Mục lục
Vệ sĩ bất đắc dĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 241: Về nhà lúc nửa đêm
Tần Hạo vốn cho rằng Từ Mộng Kiều đã từ bỏ rồi, nhưng anh thật không ngờ tin nhắn anh vừa gửi đã được cô trả lời lại ngay.
"Tôi đợi cậu ở quán cà phê đối diện công ty!"
Tần Hạo nhắn lại ngay: "Tôi sẽ tới ngay!"
Nói rồi, Tần Hạo lập tức xuống xe, đi vào nhà nói với Lâm Vũ Hân vẫn còn đang thay giày: "Việc hôm nay có chút phiền phức, anh không muốn sớm mai lại lên đầu trang báo. Bây giờ anh ra ngoài một lát, sẽ rất nhanh quay lại thôi!"
Sự thần thông quảng đại của Tần Hạo, Lâm Vũ Hân sớm đã được lĩnh hội. Thực ra cô cũng không muốn để Tần Hạo quá nổi tiếng nhưng câu chuyện này hôm nay thực sự quá hot, không lên báo cũng khó.
Chỉ tối nay thôi là kiểu gì cũng có một đống video bị phát tán trên mạng. Đến lúc đó thì ai ai cũng sẽ biết đến Tần Hạo, rắc rối cũng sẽ nườm nượp kéo tới tìm anh.
Ví dụ như đài truyền hình sẽ tới phỏng vấn, mấy tay phóng viên báo lá cải, đội săn ảnh sẽ bám lấy anh như thú săn mồi. Mấy tờ báo kia sẽ phóng đại lên, có khi còn có những kẻ ghen tức, cố tình tung những tin đồn thất thiệt.
Tóm lại, những việc có thể nghĩ đến thì Lâm Vũ Hân đều đã nghĩ đến rồi. Nói gì thì nói cô cũng được coi là một người nổi tiếng ở Trung Hải. Thân là Tổng giám đốc một tập đoàn, mấy cái chuyện báo chí nhảm nhí này cô rõ như lòng bàn tay!
"Ừ, em biết rồi, anh đi đi. Lái xe chậm thôi, chú ý an toàn!"
Lâm Vũ Hân dịu dàng dặn dò một câu.
Rất không may, câu nói này bị Lâm Vũ Nghi vừa từ trong phòng đi ra nghe thấy.
"Ái dồi ôi, bầu không khí này có chút ám muội, chắc chắn giữa hai người có gì đó!", Lâm Vũ Nghi nhìn hai người kia với vẻ nghi hoặc, sau đó trừng mắt nhìn Tần Hạo nói: "Tần Hạo, anh mau thành khẩn khai báo, anh với chị tôi đến đâu rồi? Anh đã làm việc gì bậy bạ chưa?"
"Đúng là không biết trên dưới gì hết, sau này gọi tôi là anh rể!"
Tần Hạo nhếch môi, nở nụ cười tinh quái rồi nói với vẻ vô cùng đắc ý.
Nghe xong câu này, biểu cảm của Lâm Vũ Nghi vô cùng phong phú. Đầu tiên cô lặng người nhìn Tần Hạo và chị mình, sau đó mới buồn bã nói một câu: "Vậy chúc mừng hai người nhé!"
Nói xong, Lâm Vũ Nghi lại quay lưng đi thẳng vào phòng, nhẹ nhàng khóa cửa lại. Bóng lưng cô nhìn có vẻ cô đơn lạc lõng.
Lâm Vũ Hân trừng mắt nhìn Tần Hạo, giận dữ nói: "Tại anh nhiều chuyện đấy!"
Tần Hạo nhún vai đáp: "Anh đâu có nói sai, lẽ nào cô ấy gọi anh một tiếng 'anh rể' là sai sao?"
"Sau này sẽ xử lý anh sau, bây giờ anh đi trước đi! Nhớ kỹ, trước 12 giờ không về nhà thì sau này đừng bao giờ về nữa!"
Lâm Vũ Hân đã lấy lại phong độ của một Tổng giám đốc, cô xịu mặt xuống nói.
Tần Hạo vỗ tay cái đét, giả vờ hành lễ rồi đáp: "Vâng!"
Nói rồi, Tần Hạo quay lưng chạy thẳng!
"Chạy đi chạy lại thế này mệt thật đấy!"
Tần Hạo nhanh chóng lái xe phóng như bay về phía công ty. Trên đường đi anh gọi điện cho Huyết Ảnh, dặn dò cô một chút chuyện ban nãy bàn bạc.
Huyết Ảnh chỉ nghe một câu đã biết phải xử lý ra sao rồi.
Chuyện mà Lâm Vũ Hân cho rằng rất phức tạp, cần nhờ vả các mối quan hệ, cần bịt miệng dư luận,... thì Tần Hạo chỉ cần nói một câu là giải quyết xong xuôi.
Huyết Ảnh chỉ nói đúng một câu: "Ngày mai tất cả các đoạn video vừa bị tung lên mạng sẽ biến mất ngay lập tức, cả video gốc trong máy bọn họ cũng sẽ bị xóa!"
Giọng nói đầy tự tin của Huyết Ảnh khiến Tần Hạo vô cùng kinh ngạc. Có điều, anh không dám nghi ngờ tính chân thực trong lời nói đó.
Trước đây, Huyết Ảnh từng đơn thương độc mã chiến đấu với hacker nước ngoài, đám hacker đó bị cô cho một trận khóc ra máu!
Tần Hạo thấy rất an tâm, anh nhanh chóng lao tới quán cà phê đối diện công ty.
Hai mươi phút sau, chiếc ô tô dừng lại, Tần Hạo sải bước vào trong quán cà phê. Anh nhìn thấy Từ Mộng Kiều đang ngồi cạnh cửa sổ, nét mặt có chút u sầu, lạc lõng.
"Xem ra tôi cũng không hoàn toàn là một gã trai tồi!"
Lúc Tần Hạo nhìn thấy Từ Mộng Kiều, trong lòng anh bỗng cảm thấy có chút áy náy với Lâm Vũ Hân.
Thấy Tần Hạo cuối cùng cũng đến, Từ Mộng Kiều vui mừng ra mặt. Nhưng ngay sau đó, nét mặt cô lại chuyển sang uất ức.
"Thật ngại quá, có chút việc nên tôi đến trễ hơn dự kiến!"
Tần Hạo ngại ngùng mỉm cười rồi ngồi xuống đối diện Từ Mộng Kiều.
"Việc đó quan trọng lắm à?", nghe giọng Từ Mộng Kiều có chút chua chát, điều đó càng khiến cho Tần Hạo thấy ngại ngùng hơn nữa.
Nhưng cũng hết cách rồi.
Tần Hạo cười khổ đáp: "Đúng vậy, người bạn đó của chị đâu?"
"Cậu ta sao? Đã đi khỏi rồi!"
Từ Mộng Kiều chỉ vào cốc cà phê đã uống hết một nửa trước mặt, nhẹ nhàng đáp.
Tần Hạo sững người, sau đó vội xin lỗi: "Làm lỡ việc của chị, thật sự xin lỗi!"
"Cậu không cần phải xin lỗi tôi nữa, việc này không liên quan đến cậu!", Từ Mộng Kiều có chút buồn bã đáp.
Tần Hạo truy hỏi: "Bạn chị đi thật rồi sao? Không phải lúc nãy hai người vừa cãi nhau đấy chứ?"
"Cãi nhau gì chứ. Hai chúng tôi chỉ là bạn, nếu như đối phương vì bị tôi từ chối mà cãi nhau với tôi thì tôi căn bản sẽ không làm bạn với loại người đó. Cậu nghĩ nhiều quá rồi!"
Từ Mộng Kiều điềm nhiên đáp.
Tần Hạo hơi thần người ra. Có thể thấy rõ Từ Mộng Kiều khá bất mãn vì việc anh đến muộn nhưng lại không thể thẳng thừng trách móc anh.
"Vậy tôi đưa chị về nhà!", Tần Hạo đột nhiên cảm thấy dù hôm nay mình có nói gì thì cũng chỉ làm Từ Mộng Kiều tức giận thêm mà thôi. Như vậy thà không nói gì còn hơn.
Từ Mộng Kiều lạnh nhạt đáp: "Cậu về trước đi, tôi muốn ngồi đây thêm một lát!"
"Vậy thì tốt quá, chị còn nợ tôi một bữa cơm, hôm nay chúng ta ăn đi! Phục vụ!", Tần Hạo cất tiếng gọi.
Từ Mộng Kiều bỗng mỉm cười, trừng mắt nhìn Tần Hạo, nói: "Cậu cũng biết chọn thời điểm thật đấy. Thôi bỏ đi, tùy cậu. Vốn tôi định sẽ mời cậu ăn một bữa chanh sả mà cậu lại chọn ăn ở đây. Đúng là lãi cho tôi quá!"
"Thế này đi, để tôi chọn nơi khác nhé!"


Tần Hạo vừa nói xong thì nhân viên phục vụ đã tới. Tần Hạo cười nói: "Cho tôi thanh toán!"
Sau đó anh móc ví ra trả tiền. Từ Mộng Kiều vốn định tranh trả tiền nhưng như vậy có vẻ không hay lắm. Dù gì Tần Hạo cũng là phái mạnh, nếu làm vậy có thể sẽ khiến những người xung quanh coi thường anh.
Tần Hạo thì không nghĩ như vậy. Trả tiền xong, anh đứng dậy rồi tiện tay cầm hộ túi xách cho Từ Mộng Kiều rồi nói: "Đi thôi!"
Từ Mộng Kiều thấy không quen lắm nhưng cũng không từ chối anh, cô theo anh rời khỏi quán cà phê.
Tần Hạo lái xe chầm chậm đưa người đẹp đi ăn.
"Ăn ở đâu đây?", Từ Mộng Kiều hỏi.
"Đến đó rồi chị sẽ biết thôi!", Tần Hạo không cả quay đầu lại, cứ thế mà trả lời cô.
Khi tới nơi, Từ Mộng Kiều ngây người.
"Không phải nói sẽ đi ăn sao?", Từ Mộng Kiều nghi hoặc nhìn Tần Hạo.
Tần Hạo cười đáp: "Đúng vậy, đến nhà chị ăn cơm! Thế nào, không muốn phô diễn tài nghệ cho tôi xem sao?"
"Đêm hôm khuya khoắt thế này rồi mà còn bảo tôi làm cơm cho cậu sao? Tôi đã phải ở đó đợi cậu mấy tiếng rồi, cậu đúng chẳng biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc!", Từ Mộng Kiều nói với vẻ không vui.
Tần Hạo ngược lại không hề khách sáo, anh đáp: "Người nhà mà, khách sáo làm gì chứ? Đi thôi!"
Tần Hạo này thực sự coi đây cứ như nhà mình, anh nghênh ngang đi về hướng nhà của Từ Mộng Kiều.
Lúc này, trong lòng Từ Mộng Kiều hết sức ngổn ngang. Trái tim ban đầu có chút lạnh giá dường như vừa được sưởi ấm lại!
"Rốt cuộc Tần Hạo có ý gì? Tại sao nửa đêm lại tới nhà mình? Lẽ nào là muốn ...", Từ Mộng Kiều nghĩ đến đây thì tim đập càng nhanh hơn. Hai tay cô vô thức vân vê vạt áo, vẻ mặt vô cùng lo lắng
Chương 242: Cút đi cho tôi
"Đi thôi! Sao thế, chị lại đang sợ gì nữa thế?"
Nét mặt Tần Hạo vẫn điềm nhiên như không, dáng vẻ vô cùng ung dung, như thể một loài động vật ngây thơ vô hại.
Nhưng Từ Mộng Kiều quá hiểu tên mặt dày này. Cô sợ mình mở cửa cho Tần Hạo chính là dẫn sói vào nhà. Nhưng hiện giờ cô lại không có lí do gì để từ chối.
Từ Mộng Kiều lắc đầu đáp: "Không có gì, tôi phải sợ gì chứ? Chẳng lẽ cậu lại dám có ý đồ gì với bà chị như tôi?"
"Đương nhiên, tôi nào dám!", Tần Hạo khẽ nhếch mép cười, nụ cười nhìn có chút gian manh.
Từ Mộng Kiều thấy nụ cười đó liền trừng mắt nhìn Tần Hạo. Thật hết cách, cái tên này cứ như một kẻ vô lại vậy. Có lúc giống một đứa trẻ còn đang tuổi trưởng thành vô cùng nổi loạn.
Từ Mộng Kiều mở cửa, cuối cùng cũng cho Tần Hạo vào nhà.
"Muộn quá rồi, để tôi xem trong tủ lạnh còn gì không", Từ Mộng Kiều bình thường sống một mình nên ít khi tự nấu cơm, cô thường ăn ở công ty luôn. Cuối tuần lười biếng thì cũng sẽ hẹn đồng nghiệp đi ăn bên ngoài.
Tủ lạnh mở ra, bên trong không có gì ăn cả!
