ha, giỏi lắm cơ mà, xong chả chịu ra sân, khoe khoang làm gì không biết? Rác rưởi!”
Lý Dật Phong mặt đỏ hừng hực, kiêu ngạo bước tới trước mặt đám Tần Hạo, huênh hoang nói: “Ha ha, không phải vừa nãy cậu kiêu căng lắm à? Tôi cực kì có trách nhiệm mà thông báo với mấy cậu nhé, chuyện này chưa xong đâu, trận đấu tuần sau với trường tôi, tôi khuyên các cậu đầu hàng luôn đi, không thì thua thảm hại lắm ấy!”
“Chúng ta đi!”
Lý Dật Phong nói xong rồi rời đi với vẻ thách thức.
Tần Hạo chau mày, anh nhẹ giọng hỏi: “Tuần sau còn trận nữa à?”
Lâm Vũ Nghi trả lời một cách chán nản: “Đúng thế, là trận sân nhà, cứ hai đội đấu với nhau là chơi hai trận!”
Nói dứt lời, cô ấy bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt như sáng lên nhìn Tần Hạo: “Anh hỏi chuyện này, lẽ nào anh định tham gia trận sau?”
Tần Hạo cười cười, anh đưa tay vò đầu cô ấy, nói: “Có khả năng đấy!”
Hai mắt Lâm Vũ Nghi lúc ấy trở nên sáng rực.
Tần Hạo cười: “Đi thôi, chúng ta về nhà nào!”
……
Ngày thứ hai đến trường, mới sáng sớm, Tần Hạo đã bị thầy Vương dẫn đội bóng gọi tới.
Thầy Vương dẫn anh tới phòng làm việc, bên trong còn có một người đang ngồi, cậu ta cắt tóc ngắn, trông rất trẻ tuổi.
“Cậu chính là thiên tài đá bóng vang danh mà cả trường ai ai cũng biết đúng chứ?”, cậu con trai tóc ngắn ngồi trước mặt hỏi thẳng anh.
Thầy Vương thấy thế liền giới thiệu: “Đây là huấn luyện viên đội bóng trường chúng ta, thầy Diêu Chí Ba!”
“Em tên là Tần Hạo, nhưng có lẽ em không phải là thiên tài đá bóng mà các thầy đang tìm!”, gương mặt Tần Hạo đầy vẻ hững hờ, cứ như việc thầy giáo gọi anh tới nói chuyện là điều bình thường vậy.
Mặc dù Tần Hạo còn trẻ tuổi nhưng anh thuộc dạng từng trải, sao có thể so bì với những người phải sống một cuộc sống thực tế chứ? Đây là một loại khí chất, điềm nhiên như thường.
Diêu Chí Ba chau mày nói: “Nghe nói em đá rất tốt, sao em không gia nhập đội bóng?”
“Sao em không gia nhập đội bóng?”, Tần Hạo rất không thích thái độ này của thầy giáo nên trực tiếp hỏi vặn lại.
Diêu Chí Ba dường như không ngờ sinh viên lại dám hỏi ngược lại mình, nên thầy ấy lập tức nghiêm mặt lại, nói: “Em có thái độ gì đấy hả? Thầy đang quan tâm em! Mà nghe giọng điệu của em cứ như thầy đang hại em không bằng?”
“Xin lỗi nhưng em không có hứng thú với động bóng!”
“Hôm qua em cũng có mặt ở trận đấu, em thấy thế nào?”
“Em không nghĩ thế nào cả. Em biết ý của các thầy, trận đấu tuần sau em tham gia đá là được rồi ạ. Nếu không còn chuyện gì khác, em xin phép đi trước ạ!”
Tần Hạo nói xong liền quay người rời đi.
Chỉ còn lại hai thầy giáo ngơ ngác nhìn nhau.
“Thằng nhóc này cũng nóng nảy nhỉ!”
“Có cá tính đấy, những người có tài thì hay kiêu ngạo như thế, có gì lạ đâu!”
Diêu Chí Ba mở máy tính, thầy ấy mở bài viết trên trang diễn đàn của trường. Đó là video bị người ta quay lại bằng điện thoại lúc Tần Hạo vượt mặt Trương Hằng, sau đó đăng lên mạng.
Đây đã là lần thứ hai mươi ba Diêu Chí Ba xem đoạn video này.
“Thằng nhóc này đúng là một nhân tài!”, lần nào Diêu Chí Ba xem cũng không nhịn được mà khen một câu.
Thầy dẫn đội cũng chả phải lần đầu nghe thấy lời khen này của Diêu Chí Ba, ông cười nói: “Không phải thầy còn định nói thằng nhóc sẽ là Messi của Hoa Hạ sao?”
“Sao thầy biết thế?”, Diêu Chí Ba xoa hai tay, mặt đầy mong đợi nói tiếp: “Thật muốn tận mắt nhìn thấy thằng nhóc đá bóng mà!”