Tần Hạo lắc đầu nói: "Không phải rắc rối vậy đâu, đi úp cho tôi bát mì là được rồi. Tôi muốn ăn mì do chị tự tay úp!"
"Thật ngại quá, nhà tôi không có mì ăn liền. Bình thường tôi không ăn những thứ đó!", Từ Mộng Kiều ngại ngùng đáp, lúc nãy cô cũng quên không mua đồ gì đó về.
Nói rồi, Từ Mộng Kiều bổ sung ngay: "Vậy tôi đi mua thứ gì ăn nhé!"
"Không cần, không cần, chị là con gái, đêm hôm ra ngoài không tiện, để tôi đi thì hơn!"
Tần Hạo đứng dậy, bước ra khỏi cửa. Anh châm một điếu thuốc, vừa đi xuống nhà vừa khe khẽ hát.
Trong khu dân cư thường có cửa hàng tiện lợi hai tư giờ vô cùng thuận tiện. Lúc này vẫn đang là mùa hè, những người ra ngoài vào giờ này vẫn còn khá đông. Có người đánh bài, có người nói chuyện, có người chơi bóng bàn lộ thiên!
Đúng là kiểu người nào cũng có.
Tần Hạo chạy thẳng tới cửa hàng tiện lợi mua mấy món đồ ăn vặt, bia gì đó.
Lúc này, điện thoại của anh reo lên, là Từ Mộng Kiều.
"Trong nhà không có muối, nước tương cũng không còn, cậu mua giúp tôi. Tôi sẽ nấu cho cậu vài món. Nếu muốn uống rượu thì cậu tự mua nhé!"
Từ Mộng Kiều cứ như một người chủ gia đình đích thực, những lời đó nghe rất tự nhiên.
Tần Hạo cười đáp: "Được, không thành vấn đề!"
Lúc tính tiền Tần Hạo không chú ý lắm. Người bên cạnh anh cũng mua vài món đồ tương tự.
Tính tiền xong, Tần Hạo nhấc túi lên đi thẳng, cũng không kiểm tra lại.
Sau khi lên lầu, Tần Hạo mang đồ nghề vào bếp. Sau đó anh ra phòng khách ngồi đợi, hai chân gác lên nhau, chờ đợi được ăn.
Từ Mộng Kiều lấy đồ nghề từ trong túi ra.
Nước tương, mì, nhưng tìm mãi không thấy muối đâu, cô cẩn thận kiểm tra lại túi một lần.
Cô phát hiện ra một chiếc hộp nhỏ như bao thuốc lá, bên trên có dòng chữ.
"Siêu mỏng, cho bạn trải nghiệm hoàn toàn khác biệt!"
Đó là một hộp ba con sâu!
Từ Mộng Kiều trong nháy mắt mặt biến sắc, khẽ nghiến răng, ném lại cái hộp vào trong túi rồi đứng ngẩn người ra trong bếp.
Rất lâu sau không thấy động tĩnh gì, Tần Hạo tò mò đi vào trong bếp. Kết quả, không thấy cơm ngon canh ngọt đâu mà chỉ thấy Từ Mộng Kiều đứng đó, nước mắt rơi lã chã!
"Sao thế?", Tần Hạo ngẩn người ra rồi vội vã hỏi.
Từ Mộng Kiều không nói gì, cứ như không nghe thấy Tần Hạo nói gì vậy.
Tần Hạo có chút lo lắng nói: "Thôi bỏ đi, không cần làm cơm nữa. Tôi xin lỗi, là do tôi quá đáng, tan làm xong chắc chị đã rất mệt rồi nên muốn về nghỉ ngơi sớm. Để tôi làm cơm cho, chị ra ngoài chờ có được không?
Không phản ứng!
Tần Hạo cảm thấy không đúng lắm, nghĩ ngợi một hồi, Từ Mộng Kiều đâu phải kiểu con gái yếu đuối như vậy?
Chắc chắn đã có vấn đề gì đó!
Lúc này, Từ Mộng Kiều mới từ từ quay đầu lại nhìn Tần Hạo, nói: "Tần Hạo, có phải cậu cảm thấy tôi là loại phụ nữ rất dễ dãi không?"
"Hả?"
Tần Hạo nhất thời đơ ra, không kịp phản ứng.
Từ Mộng Kiều vốn không cho anh thời gian suy nghĩ, cô hỏi tiếp: "Có phải cậu thấy muốn chơi tôi thì không cần phải bỏ ra quá nhiều công sức không? Có phải cậu thấy bản thân mình rất tài giỏi nên chỉ cần thả thính vài câu là đã chiếm được thân xác con gái nhà người ta không?"
"Hả? Tôi nào có!"
Tần Hạo khóc không ra nước mắt, nhất thời không biết giải thích ra sao. Anh vội vã hỏi: "Lẽ nào chị nghĩ tôi lấy cớ muốn đến đây ăn cơm để lừa gạt cưỡng đoạt chị?"
"Còn không phải sao?"
Giọng nói của Từ Mộng Kiều bỗng chốc trở nên lạnh như băng. Nước mắt cô rơi xuống như những viên ngọc trong chuỗi dây chuyền bị đứt, rơi xuống gò má. Cô chỉ vào cửa, quát: "Cút đi cho tôi!"
"Tôi chỉ muốn biết là đã có chuyện gì?", Tần Hạo há miệng, sau cùng chỉ có thể trấn tĩnh lại hỏi một câu.
Từ Mộng Kiều lúc này không muốn nhìn thấy anh nữa nên quát: "Cút! Lẽ nào cậu muốn tôi dùng biện pháp mạnh?"
"Được, tôi cút!"
Tần Hạo trong lòng cũng đã bùng lửa giận. Anh quay lưng bước ra khỏi cửa, đi xuống dưới lầu.
Từ Mộng Kiều giận dữ đóng rầm cửa lại. Cô dựa vào cửa rồi dần dần ngồi thụp xuống, tựa đầu vào đầu gối khóc nức nở vì đau lòng.
Khóc một hồi xong cô mới đứng dậy, đem túi đồ kia vứt vào thùng rác, sau đó tắt bếp, quay lại phòng, trùm chăn bông nằm xuống không nhúc nhích. Cũng không biết bao lâu sau thì chìm vào giấc ngủ.
Tần Hạo lái xe về nhà Lâm Vũ Hân, trên đường đi nghĩ lại mọi chuyện thì thấy vô cùng tức giận.
Không sai, đúng là anh cũng có tơ tưởng đến Từ Mộng Kiều. Người đẹp thì ai mà chẳng thích nhưng trước giờ anh chưa từng nghĩ hễ cứ là người đẹp thì phải ra tay chiếm đoạt.
Anh chỉ thích cảm giác không quá nồng nhiệt này mà thôi.
Từ khi tới Trung Hải, ngoại trừ đêm đó vô tình mây mưa với hai chị em nhà họ Lâm thì anh chưa từng đi quá giới hạn với bất kỳ người phụ nữ nào khác.
"Thôi bỏ đi!"


Tần Hạo thở dài, bỗng cảm thấy mình cũng không phải người tốt đẹp gì. Vừa mới theo đuổi được Lâm Vũ Hân, vậy mà còn chưa qua một đêm đã chạy tới nhà người phụ nữ khác.
Nếu Lâm Vũ Hân biết chuyện thì anh xong đời.
"Xem ra, những gã đàn ông tồi thì phải bị sét đánh!"
Tần Hạo nghĩ thầm, trong vô thức anh đã về tới nhà.
Phòng Lâm Vũ Hân trên tầng vẫn sáng đèn!
Lúc này, cơn giận dữ trong anh đã không còn nữa.
Hôm nay Lâm Vũ Hân có vẻ thức khuya hơn bình thường.
Tần Hạo trong lòng vui sướng nghĩ: "Lẽ nào đang đợi mình?"
Vừa bước vào nhà thì đúng như vậy.
Lâm Vũ Hân đang ngồi trong phòng khách, tay cầm máy tính bảng xem tin tức với vẻ chán chường, thi thoảng lại ngáp một cái!
Vừa thấy Tần Hạo về nhà, mắt cô sáng lên, dịu dàng nói: "Thế nào rồi? Em đã tìm cả nửa ngày trời mà không thấy tin tức gì cả, em cảm thấy hơi kì lạ! Theo lí mà nói thì chuyện này sẽ rất nhanh bị phát tán trên mạng!"
"Anh đã giải quyết xong rồi!"
Tần Hạo đắc ý nói: "Bạn trai em là người thế nào kia chứ? Chuyện nhỏ thế này mà làm khó được anh sao? Chỉ cần trong tíc tắc là giải quyết xong ấy mà!"
Lâm Vũ Hân cười đáp: "Chuyện giải quyết trong tích tắc mà đi lâu như vậy làm gì?"
Chương 243: Thỏa thuận trước hôn nhân
Chém gió quá tay rồi!
Tần Hạo tim đập thình thịch, tự nhủ lần này xong đời rồi, sao bản thân mình lại ngốc đến nỗi nói lỡ mồm như vậy!
"Ha ha, xạo tý thôi mà, đời sống khó khăn, xạo tý làm gì mà căng!", nói rồi Tần Hạo yên lặng nhìn Lâm Vũ Hân, nụ cười nơi khóe miệng dần ngoác ra tận mang tai. Anh nhếch miệng, cười toe toét.
Lúc nãy trở về từ chỗ Từ Mộng Kiều, tâm trạng anh rất tệ. Nhưng hiện giờ về nhà gặp được Lâm Vũ Hân, thấy cô vẫn đang đợi mình, bất chợt trong lòng anh cảm thấy vô cùng ấm áp.
Hóa ra cô ấy cũng có lúc rất dịu dàng.
Tần Hạo đột nhiên cảm thấy mình đúng là một kẻ chẳng ra gì.
"Qua đây", Lâm Vũ Hân không hề lấy sơ hở ban nãy của anh ra để đay nghiến. Cô chỉ nhìn anh cười rồi ngoắc ngoắc tay gọi.
"Hí hí, bảo bối, anh tới liền!"
Tần Hạo nở nụ cười háo sắc gian manh, sau đó làm động tác hổ đói vồ mồi, trong chớp mắt đã nhảy tót lên ngồi cạnh Lâm Vũ Hân.
Lâm Vũ Nghi không ở đây, Tần Hạo không e dè gì nữa, anh thò tay ra ôm eo Lâm Vũ Hân.
"Đừng trách tôi háo sắc, có trách thì trách cô em quá 'ngon' thôi!"
Tần Hạo thầm nghĩ, hôm nay Lâm Vũ Hân đã tắm rửa sạch sẽ, cô đang mặc một bộ đồ ngủ, mái tóc vẫn còn đang ướt. Cặp giò trắng nõn cứ ẩn hiện trước mắt Tần Hạo, đúng là gợi cảm chết người, cứ như đang đẩy người ta vào con đường tội lỗi vậy.
"Đợi đã!"
Lâm Vũ Hân đưa tay lên che chắn, ngăn cản 'bàn tay hư hỏng' của Tần Hạo. Lâm Vũ Hân đột nhiên không biết từ đâu lôi ra một xấp giấy tờ, hình như có vài trang gì đó.
"Trước tiên anh ký cái này đã!"
Lâm Vũ Hân không hề khách khí nói với Tần Hạo. Nhìn nét mặt của cô không hề có chút nào giống như đang đùa.
Tần Hạo thần người ra hỏi: "Cái gì đây?"
"Là một bản thỏa thuận, thỏa thuận bán thân!"
Lâm Vũ Hân yên lặng nhìn Tần Hạo, nụ cười nơi khóe miệng dần lan ra cả khuôn mặt. Cô nói tiếp: "Là thỏa thuận trước hôn nhân!"
"Hả?"
Tần Hạo kinh ngạc đến ngây người, anh nhìn Lâm Vũ Hân trân trân, không hiểu tại sao tự nhiên cô lại lôi thứ này ra.
"Tại sao lại phải ký cái này? Còn nữa, cái gì gọi là thỏa thuận trước hôn nhân?"
Lâm Vũ Hân lập tức đáp: "Trong này có hai loại giấy tờ, anh xem trước đi rồi nếu không có vấn đề gì thì ký tên vào, sau đó ... Đến phòng em!"
Nói rồi, Lâm Vũ Hân để xấp giấy tờ xuống, đứng dậy đi lên lầu. Lúc đi tới thang máy, cô quay lại nhìn Tần Hạo thẹn thùng nói: "Người ta ở trong phòng đợi anh đó!"
"Hả?"
Tần Hạo ngây người. Lúc này, sự gợi cảm của Lâm Vũ Hân thật không thể miêu tả thành lời, thực sự là đẹp đến nỗi khiến người ta ngây dại. Dáng vẻ của cô ấy lúc thẹn thùng thực sự khiến anh chỉ muốn 'làm người xấu'.
"Anh ký, cái gì anh cũng ký hết!"
Tần Hạo không nói hai lời mà cầm bút lên ký vào bản thỏa thuận. Sau đó anh vứt chiếc bút sang một bên, cầm xấp giấy tờ lao về phía Lâm Vũ Hân.
Anh không phát hiện ra, lúc này trên mặt Lâm Vũ Hân nở ra một nụ cười quỷ dị. Cô cười rất tươi khiến người ta muốn điên đảo thần hồn.
Tần Hạo vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Vũ Hân đang nhìn mình với dáng vẻ thẹn thùng. Anh bước lên phía trước, muốn ôm lấy cô từ đằng sau nhưng lúc đó, Lâm Vũ Hân nhẹ nhàng nói: "Cứ vào phòng rồi nói chuyện!"
Nói rồi, Lâm Vũ Hân chỉ tay về phía phòng của Lâm Vũ Nghi.
Cô sợ em gái mình đột ngột mở cửa bước ra sẽ nhìn thấy cảnh tượng gì đó không nên nhìn, nếu vậy thì cô thật không biết giấu mặt đi đâu.
Tần Hạo gật đầu cười đáp: "Được rồi!"
Lâm Vũ Hân nhận lấy bản thỏa thuận, rón rén đi lên lầu, mở cửa phòng sau đó quay lại nói với Tần Hạo: "Anh vào đi!"
Tần Hạo vui mừng khấp khởi, anh ập vào phòng Lâm Vũ Hân nhanh như một cơn gió.
Tần Hạo không phải lần đầu vào phòng Lâm Vũ Hân, trong phòng cô luôn có một mùi thơm thoang thoảng, anh không biết đó có phải là mùi thơm từ cơ thể cô hay không nhưng thứ mùi đó rất dễ chịu, ngửi vào là thấy tinh thần sảng khoái.
Tần Hạo bước tới ôm lấy eo Lâm Vũ Hân, kéo cô ngồi xuống giường. Sau đó anh cười hỉ hả lao tới định hôn cô.
Nhưng lúc này, Lâm Vũ Hân cầm tờ thỏa thuận chắn giữa hai người.
"Đợi đã!"
Lâm Vũ Hân mỉm cười nói: "Chúng ta xem bản thỏa thuận này đã!"
"Thỏa thuận này thì có gì hay mà xem chứ, dù gì anh cũng bán thân này cho em rồi, xem thêm cũng có ý nghĩa gì đâu cơ chứ?"
Tần Hạo nhanh chóng đẩy Lâm Vũ Hân xuống giường, sau đó lật người đè lên người cô, chuẩn bị ra tay.
Nụ cười trên mặt Lâm Vũ Hân dần đông cứng lại rồi biến mất. Cô bỗng chốc trở nên rất lạnh lùng, nói: "Có muốn xem hay không thì tùy anh. Nếu không xem thì mau biến về phòng mình đi!"
"Được được được, xem xem xem, xem đây!"
Tần Hạo trưng ra biểu cảm cạn lời, đành tìm cách áp chế ngọn lửa đang cháy hừng hực trong cơ thể mình. Nhưng lúc này, anh vẫn đang đè lên người Lâm Vũ Hân, hai người họ đang ở trong một tư thế rất ám muội, khiến Tần Hạo khó lòng kiểm soát được bản thân.
Lâm Vũ Hân thẹn thùng, cô đã phát hiện ra ở bên dưới của anh có bộ phận nào đó vừa thay đổi. Cô trừng mắt nhìn anh nói: "Anh xuống trước đi đã!"
"Chúng ta cứ thế này mà nói không được sao? Anh không xuống đâu!"
Tần Hạo lúc này đã biến thành một kẻ vô lại.
Trước mặt người đẹp mà lúc nào cũng giữ khư khư cái gọi là phong độ lịch sự thì đúng là ngốc nghếch. Trước mặt người khác thì có thể giữ phong độ lịch sự kia, nhưng khi đã lên giường thì phải có phong độ của loài mãnh thú!
Tần Hạo rất thành công trong việc đó.
Lâm Vũ Hân cảm thấy có chút bất lực, cô giơ bản thỏa thuận trong tay lên và bắt đầu giải thích: "Bản thỏa thuận này chia làm hai phần. Em sẽ đọc anh nghe phần một trước!"
"Phần một là thỏa thuận trước hôn nhân! Phần hai là thỏa thuận sau hôn nhân!"
"Sau hôn nhân?", Tần Hạo tim đập thình thịch. Ít nhất với bản thân mình, anh trước nay chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, hoặc là từ sau khi Tiêu Tình rời bỏ anh, anh chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Nhưng bây giờ Lâm Vũ Hân lại nhắc tới chuyện này khiến anh sững sờ.
Lâm Vũ Hân mặt nghiêm túc nói: "Không sai, đầu tiên, nếu như trong bản thỏa thuận trước hôn nhân này có bất cứ điều khoản nào mà anh không làm được thì anh không cần suy nghĩ thêm gì về bản thỏa thuận sau hôn nhân nữa, nó sẽ mất hiệu lực!"
Tần Hạo lúc này vẫn thần người ra, dường như cơn sốc đến từ hai chữ 'kết hôn' khiến anh vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Nét mặt Lâm Vũ Hân biến hóa rất đa dạng, sau đó cô nhìn anh trân trân, nói: "Lẽ nào anh muốn em làm bạn gái anh không phải là để đi tới cái đích hôn nhân? Anh không muốn cưới em sao?"
Tần Hạo nghe xong thì trong lòng chấn động, hồi lâu vẫn không thể trả lời.
Trong khi đó, nét mặt của Lâm Vũ Hân đã trở nên cực kỳ khó coi, trái tim cô như thể vừa rơi vào vực sâu vạn dặm.
Một bóng đen phủ lên trái tim cô.
Trong khi đó, Tần Hạo suy nghĩ rất nhiều.
Anh nghĩ đến những người con gái đã đi qua đời anh kể từ khi anh tới Trung Hải.
Anh nghĩ đến Vương Tú Quân với cái tính cách ương ngạnh quật cường của cô. Giờ anh không biết cô đang ở đâu, anh không tin cô nỡ lòng rời bỏ anh như vậy. Anh luôn cảm giác rằng sẽ có một ngày cô sẽ quay trở lại.
Nếu như Vương Tú Quân trở về từ ngàn dặm xa xôi nhưng lại nhìn thấy anh kết hôn với người khác, không biết cô sẽ phản ứng ra sao.
Còn cả Đường Kiều, cô gái nhỏ hay thẹn thùng. Bây giờ cô ấy đã lên núi dạy học, nhưng chắc chắn cô không thể ở đó cả đời. Dù cô ấy muốn vậy thì bố mẹ cô ấy cũng không cho phép, cho nên chắc chắn cô ấy sẽ trở về.
Còn cả Từ Mộng Kiều, không biết tại sao nhưng trong đầu anh vẫn hồi tưởng lại chuyện lúc nãy. Tại sao Từ Mộng Kiều đột nhiên nổi trận lôi đình như vậy?
Chương 244: Mười điều thỏa thuận
Tất cả những ký ức chợt ùa về trong trái tim anh.
Hình ảnh những cô gái xinh đẹp đó hiện lên trong tâm trí anh.
Còn cả Huyết Ảnh, người bao năm nay đi theo anh, anh biết rằng trong lòng cô trước giờ cũng chỉ có một mình anh.
Tiêu Tình!
Nếu biết tin tức anh kết hôn chắc cô ta sẽ cười khinh bỉ!
"Có lẽ phải kết thúc cuộc sống phóng đãng này thôi!"
Tần Hạo thực sự cảm thấy có lẽ anh không nên lăng nhăng như vậy nữa, những tơ tưởng hồi nãy của anh chợt tan thành mây khói khi nhìn thấy khóe mắt rơm rớm của Lâm Vũ Hân.
"Đương nhiên là không được rồi!"
Nụ cười trên gương mặt Tần Hạo dần tắt, còn Lâm Vũ Hân lúc này như bị dội một gáo nước lạnh, nước mắt cô thi nhau chảy xuống từ nơi khóe mắt. Đúng vào lúc cô sắp sụp đổ thì ...
"Anh còn chưa làm một người bạn trai tốt, còn chưa cầu hôn em, sao em chưa gì đã đồng ý gả cho anh nhanh như vậy? Như vậy chẳng phải rất bất công với em sao?"
Tần Hạo yên lặng nhìn Lâm Vũ Hân, nụ cười trên khóe miệng anh dần lan ra cả khuôn mặt. Anh nhếch miệng cười rất tươi.
Lúc này, Lâm Vũ Hân thẫn thờ.
"Hóa ra anh ấy nghĩ như vậy!", cơn giận trong lòng cô tan biến, thay vào đó là niềm vui. Cô bỗng ngồi dậy, tiến sát về phía Tần Hạo rồi trao cho anh một nụ hôn lên trán.
"Đây là phần thưởng của anh, vừa nãy anh dọa em sợ chết khiếp. Em còn tưởng rằng anh muốn em làm bạn gái anh vì cảm thấy cần chịu trách nhiệm với em, chỉ là anh thích cơ thể này. Em cứ ngỡ anh chỉ muốn yêu đương chứ không muốn cưới em làm vợ!"
Lâm Vũ Hân cười trong làn nước mắt, nói: "Em là mẫu người rất truyền thống. Tình yêu trong sáng nhất trong giấc mơ của em chính là tìm được một người thích em và em cũng thích người đó, sau đó yêu nhau rồi kết hôn, bên nhau đến khi bạc đầu. Em muốn một đời chỉ yêu một người thôi, lần đầu tiên của em đã dành cho anh, nhưng điều em hi vọng là em sẽ trở thành người phụ nữ cuối cùng trong cuộc đời anh!"
Đây là lần đầu tiên Lâm Vũ Hân ngắm nhìn Tần Hạo say đắm rồi nói những lời tỏ tình ngọt đến tận tâm can như vậy.
Lúc đó, Tần Hạo cũng vô cùng kích động, anh kéo vai Lâm Vũ Hân rồi ôm cô vào lòng, nói: "Em không phải người con gái đầu tiên của anh nhưng anh có thể bảo đảm lần cuối cùng của anh vẫn sẽ là với em, cho đến khi anh không thể cử động được nữa mới thôi!"
"Hứ!"
Lâm Vũ Hân ngại ngùng đỏ bừng mặt, khẽ đấm yêu vào vai Tần Hạo.
Có điều, lần này cô không đẩy anh ra nữa mà hạnh phúc tận hưởng giây phút này.
"Vậy người đầu tiên của anh rốt cuộc là ai? Nói đi, em không giận đâu!"
Lâm Vũ Hân mỉm cười nhìn Tần Hạo, thể hiện rằng cô đang rất vui, chắc chắn sẽ không nổi giận.
Tần Hạo lắc đầu, chắc chắn không thể nói ra. Lời nói của bọn con gái có quỷ mới tin, anh nhất định sẽ không mắc lừa. Chỉ cần hôm nay anh nói ra người đó thì sau này dù có xảy ra chuyện gì, chỉ cần hai người hục hặc nhau thì người con gái kia chắc chắn sẽ lấy chuyện này ra chì chiết anh.
Bài học này anh đã lĩnh hội được từ lâu.
"Nếu không nói thì hôm nay anh chỉ còn nước về phòng mình thôi!"
Lâm Vũ Hân cười híp mắt nhìn Tần Hạo. Lúc mới xác lập mối quan hệ này thì cũng phải cho đối phương biết 'nhà phải có nóc'. Nếu không sau này ai nghe lời ai chắc chắn sẽ trở thành một vấn đề hết sức nghiêm trọng.
"Ách, em không ép anh không được sao? Vậy nếu anh nói thì sau này em không được đem chuyện này ra để làm khó anh!"
Nét mặt Tần Hạo có chút do dự.
Lâm Vũ Hân nghiến răng, thầm mắng Tần Hạo là đồ lươn lẹo, nhưng cô nhất định phải bắt được con lươn chúa này. Lâm Vũ Hân nghiêm túc nói: "Lâm Vũ Hân em nói được làm được, tuyệt đối sẽ không lôi chuyện này ra để sỉ vả anh. Dù gì ai cũng có quá khứ của riêng mình, những việc trước khi anh quen em không liên quan gì đến em cả, còn những chuyện sau khi anh quen em ..."
"Từ sau khi quen em anh đã nhịn đến bây giờ, chẳng có phi vụ nào thành cả!", Tần Hạo cười khổ.
Lâm Vũ Hân ngơ ra, sau đó vừa buồn cười vừa giận nói: "Đồng chí, câu này của anh có vấn đề. Không phi vụ nào thành công cả nghĩa là thực ra trong lòng anh rất muốn làm việc đó nhưng thời cơ không chín muồi. Nói mau, anh muốn làm việc đó với ai?"
Tần Hạo chỉ vào Lâm Vũ Hân đáp: "Chính em đó!"
"Hả? Cái đồ hạ lưu này, vô sỉ này!", Lâm Vũ Hân ngại ngùng cười.
Tần Hạo âm thầm lau mồ hôi lạnh, tức giận mắng: "Em đang nghi ngờ anh có phải đàn ông đích thực không hả? Người đẹp như em ngày ngày lượn lờ trước mặt anh, nếu anh không tơ tưởng gì đến em thì chẳng phải nói em chẳng có chút sức hấp dẫn nào sao? Em nghĩ chuyện đó có thể không? Hân Hân nhà ta là đại mỹ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành, ai nhìn mà không động lòng cơ chứ? Hơn nữa anh còn là kẻ sớm đã được 'dùng thử' rồi, hi hi!"
"Không cho anh nói cái này!", Lâm Vũ Hân nghe xong liền cảm thấy cực kỳ xấu hổ, xụ mặt xuống mắng Tần Hạo.
"Được được được, không nói không nói!", Tần Hạo trong lòng thầm đắc ý, dù gì anh cũng đã vượt qua được ải này.
Ai ngờ, còn chưa xong chuyện.
Lâm Vũ Hân nhìn anh, mặt vô cùng nghiêm túc hỏi: "Nói đi, lần đầu của anh là ai?"
"Thực sự bắt anh nói sao?", Tần Hạo khổ sở.
Lâm Vũ Hân gật đầu, cực kỳ nghiêm túc.
Tần Hạo đành cúi đầu xuống, nói nhỏ: "Có thể là với em, có thể là Vũ Nghi. Đêm đó anh cũng không nhớ rõ là với ai trước ..."
"..."
Lâm Vũ Hân phút chốc mặt đỏ như gấc, khẽ cắn môi, cúi đầu khẽ nói: "Sau này không được nói chuyện này nữa, quên đi có được không?"
"Quên không nổi, anh đâu phải cầm thú. Đã ngủ với hai cô gái mà nói quên là quên ngay được sao?"
Lúc này nét mặt Tần Hạo không biết nghiêm túc đến mức nào.


Thái độ của anh cũng không tồi, ít ra là Lâm Vũ Hân cảm thấy vậy.
"Được rồi, không nhắc cái này nữa. Bây giờ em giải thích về bản thỏa thuận này một chút!"
"Thỏa thuận trước hôn nhân gồm mười điều!"
"Nhà gái Lâm Vũ Hân, nhà trai Tần Hạo!"
"Điều 1, từ giờ phút hai bên ký vào bản thỏa thuận này thì sẽ chính thức là người yêu của nhau. Từ giờ trở đi phải hết lòng yêu thương, dành hết tâm trí cho đối phương cho đến khi bước vào lễ đường!"
"Điều 2, trong thời gian này người nam không được phép có quan hệ mập mờ với bất cứ bên thứ ba nào. Nếu người nam vi phạm điều này thì người nữ có thể kết thúc mối quan hệ này bất cứ lúc nào và không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào. Đồng thời, người nữ có quyền công khai tố cáo mối quan hệ bất chính này với truyền thông và người nam không được ngăn cản!"
Nghe xong điều khoản này, Tần Hạo như chết lặng.
Ác quá đi.
"Này, có phải em ác quá rồi không? Lại còn tố cáo với truyền thông, vậy chẳng phải muốn làm anh thân bại danh liệt sao?", Tần Hạo hỏi với vẻ không vui.
Lâm Vũ Hân nghiêng đầu, cười hi hi nhìn anh đáp: "Lẽ nào anh muốn ngoại tình?"
"Không muốn, có điều anh thấy không công bằng lắm mà thôi. Tại sao chỉ có bên nam, không có bên nữ. Nếu em có quan hệ bất chính với anh A, anh B, anh C thì anh cũng có thể ..."
Đây là điều khiến Tần Hạo bất mãn nhất.
Nhưng anh còn chưa nói xong đã bị Lâm Vũ Hân ngắt lời.
"Không cần, bởi vì em tuyệt đối sẽ không làm vậy!", Lâm Vũ Hân nói giọng nhẹ tênh nhưng lại đầy kiên quyết khiến cho Tần Hạo vô cùng ngạc nhiên.
Chương 245: Lên nhầm thuyền giặc
Không biết vì sao, Tần Hạo lại tin lời này của Lâm Vũ Hân, cô tuyệt đối không thể.
Nhưng bản thân mình thì anh không chắc!
Nói trắng ra, Tần Hạo thật sự không quá tin tưởng bản thân có thể chịu được cô đơn! Nghĩ một cách tự kỷ thì là, không trách đối phương quá xinh đẹp mà chỉ trách bản thân quá ưu tú!
Nhưng, anh cũng chỉ nghĩ trong lòng mà thôi.
“Được được, dù sao cũng đã ký rồi, anh đồng ý!”, Tần Hạo cảm thấy mình là đàn ông lại đi kì kèo với đàn bà con gái thì quá vô nghĩa, cuối cùng xua tay cho qua.
Ý cười trên khuôn mặt Lâm Vũ Hân càng hiện rõ.
“Điều thứ ba: Trong thời gian hai bên trong mối quan hệ tình nhân, toàn bộ quyền quản lý tài chính sẽ giao cho bên nữ, vì lý do nghề nghiệp, bên nữ có năng lực thực hiện công việc này tốt hơn, bên nam không được có ý kiến phản đối, không được giấu quỹ đen."
Lâm Vũ Hân vừa đọc xong điều khoản này, Tần Hạo bỗng chốc cả giận nói: “Sao em ác thế, em muốn quản lý cả tiền à?”
“Vợ quản lý tài sản của chồng là chuyện bình thường mà? Hơn nữa, em kiếm tiền nhiều hơn anh, hiện giờ là em đang nuôi anh, anh còn gì để nói nữa không?”, Lâm Vũ Hân liếc nhìn anh và nói với giọng cáu kỉnh.
Tần Hạo bỗng chốc muốn khóc không ra nước mắt, ngồi xuống, cảm giác như bản thân anh đã lên nhầm thuyền giặc rồi.
“Không có ý kiến phản đối gì về điều này nữa đúng không, ha ha, điều khoản tiếp theo!”
Khóe miệng Lâm Vũ Hân nở ra một nụ cười đắc ý rồi nói: “Điều thứ tư: Trong thời gian hợp đồng tình nhân, hai bên phải hiếu thuận với bố mẹ đối phương, kính trọng người già, tôn trọng bạn bè người thân của nhau và các mối quan hệ xã hội của đối phương!”
Điều này không vấn đề gì, Tần Hạo cũng không có ý kiến.
Nhưng Lâm Vũ Hân sau khi đọc xong, đột nhiên nói: “Anh quen bố em, cũng biết cả em gái em, em chỉ có hai người thân này thôi. Vậy còn anh? Lúc nào đưa em đi gặp bọn họ?”
“Không còn nữa, đã chết từ lâu rồi!”
Vẻ mặt Tần Hạo trở nên lạnh nhạt, có vẻ không muốn nhắc tới.
Lâm Vũ Hân dường như cảm nhận được anh không muốn nhắc lại những chuyện xưa nên cũng không ép anh nữa.
“Điều thứ năm: Trong thời gian hai bên trong mối quan hệ tình nhân, bên nam tạm thời ở trong nhà của bên nữ, phải tuân theo thói quen sinh hoạt của bên nữ, không được tự ý đem người ngoài về nhà, không được về nhà quá mười hai giờ đêm nếu không có bên nữ đi cùng, không được đi đêm không về nhà, không được say xỉn!”
Lâm Vũ Hân nói xong lại nhìn Tần Hạo.
Tần Hạo dang tay ra rồi nói: “Đã ký cả rồi, em cứ đọc tiếp đi, dù sao cũng đã bút sa gà chết rồi”.
“Ha ha!”
Lâm Vũ Hân mỉm cười, rất xinh đẹp!
“Điều thứ sáu: Ở nhà, bên nữ có quyền làm chủ tuyệt đối, có quyền yêu cầu bên nam làm một số công việc hợp lý, bên nam không được từ chối, bên nam phải chăm sóc bên nữ, bao dung tính nóng nảy của cô, phải làm mọi bổn phận của một người bạn trai! Về sinh hoạt vợ chồng, bên nam không được cưỡng ép, phải được sự đồng ý của bên nữ mới được hành động!”
“Điều thứ bảy: Khi hai bên xảy ra tranh cãi, bên nam phải xin lỗi trước, cho dù ai đúng ai sai, bên nam phải dỗ dành bên nữ, chiến tranh lạnh không được kéo dài quá ba ngày, nếu không bên nữ có quyền thi hành quyền lợi điều thứ hai!”
“Điều thứ tám: Bên nam không được giấu diếm bên nữ bất kì chuyện gì, cần phải nói thật bất kể bên nữ có hỏi hay không. Hai bên phải nghiêm túc giao lưu thường xuyên, duy trì tình cảm vợ chồng, không được bỏ mặc bên nữ!”
Nghe đến đây, Tần Hạo đã biết hợp đồng này căn bản chỉ ràng buộc anh, chứ không có tác dụng với Lâm Vũ Hân.
Quả nhiên, Lâm Vũ Hân còn một điều tàn nhẫn hơn.
“Điều thứ chín: Bên nữ có quyền bổ sung và điều chỉnh bản hợp đồng này bất cứ lúc nào! Nếu bên nam vi phạm bất cứ điều khoản nào, bên nữ đều có quyền thi hành hình phạt điều thứ hai!”
Tần Hạo duỗi tay rồi nói: “Em đã tự quyết định xong rồi, còn hỏi anh làm cái gì?”
“Điều thứ mười: Nếu bên nam có thể tuân thủ mười điều trong hợp đồng tình nhân trước hôn nhân qua thời gian một năm, khiến bên nữ hài lòng, thì bên nam có quyền tham gia thiết lập hợp đồng sau hôn nhân sau đây!”
Nói xong, Lâm Vũ Hân lấy bản hợp đồng thứ hai và mở ra trước mặt Tần Hạo nói: “Anh xem đi!”
Tần Hạo liếc nhìn, bên trong không có gì cả.
Lâm Vũ Hân cười nói: “Nếu anh cảm thấy ấm ức, thì bây giờ em cho anh một cơ hội, đi ra, xé bản hợp đồng này rồi quay về phòng anh ngủ!”
Nói xong, Lâm Vũ Hân trèo lên giường, kéo chăn nằm vào trong, dựa vào giường nhìn Tần Hạo, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Như này thật sự quá mê hoặc rồi.
“Một bản hợp đồng thôi mà, ký thì cũng đã ký rồi, đàn ông con trai một lời đã định, tuyệt đối không hối hận!”
Tần Hạo hiên ngang lẫm liệt nói, sau đó bỗng chốc nhào đến ôm chặt Lâm Vũ Hân, vội vàng hôn cô.
“Ha ha ha!”
Lâm Vũ Hân cười xinh đẹp run rẩy, nhẹ nhàng đẩy Tần Hạo ra và nói: “Anh còn chưa tắm, người toàn là mùi mồ hôi, đừng lên giường của em!”
“Đừng như vậy mà!”
Tần Hạo bị mất hứng nên vô cùng không hài lòng, anh biết trên người mình không thể có mùi mồ hôi, nhưng quả đúng là anh chưa tắm.
Nhưng đứng từ góc độ bình thường, hôm nay anh đã trèo lên vòng đu quay cứu người một hai tiếng đồng hồ, không thể nào không đổ mồ hôi.
“Điều thứ năm trong hợp đồng trước hôn nhân, phải tuân theo thói quen sinh hoạt của bên nữ, bên nữ nắm quyền làm chủ tuyệt đối trong cuộc sống gia đình, ngoan, nghe lời, đi tắm đi!”
“Được rồi!”
Tần Hạo hưng phấn nhảy xuống giường, sau đó nhanh chóng lao ra khỏi phòng, đi đến phòng tắm.
Sau khi anh đi, Lâm Vũ Hân nhanh chóng nhặt bản hợp đồng đang vứt lung tung trên giường, sau đó lao xuống giường, đi ra đóng cửa rồi khóa trái.
Làm xong việc này, trên mặt Lâm Vũ Hân nở nụ cười vui vẻ, cẩn thân để bản hợp đồng vào ngăn kéo trong phòng mình rồi khóa lại.
Sau đó lại trèo lên giường, nằm xuống với nụ cười ngọt ngào.


Năm phút sau, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
“Lâm Vũ Hân, em quá gian xảo, lại dám lừa anh, mở cửa ra!”
Tần Hạo đứng trước cửa khóc không ra nước mắt.
Lâm Vũ Hân đắc ý nói: “Quá muộn rồi, hôm nay bản tiểu thư muốn ngủ rồi, anh về phòng mình đi!”
“Móa, em chơi anh à?”
Tần Hạo tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Lâm Vũ Hân đắc ý nói: “Ở nhà phải nghe lời em, ngoan, tự đi ngủ đi!”
Tần Hạo thở dài một hơi, chỉ có thể lẳng lặng trở về phòng mình, càng nghĩ càng thấy tức, bán cả bản thân đi rồi mà không xơ múi được gì, haizz, thảm quá!
Đêm nay, Tần Hạo không thể ngủ được.
Anh đã nghĩ rất nhiều!
Anh cơ bản chính là một tên trăng hoa lăng nhăng muốn quay đầu, lúc đầu còn có chút không quen mà thôi, tạm biệt với cuộc sống ăn chơi trác táng trước đây, sau này phải chịu cảnh bị người ta quản lý mọi lúc mọi nơi, chuyện này không được, chuyện kia cũng không được, giống y như một nàng dâu.
Tần Hạo suy nghĩ một lúc, trên mặt bỗng nở nụ cười.
Bản thân anh cũng không biết tại sao mình lại thích cảm giác bị người khác quản lý này nữa?
Là vì như vậy mới có cảm giác của gia đình sao?
Tần Hạo trước đây cực kì muốn ăn một bát mì ở nhà Từ Mộng Kiều, có thể trong tim anh cũng muốn trải nghiệm cảm giác này!
Đáng tiếc là đã thất bại!
Chương 246: Chị em tâm sự
Cho dù Tần Hạo lúc này dục vọng bùng lên khó kiềm chế, nhưng trong lòng anh lại rất bình tĩnh, không hề giống với biểu cảm uất ức trên mặt.
Mặc dù Lâm Vũ Hân lập ra thỏa thuận rất không công bằng với anh, anh cũng không thèm nhìn mà trực tiếp kí tên, sau này bị người khác quản lý mọi lúc mọi nơi, nhưng giây phút này Tần Hạo lại có cảm giác được quan tâm, được trân trọng.
Nếu Lâm Vũ Hân không quan tâm, thì cần gì phải dùng những thủ đoạn nho nhỏ này chứ!
Tần Hạo nhắm mắt, trong đầu lúc này toàn là nụ cười xinh đẹp vừa rồi của Lâm Vũ Hân.
Khoảnh khắc này, anh cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Trong tâm trí anh, hình bóng Tiêu Tình đã dần mờ nhạt.
“Tính cách đàn ông xấu xa lại bộc phát rồi, mình thật sự là gặp ai cũng yêu à?”
Tần Hạo mang theo câu hỏi này chìm vào giấc ngủ.
Đã lâu rồi không được ngủ một giấc ngon lành như vậy, sáng sớm Tần Hạo tỉnh lại, cảm thấy vô cùng phấn chấn, vừa xuống lầu đã thấy Lâm Vũ Hân dậy rồi, đang vịn vào lan can đứng trên cầu thang, khuôn mặt tràn đầy ý cười nhìn anh nói: “Tối qua ngủ ngon không?”
Tần Hạo cong môi nói: “Em nói xem? Bị em quyến rũ như vậy, đêm qua anh toàn mơ thấy mộng xuân!”
“Thế à? Mơ mộng xuân với ai vậy?”, Lâm Vũ Hân nín cười, cô biết Tần Hạo lại đang nói linh tinh.
Tần Hạo lẳng lặng nhìn cô, ý cười trên môi dần dần lan ra khắp mặt, nhếch miệng cười rạng rỡ vô cùng rồi nói: “Em đoán xem!”
“Em không thèm đoán!”
Lâm Vũ Hân mỉm cười không hề mắc bẫy mà nói: “Bữa sáng hôm nay em muốn ăn trứng ốp lết và sữa bò!”
“Ha ha, còn muốn ăn sáng hả, tối hôm qua em đối xử với anh như thế nào? Nằm mơ!”, Tần Hạo trợn mắt tức giận nói.
Lâm Vũ Hân lập tức nghiêm túc nói: “Điều thứ năm của hợp đồng trước hôn nhân quy định, bên nam phải chăm sóc bữa ăn giấc ngủ cho bên nữ. Trong cuộc sống gia đình, phải phục tùng mệnh lệnh của bên nữ một cách vô điều kiện, bên nữ trong thời gian này có quyền làm chủ tuyệt đối, anh không có quyền phản đối!”
“Là điều thứ năm à? Có sao?”, Tần Hạo nghiêng đầu nhìn cô.
Lâm Vũ Hân chậm rãi nói: “Đương nhiên là có, anh nhanh vậy đã quên rồi, xem ra phải bắt anh học thuộc mười điều này mới được, tất nhiên, nếu không có, em còn có điều thứ chín, bên nữ có thể bổ sung và điều chỉnh bất cứ lúc nào!”
Tần Hạo bỗng chốc thua trận, vẫy tay nói: “Thôi em nín đi, anh đi nấu là được chứ gì?”
“Yeah!”
Lâm Vũ Hân dí dỏm ra dấu chiến thắng, vui vẻ đi lên tầng đánh răng rửa mặt.
Vừa quay đầu lại nhìn thấy em gái đứng sau lưng với khuôn mặt đờ đẫn, khiến cô giật cả mình.
“Mới sáng sớm, có định để người khác ngủ không hả?”
Lâm Vũ Nghi bất mãn lẩm bẩm, sau đó cũng chẳng thèm nhìn hai người đang tán tỉnh ve vãn nhau kia.
Lâm Vũ Hân không biết tại sao, lúc này khi đối mặt với em gái lại có cảm giác chột dạ, giống như đã làm sai chuyện gì!
Cô ngượng ngùng cười cười nói: “Hôm nay không phải đi học hả?”
“Em lười đi!”
Lâm Vũ Nghi liếc cô một cái rồi quay người về phòng, đóng cửa lại, không biết có phải lại lên giường đi ngủ nữa hay không.
Lâm Vũ Hân im lặng hồi lâu, lại nghĩ đến câu hỏi của Tần Hạo ngày hôm qua.
Rốt cuộc ai mới là người phụ nữ đầu tiên của Tần Hạo? Trong hai cô ai đến trước ai đến sau?
Câu hỏi này, e là chỉ có ông trời mới biết.
Tâm trạng Lâm Vũ Hân hơi phức tạp, tâm trạng tốt đẹp khi nãy bỗng chốc tệ đi không ít, cô luôn cảm thấy có chút hổ thẹn với em gái, nhưng không có cách nào, những thứ khác có thể chia sẻ riêng tình yêu là không được.
Tần Hạo lúc này đã đi đến phòng bếp.
Khi Lâm Vũ Nghi mở cửa phòng đi ra, Tần Hạo đã biết tình hình có chút không ổn, nên mau chóng trốn đi.
Sự thật chứng minh, phán đoán của anh là vô cùng chính xác.
Nửa tiếng sau, trứng ốp chín bảy phần, sữa bò, bánh mì đã được chuẩn bị xong, mà lúc này, Lâm Vũ Hân cũng thay xong quần áo đi xuống.
“Em vợ đâu?”
Tần Hạo giả bộ thản nhiên hỏi.
Lâm Vũ Hân sửng sốt một lát, nhất thời không thể phản ứng lại cách xưng hô lạ lẫm này, nhưng rất nhanh đã biết anh nói đến Lâm Vũ Nghi, sau đó ngẩng đầu nhìn căn phòng ở tầng hai nói: “Để em đi gọi nó ấy!”
Lâm Vũ Hân lên tầng, gõ cửa phòng.
Một lúc sau, cửa phòng mở ra, Lâm Vũ Nghi hơi mệt mỏi đứng ở cửa, nhìn chị mình rồi hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Xuống tầng ăn sáng!”
Lâm Vũ Hân cố gắng nói với giọng vô cùng ôn hòa.
Lâm Vũ Nghi lạnh nhạt liếc nhìn cô rồi nói: “Không ăn đâu, không có hứng ăn!”
Nói rồi liền chuẩn bị đóng cửa.
Lâm Vũ Hân nhanh hơn một bước, thò chân vào, chặn cửa nói: “Chị có thể vào không?”
Chị em thân thiết từ khi nào lại trở nên xa lạ như vậy, Lâm Vũ Hân cảm thấy rất khó chịu.
“Vào đi!”
Giọng điệu của Lâm Vũ Nghi cũng rất lạnh nhạt, sau khi mở cửa liền đi đến bên giường, lại nằm xuống.
Lâm Vũ Hân bước vào đóng cửa, đi đến bên cạnh giường ngồi xuống, nhìn em gái đang nằm trên giường có chút uể oải, trong mắt ánh lên một tia đau lòng.


“Em sao vậy? Em không thoải mái à?”, Lâm Vũ Hân quan tâm hỏi.
Chị cả như mẹ!
Từ nhỏ cô vừa là chị vừa là mẹ, luôn chăm sóc cho em gái, em gái cũng rất dính lấy cô, hai người có thể nói là đôi bạn thân tâm đầu ý hợp.
Nhưng bây giờ dường như đã thay đổi rồi.
Lâm Vũ Nghi lắc đầu, một lúc sau mới khẽ nói: “Chị, chị làm lành với Tần Hạo rồi à?”
Lúc này, Lâm Vũ Hân có chút hoảng hốt, nhưng lại không thể phủ nhận, chỉ đành cắn răng gật đầu.
“Vậy sau này em phải gọi anh ấy là anh rể à?”, Lâm Vũ Nghi cười một lúc, chỉ là trong nụ cười lộ ra nét cô đơn khiến người ta xót xa.
Lâm Vũ Hân xúc động suýt rơi nước mắt, vươn tay nhẹ nhàng xoa trán em gái, một lúc sau cũng không biết nên nói gì.
“Chị, chị không cần lo lắng, em không có ý khác, em chỉ là muốn biết tình hình hiện tại của bọn chị, em không sao, chị yên tâm đi!
Trong giọng nói của Lâm Vũ Nghi mang theo một nỗi cô đơn lạc lõng.
Trước đây, Lâm Vũ Nghi là một cô phù thủy nhỏ tinh ranh nổi tiếng khắp Trung Hải, mà nay lại trở thành một cô gái nhỏ buồn bã như vậy.
Lâm Vũ Hân cắn môi, khẽ nói: “Vũ Nghi, có phải trong lòng em đang trách chị đúng không? Chị biết em không vui!”
“Em không có không vui mà! Em thật lòng chúc phúc cho bọn chị đó!”, Lâm Vũ Nghi gượng cười, nhưng trên mặt vẫn không giấu được vẻ cô đơn.
Lâm Vũ Hân nhất thời không biết nên nói gì.
Lâm Vũ Nghi gượng cười nói: “Một người là chị gái thân thiết nhất của em, một người là... người đàn ông em từng yêu, hai người đều là người thân của em, hiện giờ thân càng thêm thân, em nên vui mừng mới đúng!”
Lâm Vũ Hân cứng họng!
Lâm Vũ Nghi nói, nước mắt bất giác rơi xuống, cô ấy nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, chị, em không muốn như vậy, nhưng em thật sự...”
“......”
Tim Lâm Vũ Hân nhói lại, thấy bộ dạng em gái nằm trên giường khóc, trái tim cô rất đau.
Chương 247: Tám ngoại ngữ
Đương nhiên Lâm Vũ Hân hiểu.
Cả hai người cùng trao thân cho Tần Hạo vào đêm đó, sau đó lại cùng sống trong một mái nhà. Em gái thích Tần Hạo, điều đó cô không thấy kỳ lạ. Không phải ngay cả cô cũng vậy sao?
Nhưng ông trời thật tàn nhẫn!
Thật lòng Lâm Vũ Hân không thể nói ra được những câu đại loại như ‘chị nhường anh ấy cho em’. Cô cảm thấy như vậy càng thể hiện mình không tôn trọng em gái.
Lâm Vũ Nghi lau nước mắt, đứng dậy, sà vào lòng chị gái: “Em không trách chị, thật đấy. Em không trách chị chút nào đâu. Em hiểu rồi. Tất cả đều tại tên khốn Tần Hạo. Tại sao hôm đó anh ta lại uống rượu say chứ? Chị, sau này nhất định phải quản tên anh rể thối tha đó cho tốt vào. Không được cho phép uống rượu nữa.
“Được. Chị nhất định sẽ dạy dỗ ra trò, không để anh ấy bắt nạt em nữa!”, Lâm Vũ Hân nói với giọng kiên định.
“Ừ, em đi rửa mặt, xuống ăn sáng đây!”
Lâm Vũ Nghi rời khỏi vòng tay chị gái. Khóc một lúc khiến cô ấy dễ chịu hơn nhiều. Cô nhảy xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh. Sau khi bước ra, ngoài mái tóc vẫn còn hơi rối thì đã không còn nhìn thấy biểu cảm đau thương trên khuôn mặt nữa.
“Đi thôi!”
Lâm Vũ Nghi vịn tay chị gái cùng đi xuống lầu.
Hiếm khi thấy hai chị em thân thiết như vậy. Tần Hạo không khỏi xúc động: “Đúng là một cặp xinh đẹp tuyệt diễm!”
Đương nhiên anh không dám nói ra thành lời. Bởi vì có một điều khoản là cần phải tôn trọng người nhà của đối phương.
Bây giờ, Lâm Vũ Nghi đã trở thành em vợ của anh rồi.
“Nào nào, mau ăn cơm đi. Để lâu nguội mất!”
Để lấy lòng em vợ, đến cả liêm sỉ Tần Hạo cũng quăng qua một bên. Anh đưa đũa cho cô ấy, sau đó đưa cho bạn gái mình.
Có điều, Lâm Vũ Hân đang dồn hết tâm trạng lên em gái nên cô không để ý tới điều đó.
Lâm Vũ Nghi nhận lấy không chút khách khí. Cô ấy bắt đầu ăn.
Bữa sáng trôi qua trong yên bình. Mặc dù bầu không khí không còn được như trước đây, có phần trầm lắng nhưng cũng yên ổn ăn xong.
Sau đó, Tần Hạo lái xe trở Lâm Vũ Hân đi làm. Lâm Vũ Nghi ở lại nhà. Hôm nay cô có tiết, nhưng do tâm trạng không tốt nên quyết định bùng học.
Lâm Vũ Hân cũng không miễn cưỡng cô. Đối với em gái, Vũ Hân luôn mềm lòng như vậy.
“Hôm nay anh biểu hiện thế nào?”
Tần Hạo vừa lái xe vừa cười lấy lòng bạn gái.
Lâm Vũ Hân cũng bật cười: “Thế nào là thế nào? Hôm nay mới bắt đầu mà, vẫn còn sớm!”
“Thôi được. Coi như anh chưa hỏi gì!”
Tần Hạo bị chặn họng thì cảm thấy bực bội.
Lâm Vũ Hân không hổ danh là leader. Vừa đấm vừa xoa. Thủ đoạn này cô chơi rất thuần thục nên cô gật đầu nói: “Anh làm đồ ăn sáng ngon lắm, rất ok!”
“Ha ha, đương nhiên. Anh là ai chứ…Là bạn trai của em đấy!”, Tần Hạo lại bắt đầu chém gió nhưng ngay lập tức bị Lâm Vũ Hân uốn nắn.
Quả nhiên Lâm Vũ Hân cũng cười nhưng sau đó cô lại nói: “Có một điều kiện hết sức quan trọng, hôm qua quên làm, bây giờ cần bổ sung!”
“Gì cơ?”
Tần Hạo nhìn với vẻ đề phòng. Chuyện hôm qua, còn có thể có chuyện gì chứ, đương nhiên là thỏa thuận trước hôn nhân rồi.
Lâm Vũ Hân ngoắc ngón tay, nói: “Trong bản thỏa thuận có nói. Bắt đầu từ hôm qua, toàn bộ tài sản sau này của anh đều do em quản lý. Bây giờ, anh giao thẻ tín dụng, thẻ ngân hàng, ví tiền ra đây!”
“Có cần ác vậy không? Anh đang lái xe mà, tối về sẽ đưa cho em!”, Tần Hạo đánh lừa.
Xem ra phải nhanh chóng giấu kho vàng nhỏ của mình rồi. Nếu không sẽ trễ mất.
Thế nhưng suy nghĩ của anh đã bị Lâm Vũ Hân nhìn là biết ngay.
“Bây giờ giao. Nói nhiều vậy làm gì? Nếu không giao thì em sẽ thực thi điều khoản thứ hai. Anh còn muốn làm bạn trai của em nữa hay không?”
Lâm Vũ Hân vênh mặt dạy dỗ.
Tần Hạo khóc dở mếu dở: “Anh có thể nói là không muốn sao?”
“Anh thử xem. Em đảm bảo ngày mai anh sẽ lên đầu báo ngay. Tiêu đề sẽ là ‘Tổng giám đốc tập đoàn Triều Dương bị người bạn trai ức hiếp vứt bỏ nên đã nhảy lầu tự vẫn!’
Tần Hạo chột dạ, sợ tới mức hồn bay phách tán.
Quá ác.
“Giao, giao, giao!”
Tần Hạo tức giận lấy ví tiền ra vứt cho Lâm Vũ Hân.
Lâm Vũ Hân lập tức nở nụ cười chiến thắng, cô khua ví tiền trong tay, nói: “Sớm như vậy có phải là không sao rồi không”.
Lâm Vũ Hân mở ví tiền ra.
Vật dụng trên người Tần Hạo không nhiều. Có một thẻ chứng minh thư.
Lâm Vũ Hân và Tần Hạo đã ở với nhau lâu như vậy nhưng cô chưa từng xem qua chứng minh thư của anh. Thế là cô cảm thấy tò mò, nhìn xem và bỗng hơi kinh ngạc.
“Hóa ra anh không phải người Trung Hải à?”
Lâm Vũ Hân kinh ngạc hỏi.
Tần Hạo trợn mắt, tức giận nói: “Anh từng nói anh là người Trung Hải sao?”
Lâm Vũ Hân cười ái ngại. Hình như anh chưa từng nói thật. Có điều, đó là chuyện nhỏ, không có vấn đề gì. Chỉ cần là người cùng một nước thì chuyện gì cũng dễ làm.
Lâm Vũ Hân đặt chứng minh thư xuống. Cô lấy ra hai tấm thế. Một tấm là thẻ ngân hàng bình thường. Đây là tấm thẻ nhận tiền lương do công ty Triều Dương làm. Lâm Vũ Hân nhìn là nhận ra ngay.
Nhưng tấm thẻ còn lại thì khiến Lâm Vũ Hân được mở mang tầm mắt. Cô có cả đống thẻ VIP nhưng chưa từng nhìn thấy loại này.
“Đây là thẻ gì vậy?”
Lâm Vũ Hân cầm chiếc thẻ màu đen ánh kim trong tay, tò mò hỏi.
“Thẻ tín dụng của một ngân hàng nước ngoài, sử dụng được khắp thế giới.
Tần Hạo nói đại.
Lâm Vũ Hân chậc chậc tỏ ra kỳ lạ: “Không hề nhìn ra là anh từng xuất ngoại đấy. Nói đi, trước đây anh đã đi chơi ở những đâu rồi?”
“Chơi? Ha ha, nhiều lắm. Ít nhất trên trăm quốc gia rồi!”


Tần Hạo cười he he. Anh nói thật chứ không phải chém gió. Trước đây chiến đội Long Hồn thi hành nhiệm vụ ở khắp mọi nơi trên thế giới.
Rừng rậm Amazon thần bí, rừng nhiệt đới không một bóng người ở Châu Phi, kim tự tháp huyền bí và cổ xưa…
Đúng là Tần Hạo đã từng đi rất nhiều nơi.
Và có rất nhiều nơi anh không còn nhớ rõ nữa.
Nhưng lời vừa nói ra lại khiến Lâm Vũ Hân cho là anh đang chém gió.
Quả nhiên, Lâm Vũ Hân lạnh lùng nói: “Có một điều khoản trong bản thỏa thuận là bên nam không được giấu diếm bên nữ bất cứ điều gì. Khi bên nữ hỏi thì bên nam phải thật thà trả lời!”
Tần Hạo thở dài: “Những gì anh nói đều là thật!”
“Em không tin!”, Lâm Vũ Hân không cảm thấy Tần Hạo là người có thể đi được hàng trăm quốc gia. Bởi vì nhìn anh chẳng giống gì cả.
Tần Hạo bất lực nhún vai: “Không tin thì anh cũng chịu, vậy cứ tùy em thôi!”
“Vậy, anh nói vài câu tiếng Anh nghe xem!”
Lâm Vũ Hân đảo mắt. Cô lập tức nghĩ ra cách. Nếu như Tần Hạo một chữ tiếng Anh bẻ đôi không biết thì cô không tin người như vậy có thể đi khắp thế giới.
Thế nhưng Tần Hạo đã phun ra một câu tiếng Anh vô cùng lưu loát!
“Cô Lâm, cô thật xinh đẹp. Xinh đẹp vô cùng, xinh đẹp ngất ngây!”
Anh dùng tiếng Anh để nói câu nói đó.
Lâm Vũ Hân phụt cười!
Nào ngờ vẫn chưa hết, Tần Hạo đắc ý nói: “Đó là Anh – Mỹ, còn Anh- Anh nữa”.
Tần Hạo lại phun ra một câu.
Sau đó, vẻ mặt nghi ngờ của Lâm Vũ Hân dần biến mất.
Chương 248: Năm mươi tệ
Dọc đường đi, Lâm Vũ Hân thật sự bị Tần Hạo làm cho kinh ngạc.
“Đây là hai loại khẩu ngữ phổ biến nhất, còn tiếng Anh kiểu Úc thì sẽ như thế này.”
Tần Hạo nói tiếng Anh bằng giọng của nhiều nơi khác nhau khiến Lâm Vũ Hân mắt chữ A mồm chữ O.
“Với cả, ở nước ngoài thì giọng mỗi vùng mỗi khác, ví dụ như…”
Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đấy.
Lâm Vũ Hân không biết trước đây Tần Hạo từng dẫn dắt chiến đội Long Hồn đi làm nhiệm vụ ở khắp nơi. Vì yêu cầu của nhiệm vụ, họ buộc phải nói lưu loát giọng của nhiều địa phương.
Nhờ thuật dịch dung độc nhất vô nhị của Huyết Ảnh, Tần Hạo thường hóa thân vào các nhân vật khác nhau. Từ trùm buôn ma túy ở một nơi nào đó, cho đến buôn vũ khí, doanh nhân, chính khách, rồi lưu manh.
Xét về diễn xuất, bảo Tần Hạo có thể đánh bại các ảnh đế trên thế giới cũng chẳng quá lời chút nào.
Diễn vai gì cũng đạt cả!
Sau khi thốt ra câu hỏi, Lâm Vũ Hân chẳng nói thêm lời nào được nữa. Cô đã hoàn toàn sững sờ trước anh bạn trai của mình rồi.
Vẫn chưa chịu dừng lại, Tần Hạo ném thêm một quả bom có sức công phá lớn hơn.
“Anh còn biết tiếng Tây Ban Nha, tiếng Bồ Đào Nha, tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Nhật, tiếng Nga. Cộng thêm tiếng Anh và tiếng Trung, xem như thành thạo được tám ngôn ngữ!”
Tần Hạo trả lời bằng giọng hời hợt, nhưng Lâm Vũ Hân nghe xong chỉ cảm thấy biến thái.
“Ghê gớm như vậy sao?”, cô nhìn Tần Hạo bằng vẻ mặt không thể tin nổi.
Tần Hạo bĩu môi nói: “Không tin à? Hề hề, vậy anh biểu diễn một màn rap tám thứ tiếng cho em nghe nhé?”
“Thôi khỏi. Nghe người khác hát thì mất tiền, nghe anh hát thì chắc mất mạng đấy. Em vẫn muốn sống thêm vài năm nữa!”, Lâm Vũ Hân vội vàng cản lại. Thật ra, đúng là cô vẫn còn tò mò. Nhưng tận mắt nhìn thấy sự uyên bác của Tần Hạo khiến cô cảm thấy hơi tự ti.
Lâm Vũ Hân chỉ biết tiếng Trung với tiếng Anh, thêm một chút tiếng Pháp bập bẹ. Ngày trước cô học tiếng Pháp chỉ vì thấy người Pháp lãng mạn, còn ngôn ngữ của họ rất hay.
Nhưng giờ đây ở trước mặt Tần Hạo, Lâm Vũ Hân cảm thấy mình đúng là một kẻ dốt ngôn ngữ.
Tần Hạo lại đắc ý khoe khoang: “Trừ tám ngôn ngữ này, anh còn biết phương ngữ của hầu hết khu vực trong nước nữa đấy. Hề hề! Hồi nhỏ anh có tìm hiểu, chắc bây giờ vẫn còn nhớ.”
“Được rồi được rồi, lo lái xe đi, đừng khoác lác nữa!”
Lâm Vũ Hân đã bị đả kích nặng nề nên không muốn bàn tiếp về chủ đề này nữa. Lúc này, trong lòng cô đã bắt đầu nảy sinh một chút ngưỡng mộ đối với Tần Hạo. Mà “một chút” này, cả bản thân Lâm Vũ Hân cũng chẳng hề cảm nhận được.
“Sao mà là khoác lác chứ? Em không tin thì anh nói cho em nghe! Dù sao mình đi đường cũng buồn chán mà!”
Vừa nói, Tần Hạo lại biểu diễn công phu mồm mép của mình.
Lâm Vũ Hân vội cất lời: “Ở cùng em chán lắm à? Ha ha, vậy anh xuống xe đi!”
“Đừng như thế mà. Chẳng phải chúng ta đang trò chuyện rất vui vẻ sao?”, Tần Hạo tủi thân hỏi lại.
Cô nghiêm mặt: “Không vui, không vui chút nào cả. Anh lười học mà lại lợi hại như vậy, trong khi em vốn nổi tiếng học giỏi trong trường thì... Hầy, thật không ngờ…”
“Chồng em lợi hại như vậy, em phải vô cùng tự hào mới đúng chứ? Xem ra em không yêu anh rồi!”
Tần Hạo vừa ha hả cười vừa dát vàng lên mặt mình.
Đấu võ mồm với người đẹp chẳng bao giờ chán cả, Tần Hạo vui vẻ cực kỳ.
Lâm Vũ Hân trợn mắt đáp: “Lái xe tử tế vào, anh mà làm tróc một tí sơn xe thôi là em tịch thu toàn bộ tiền lương tháng này đấy!”
“Ha ha, chỉ cần nói câu nào không hợp ý em thôi là trở mặt ngay. Đừng nhắc đến tiền bạc có được không?”
Tần Hạo bực bội nói.
Giơ ví tiền trong tay lên, Lâm Vũ Hân nở nụ cười đắc thắng.
Tiếp tục tịch thu tài sản.
Trong ví của Tần Hạo không có gì nhiều, chỉ gồm hai tấm thẻ, chứng minh thư và mấy trăm tệ.
“Năm mươi tệ này là tiền tiêu vặt hôm nay của anh. Nếu không đủ thì phải báo cáo, đợi em duyệt rồi sẽ đưa thêm cho anh!”
Cô lấy hai tấm thẻ ngân hàng và mấy trăm tệ, chỉ để lại chứng minh thư và năm mươi tệ trong ví rồi trả cho Tần Hạo.
Tần Hạo thở dài, cảm thấy cô thật keo kiệt.
Những tưởng chuyện sẽ kết thúc ở đây, nhưng không.
“Đưa điện thoại cho em!”, Lâm Vũ Hân ngoắc ngoắc ngón tay, cười bảo: “Đừng nghĩ em không biết nhé. Trong tài khoản Momo, Zalo Pay của anh chắc chắn có tiền. Tối qua anh đã chuyển vào, đúng không? Ha ha, giao ra đây!”
“Ác quá rồi đấy!”
Tần Hạo phát điên, sống chết cũng không thể đưa cho cô. Đưa rồi thì sau này làm sao anh ra ngoài tán gái được nữa?
Lâm Vũ Hân khẽ cười nói: “Anh không giao thì tự biết hậu quả nhé. Chủ động giao ra thì em còn để lại chút tiền cho anh!”
“Cầm lấy đi!”
Tần Hạo ném điện thoại cho cô.
Nhưng anh đã hối hận ngay lập tức.
Anh vẫn chưa xóa nhật ký tin nhắn và cuộc gọi!
Lâm Vũ Hân mở điện thoại lên.


Khoảng thời gian này khiến anh cảm thấy như đặt chân xuống địa ngục, vô cùng chật vật.
Tần Hạo căng thẳng liếc nhìn Lâm Vũ Hân. Cô không có biểu cảm gì, chỉ nghiêm túc bấm điện thoại, không nói lời nào.
“Tiền được chuyển khoản cả rồi, còn lại một nghìn tệ. Em nạp tiền điện thoại cho anh!”
Lâm Vũ Hân trả điện thoại cho Tần Hạo, dường như vẫn chưa phát hiện những thứ trong đó.
Tần Hạo nghĩ vậy nên thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Lâm Vũ Hân đột nhiên lạnh lùng cất lời: “Tự xóa nhật ký tin nhắn gì đó đi. Em không muốn nhìn thấy lần nào nữa. Từ nay về sau, anh biết nên làm gì rồi chứ? Đây là cơ hội cuối cùng của anh! Phải nắm bắt đấy!”
“Được rồi!”
Tần Hạo cười ngượng. Anh biết những thứ trong điện thoại là gì.
Tin nhắn riêng, những cuộc gọi với Từ Mộng Kiều…
Anh không lo về đám người Long Ngũ, Huyết Ảnh. Lịch sử cuộc gọi với bọn họ đều không lưu lại, có muốn tra cũng chẳng được, dù là đặc công ưu tú cũng không thể tìm ra.
Vốn dĩ Tần Hạo cứ nghĩ lần này xong đời rồi. Ngờ đâu, Lâm Vũ Hân lại khoan dung như vậy.
Tần Hạo thật muốn mắng mình là thằng hèn!
“Có phải anh muốn nói, đấy đều là những chuyện xảy ra trước ngày hôm qua, mà hôm qua vẫn chưa ký thỏa thuận trước hôn nhân?”, Lâm Vũ Hân vừa nhìn đã biết Tần Hạo đang nghĩ gì.
Tần Hạo chỉ biết nở nụ cười gượng gạo.
“Thế nên, em mới cho anh cơ hội cuối cùng! Có phải anh cảm thấy em là loại phụ nữ rất độc đoán, hẹp hòi không?”
“Không mà!”
Tần Hạo lập tức lắc đầu. Lúc này, anh tuyệt đối không thể chọc giận cô. Bằng không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
“Dối lòng kìa, ha ha. Em đúng là loại phụ nữ như thế mà. Bây giờ anh có hối hận cũng đã muộn rồi!”, Lâm Vũ Hân đắc ý cười.
Tần Hạo thở dài, không muốn nói thêm gì nữa. Giờ đây chỉ lo lắng cho túi tiền của mình thôi. Tiền sinh hoạt năm mươi tệ mỗi ngày, anh có thể làm gì được đây?
Chắc là anh chỉ có thể mời người đẹp ăn Malatang thôi, mà cũng không được gọi quá nhiều!
Đến công ty, Lâm Vũ Hân vừa xuống xe, bỗng nhiên vừa liếc nhìn Tần Hạo vừa nói: “Em cảm thấy nhân tài như anh mà ở lại một nơi bé nhỏ như phòng kinh doanh thì uổng phí quá!”
Chương 249: Kẻ thù của mọi người
“Hử? Sao lại thế được? Người như anh thì nhân tài gì cơ chứ?”, Tần Hạo vừa nghe mấy câu này của Lâm Vũ Hân thì đã cảm thấy không ổn. Cô nàng này lại có những tính toán quái quỷ gì nữa đây?
Quả nhiên, Lâm Vũ Hân nhìn anh, nở nụ cười rạng rỡ nhưng đầy thâm ý: “Lát nữa em sẽ sắp xếp lại công việc cho anh. Anh là bạn trai em mà. Làm sao em có thể để anh làm việc ở vị trí thấp như vậy được. Phải không nào?”
“Hả? Anh làm việc ở bộ phận kinh doanh vẫn ổn. Không cần phải phiền phức như vậy đâu. Với cả, chắc em cũng không muốn người ta nói em thiên vị người nhà mà, đúng không? Người khác biết chuyện sẽ nghĩ anh đi cửa sau, thăng chức nhờ quan hệ. Như vậy sẽ ảnh hưởng xấu đến em!”
Tần Hạo vội vã nịnh nọt, câu nào cũng thể hiện sự lo nghĩ cho đối phương. Những lời quan tâm như vậy, nếu như là người khác nghe được thì hẳn sẽ rất cảm động. Người ta cũng sẽ nghĩ Tần Hạo là người có chí khí, muốn vững bước đi lên bằng chính nỗ lực của bản thân.
Nhưng Lâm Vũ Hân thì không mắc bẫy đâu. Cô mỉm cười đáp lại: “Xem ra anh không muốn rời khỏi bộ phận kinh doanh nhỉ. Chẳng lẽ là vì mấy người trong WeChat sao?”
“Thịch!”
Trái tim Tần Hạo đập mạnh. Thế này thì anh chắc chắn Lâm Vũ Hân đã đọc được tin nhắn rồi.
“Sao có thể chứ? Anh chẳng hiểu em nói gì cả. Thôi vậy, tùy em, anh phục vụ vì dân… à không, phục vụ vì vợ mà. Ở vị trí nào cũng giống nhau, vàng thì sẽ luôn tỏa sáng! Anh tuyệt đối tuân theo sự sắp xếp của lãnh đạo!”
Tần Hạo nói những lời này bằng giọng điệu vô cùng hiên ngang, nghiêm chỉnh. Ai không biết còn nghĩ anh là chiến sĩ của Giải phóng quân đang chuẩn bị đi cứu nguy.
Lâm Vũ Hân mỉm cười đầy hài lòng: “Tốt lắm, rất biết giác ngộ. Nhưng tạm thời em vẫn chưa có kế hoạch gì, anh cứ đi làm đi. Lát nữa em sẽ gọi!”
Cô nhẹ nhàng rảo bước lên tầng. Tâm trạng hôm nay của Lâm Vũ Hân rất tốt, những áng mây ở chân trời tựa như cũng đang tươi cười với cô.
Tần Hạo hiếm khi được chứng kiến nụ cười trong trẻo như thế xuất hiện trên gương mặt Lâm Vũ Hân. Anh nhất thời ngẩn ngơ, bước chân tụt lại phía sau.
Lúc này, Lâm Vũ Hân bỗng nhiên dừng lại. Ngoái đầu nhìn anh, cô hỏi: “Anh còn ngẩn ra đấy làm gì?”
“Hở? Sao cơ?”
Tần Hạo cũng không rõ vì sao.
Lâm Vũ Hân cười nói: “Đi thôi!”
“Ừm!”
Tần Hạo vội vã cất bước chạy đến bên Lâm Vũ Hân.
Lúc này, Lâm Vũ Hân bỗng đưa tay khoác lấy cánh tay Tần Hạo. Cô có phần căng thẳng, nhưng vẫn vờ như điềm tĩnh bước về phía cổng công ty.
Tần Hạo thì hoàn toàn sững sờ.
Ý định của Lâm Vũ Hân rất rõ ràng. Cô muốn toàn bộ người trong công ty chứng kiến cảnh tượng ấy! Lâm Vũ Hân muốn công khai chuyện tình này, trực tiếp tuyên bố mối quan hệ giữa cô và Tần Hạo là người yêu.
Tần Hạo không biết phải nghĩ sao. Dù gì thì chuyện chẳng thể theo ý anh được, anh cũng đã đi đến cổng công ty rồi.
Bảo vệ cúi đầu chào, sau đó sững người nhìn Tần Hạo.
Nhân viên đi vào lần lượt chào Lâm Vũ Hân. Họ đều ngẩn ra khi nhìn thấy hành động thân mật của hai người, nhưng đã kịp hoàn hồn rất nhanh.
Đấy cũng là chuyện được bàn tán nhiều nhất ở tập đoàn Triều Dương ngày hôm nay.
Tần Hạo bị cô nửa lôi nửa kéo vào thang máy. Lúc này, trong thang máy chỉ có hai người họ. Vài nhân viên vừa trông thấy Lâm Vũ Hân thì vô thức cảm thấy vừa kính vừa sợ. Rất ít người ở công ty có thể thoải mái đi chung thang máy với Lâm Vũ Hân.
Nhiều người đều tự giác chờ đến chuyến sau.
Trong thang máy, Lâm Vũ Hân vẫn không buông tay Tần Hạo. Quay sang nhìn anh, cô cười hỏi: “Vừa rồi thấy thế nào?”
“Làm anh sợ muốn chết!”
Tần Hạo vừa nói vừa vỗ vỗ ngực, vẻ mặt vô cùng lo sợ.
Lâm Vũ Hân cũng bó tay: “Anh mà cũng biết sợ à? Anh sợ gì cơ?”
Giọng điệu của Tần Hạo đầy khổ sở: “Bây giờ ai nấy đều nghĩ anh cuỗm mất cô chủ xinh đẹp của họ rồi. Anh trở thành kẻ thù của mọi người, có thể không sợ ư? Biết đâu khi đi đường sẽ có ai đó vô duyên vô vớ ném trứng thối vào người anh đấy!”
Lời khen trá hình này khiến Lâm Vũ Hân dễ chịu lắm. Cô mỉm cười ngọt ngào, giọng nói thì vô cùng ngạo nghễ: “Không có đâu. Họ sẽ không dám, bởi vì anh là người của em mà!”
“Ha ha, được vậy thì còn gì bằng!”
Tần Hạo cười khổ.
Lâm Vũ Hân lại nói tiếp: “Nhưng em thấy, anh là đang lo sau này sẽ không được người đẹp ở công ty liếc mắt đưa tình nữa thì phải?”
“Liếc đưa gì cơ? Xin lỗi, tiếng Trung của anh không tốt lắm, anh không nhìn không nhận gì của ai cả!”, khua môi múa mép bằng vẻ mặt vô cùng nghiêm chỉnh, đây chính là sở trường của Tần Hạo.
Lâm Vũ Hân khinh khỉnh liếc nhìn anh: “Ai đó vừa nãy còn khoe khoang bản thân thành thạo tám ngôn ngữ cơ mà!”
“Ha ha, anh đùa thôi, đâu có ai thích anh. Chỉ có Tổng giám đốc Lâm đây không chê anh vừa kém văn hóa vừa không có học thức. Ngoại trừ đẹp trai, anh làm gì còn ưu điểm nào nữa đâu!”
Hai người vừa đấu khẩu vừa nói nhảm, bất giác đã đến tầng hai mươi hai. Tần Hạo ra khỏi thang máy, thấy Lâm Vũ Hân đóng cửa lại mới thở phào một hơi.
Lúc này, anh lại thấy đau đầu.
Anh nhớ lại bộ dạng tức giận ngày hôm qua của Từ Mộng Kiều, không biết bây giờ đã nguôi giận chưa.
Đến giờ, Tần Hạo vẫn không hiểu mình đã làm gì sai khiến Từ Mộng Kiều giận dữ như vậy. Anh muốn giải thích cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Quyết tâm bước vào phòng làm việc, Tần Hạo liếc mắt nhìn xung quanh. Không trông thấy Từ Mộng Kiều, anh mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy là lạ.
Bình thường Lâm Vũ Hân luôn đến công ty sớm nửa giờ. Hôm nay là ngoại lệ, cô chỉ vừa đặt chân lên tầng.
Từ Mộng Kiều cũng có thói quen tương tự, nhưng hôm nay lại chẳng thấy đâu.


Tần Hạo ngồi vào chỗ mà trong lòng vẫn thấy nghi hoặc. Anh đang nghĩ xem lát nữa phải giải thích với Từ Mộng Kiều ra sao.
Cả chuyện Lâm Vũ Hân muốn đổi vị trí cho anh nữa. Không biết cô định xếp anh làm ở bộ phận nào.
Nghĩ ngược nghĩ xuôi, cả mớ chuyện đau đầu.
Đau khổ nhất chính là túi tiền chỉ còn năm mươi tệ, trong điện thoại cũng chẳng có xu nào.
“Mẹ nó, từ hôm nay trở đi phải cố gắng giật lì xì!”
Tần Hạo hạ quyết tâm. Mới sáng sớm, anh đã ôm điện thoại tải về rất nhiều ứng dụng, tham gia không ít nhóm, bắt đầu kế hoạch tích cóp cho kho tiền bé nhỏ của mình.
Nửa giờ trôi qua, Từ Mộng Kiều vẫn chưa xuất hiện.
Tần Hạo cảm thấy kỳ lạ.
Lúc này, một đồng nghiệp nữ cầm tài liệu đến bên cạnh vị trí của Từ Mộng Kiều, thấy không có ai bèn lên tiếng hỏi: “Chị Lục, hôm nay Mộng Kiều không đi làm à?”
“Ừm, Mộng Kiều không khỏe nên xin nghỉ hôm nay rồi!”
Lục Tiểu Nha đáp lại ngay mà chẳng hề ngẩng đầu.
Vị đồng nghiệp nữ này nói tiếp: “Vậy tài liệu chỗ tôi…”
“Đưa cho tôi!”, bấy giờ Lục Tiểu Nha mới ngẩng mặt lên. Ánh mắt của cô ấy vừa lướt đến Tần Hạo thì lập tức rời đi.
Tần Hạo cảm nhận được sự lạnh nhạt hiện trên gương mặt cô ấy.
Trước đây, Lục Tiểu Nha không hề đối xử với anh bằng thái độ như vậy!
Trái tim của Tần Hạo giật thót, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao vẻ mặt của mọi người khi nhìn mình dường như đều rất đỗi lạ kỳ?
Chương 250: Chỉ còn ba mươi
Tần Hạo nhanh chóng phát hiện, cảm giác này không phải là do anh quá nhạy cảm mà là thật.
Ngay cả cô đồng nghiệp nữ luôn tươi cười với anh, không biết có phải hôm nay đến tháng không mà cũng xụ mặt. Sau khi ném một tập tài liệu lên bàn Tần Hạo, cô ta nói: "Sắp xếp lại lần nữa, sau khi tổng hợp xong thì đóng mộc!"
Nói rồi, đồng nghiệp nữ đó bèn đi thẳng, chẳng nói rõ ràng là phải tổng hợp thế nào.
Nhưng Tần Hạo chưa từng làm công việc của văn thư bao giờ cả!
"Này, người đẹp. Cô có thể chỉ tôi phải làm sao không? Tôi không biết cách ấy!"
Tần Hạo xin chỉ bảo rất đàng hoàng.
Nhưng đồng nghiệp nữ này chẳng hề khách sáo: "Anh không biết? Ha ha, việc đơn giản như vậy mà cũng không biết thì anh còn làm được gì nữa? Thôi, tôi tự làm vậy. Anh đi ra chỗ khác đi, thấy anh là phiền rồi!"
Mắng một tràng xong, đồng nghiệp nữ này liền tức giận bỏ đi.
Tần Hạo nhún vai một cái, giang tay nói: "Cái quái gì vậy chứ!"
Không có ai để ý đến anh.
Lúc này Tần Hạo mới phát hiện. Ở trong công ty, không có chị gái tri kỷ Từ Mộng Kiều che chở thì không dễ sống chút nào. Chỉ cần là nhân viên lâu năm thì hoàn toàn có thể hạ nhục anh.
Một là anh không thể ra tay hạ nhục lại, hai là không có lý do để phản bác, ba là càng không thể mắng lại người ta. Quả đúng là buồn bực.
"Mẹ nó, tôi có trêu chọc ai đâu?"
Tần Hạo khóc không ra nước mắt.
Trầm tư một lát, Tần Hạo cũng cảm thấy không có cách nào giải quyết chuyện này. Anh hạ quyết tâm, tự nhủ: "Bỏ đi, mình chơi điện thoại của mình, cướp tiền lì xì cho mình. Chẳng thèm chấp nhặt với mấy người!"
Vừa đến giữa trưa, không biết là do quá bận nên đã quên mất anh hay sao mà Lâm Vũ Hân vẫn không gọi điện thoại đến. Chuyện thay đổi chức vụ cũng gác lại.
Tần Hạo chờ cả buổi sáng cũng không có ai để ý đến anh.
Chuyện cướp bao lì xì cũng chẳng được. Sáng sớm trong nhóm có người đến ngày sinh nhật, gửi tám đồng tiền lì xì lên. Khổ nỗi Tần Hạo chỉ cướp được hai xu tiền, có thể nói là rất xui xẻo.
Ngay vào lúc Tần Hạo cảm thấy giống như sống một ngày bằng một năm, Lục Tiểu Nha đến.
"Tần Hạo, đúng lúc đang rảnh rỗi thì cậu lái xe ra ngoài một chuyến đi. Cậu chở Văn Văn, cô ấy không biết lái xe!"
Văn Văn chính là đồng nghiệp nữ mắng chửi Tần Hạo thậm tệ ban nãy. Mặt mũi của cô ta cũng bình thường, hơi mập mạp nhưng lại có mối quan hệ tốt với người trong công ty. Văn Văn sống rất coi trọng nghĩa khí. Trước đây quan hệ của cô ta với Tần Hạo cũng không tệ, vừa nói vừa cười, cũng không bắt nạt người mới.
Nhưng không biết hôm nay có phải vừa đến tháng không nữa.
Tần Hạo đang định từ chối. Thế nhưng Lục Tiểu Nha lại chặn miệng anh trước, nói: "Cũng chỉ có cậu rảnh rỗi thôi, mọi người đều rất bận!"
Đã bảo vậy rồi, Tần Hạo còn có thể nói gì nữa đây?
"Được rồi!"
Tần Hạo đứng dậy, đi tới bên cạnh Văn Văn rồi nói: "Đi thôi!"
"Đợi một lát!"
Văn Văn nhìn vào máy tính, không quay đầu đáp.
Một lát này kéo dài tận nửa tiếng đồng hồ.
Bây giờ đã đến mười một giờ rưỡi trưa, nửa tiếng nữa chính là giờ ăn.
Tần Hạo lập tức câm nín.
Chỉ có điều thời gian ăn trưa của bộ phận kinh doanh luôn thất thường. Tần Hạo đã sớm biết điều này nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ đau lòng túi tiền của mình. Xem ra đi chuyến này không mất mấy tiếng thì không về được đâu.
Nhưng mà lúc này Văn Văn còn chưa kết thúc công việc, vẫn ngồi ở đó nhìn vào máy tính, xử lý việc của mình.
"Thôi vậy, tôi xuống dưới chờ cô!"
Cho dù có lòng nhẫn nại tốt đến mấy, Tần Hạo cũng thấy mình bị dằn vặt quá nên đứng dậy nói.
Văn Văn ném cho anh một chiếc chìa khóa xe: "Lát nữa lái xe này đi đi, tôi không ngồi nổi chiếc siêu xe của Tổng giám đốc đâu!"
Dứt lời, Văn Văn lại quay đi, không để ý tới Tần Hạo nữa.
Thái độ kiểu này khiến Tần Hạo tức sôi ruột.
Có điều càng khó chịu thì Tần Hạo càng biểu hiện vô cùng bình tĩnh. Biểu cảm trên mặt anh vẫn bình tĩnh như thường, dáng vẻ chẳng hề để ý, trông rất thong dong và tự tin.
"Được, tôi xuống dưới chờ cô!"
Tần Hạo xuống lầu, tìm được chiếc xe kia. Đây là một chiếc xe Chevrolet còn khá là mới.
Dù sao cũng chỉ là xe, Tần Hạo đúng là chẳng hề để ý.
"Công ty có việc ra ngoài. Nếu buổi trưa phải dùng xe thì cũng hết cách!", Tần Hạo chuẩn bị để lại lời nhắn cho Lâm Vũ Hân, tránh để giữa trưa cô không tìm thấy anh thì lại nổi giận như lần trước.
Nhưng gõ chữ xong, Tần Hạo lại do dự. Làm như vậy khá giống như cô vợ nhỏ bị chọc tức, sau đó bèn đi mách chồng mình.
Sao đàn ông có thể đụt như vậy được chứ?
Tần Hạo quyết đoán xóa đoạn tin nhắn này đi, lái xe đến bên đường. Ngồi trên xe, anh lấy hộp thuốc lá ra xem, còn một điếu thuốc cuối cùng.
Hút xong điếu thuốc này, Văn Văn vẫn chưa xuống dưới.
Tần Hạo đành phải chờ tiếp.
Dưới sự buồn chán, anh lại bỏ hai mươi đồng để mua một gói thuốc lá. Sau đó trong túi tiền của anh chỉ còn lại ba mươi tệ.
Xưa nay chưa nghèo đến vậy!
Tần Hạo khóc không ra nước mắt.
Rốt cuộc đợi được Văn Văn xuống dưới. Văn Văn lên xe rồi báo địa chỉ, sau đó không nói thêm gì nữa. Thậm chí cô ta còn không thèm nhìn đến Tần Hạo!
Dù sao Tần Hạo không có ấn tượng tốt với Văn Văn nên cũng chẳng muốn nói nhiều, chỉ yên lặng lái xe.
Hôm nay Văn Văn cần đến nhà máy của một nhà cung cấp để khảo sát. Địa điểm ở bên phía khu công nghiệp ngoài ngoại ô.
Khi đến đó đã là mười hai giờ năm mươi mấy rồi.
Lúc xe chạy đến trước một nhà hàng trông khá xa hoa, Văn Văn nói: "Dừng xe, xuống dưới ăn cơm!"
Tần Hạo tức khắc cảm thấy thót tim, có linh cảm không lành.
Nhưng lúc này anh chỉ có thể nhắm mắt đi theo Văn Văn vào trong.
Cô gái Văn Văn này mập mạp, ăn uống cũng được. Cô ta chọn vài món, hai mặn hai chay một canh. Tần Hạo không chọn món nào, cũng chẳng đến lượt anh lên tiếng.


Văn Văn không hổ là người trong bộ phận kinh doanh. Miệng lưỡi rất lưu loát, chưa đến mười giây đã chọn xong món ăn. Cô ta không cho Tần Hạo có cơ hội nói, bảo người phục vụ mau đi chuẩn bị, nói mình không có thời gian.
Tần Hạo rầu rĩ cầm điện thoại lên, chỉ mong lúc này có một đại gia gửi nhiều tiền lì xì cho mình.
Nhưng hy vọng thì tràn đầy, nhưng hiện thực lại rất khắc nghiệt.
Hy vọng này quá xa vời, cơ bản là không thể thành hiện thực được. Giờ trừ khoe đồ ăn ra thì người ta chỉ chỉ toàn khoe xe khoe của trên mạng xã hội.
Điều này khiến Tần Hạo tức giận đến mức chặn rất nhiều người. Cho dù những người này vốn dĩ không phải là người quen lắm, phần lớn đều là những mối quan hệ không đâu vào đâu.
Bỗng nhiên nghĩ đến chuyện nghiêm trọng mà Lâm Vũ Hân nói ở trên xe, Tần Hạo không khỏi thở dài một hơi. Anh cầm điện thoại lên, mở ra rồi chọn khôi phục cài đặt gốc, không giữ lại tất cả dữ liệu.
Sau đó tất cả mọi thứ đều mất hết!
Khởi động lại máy lần nữa, Tần Hạo chỉ lưu lại số điện thoại của Lâm Vũ Hân!
Anh đã nhớ kỹ dãy số này vào lòng từ lâu rồi.
Sau đó, anh yên tâm chờ người ta mang đồ ăn lên. Mặc kệ vậy, ăn xong lại nói. Hôm nay vốn đã mang một cục tức trong bụng, không ăn thì uổng lắm.
Người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ.
Câu nói này quả nhiên không sai chút nào!
Lúc này Tần Hạo nghĩ ngoại trừ Lâm Vũ Hân, những người khác thấy thế nào cũng chẳng liên quan gì đến anh. Nhờ kiểu thái độ này, cả người anh đã trở nên phấn chấn hơn nhiều.
Văn Văn ăn xong lau miệng, liếc mắt nhìn Tần Hạo rồi nói: "Ăn xong chưa? Tính tiền đi!"
Tần Hạo lấy ba mươi tệ ra từ trong túi, đập lên bàn rồi đáp: "Tôi chỉ có từng này thôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK