Mục lục
Vệ sĩ bất đắc dĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Vũ Nghi sững người, cô ấy vô thức hỏi: “Tại sao chứ?”

Tần Hạo cười một cách quái dị, nói: “Anh ta không hiểu được tôi đâu!”

Lúc này Lâm Vũ Hân kinh ngạc nhìn anh, trong đầu cô không nhịn được mà nhớ tới chuyện ở phòng bao hôm qua, nhớ tới dáng vẻ hững hờ, khinh thường của anh.

Đúng thế, tính cách của tên Lý Vạn Niên này rất đáng nghi ngờ, chắc chắn là anh ta bị dáng vẻ của Tần Hạo doạ sợ mất mật rồi.

Như hiểu ra vấn đề, Lâm Vũ Hân lại chau mày nói: “Tên kia bám đuôi chúng ta là để điều tra anh?”

“Đúng vậy!”

Tần Hạo cười khẩy, căn bản chả có gì đáng lo hết.

Lâm Vũ Hân định hỏi tiếp nhưng khi cô nhìn thấy dáng vẻ tự tin, điềm nhiên của anh, cô lại bỏ ý nghĩ đấy.

Ba người đã về tới nhà.

Lâm Vũ Nghi vừa được đỡ vào phòng một cái là nằm vật ra ngủ một giấc ngon lành trên ghế sô pha, Lâm Vũ Hân không tài nào lôi cô ấy đi được đâm ra bực bội nói: “Chị kệ em đấy!”

Mặc dù miệng thì nói kệ đấy nhưng cô vẫn lên tầng lấy chăn đắp lên người Lâm Vũ Nghi rồi sau đó mới đi tắm rửa.

Ngày hôm nay quả là nhiều việc, cô cảm thấy hơi mệt mỏi.

Tắm xong, Lâm Vũ Hân về phòng đi ngủ.

Tần Hạo đi kiểm tra cẩn thận mọi góc ngách của biệt thự, không phát hiện ra điều gì bất thường cả nên anh cũng quay về tắm rửa rồi đi ngủ.

Cũng không biết bao lâu sau, anh chợt nghe thấy tiếng bước chân của ai đó.

Tần Hạo bỗng tỉnh giấc, đang định ngồi dậy thì thấy có gì đấy không đúng lắm, tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn, người đấy đang đi về phía phòng anh.

Đến rồi!

Tần Hao nín thở.

Một tiếng động nhẹ nhàng vang lên, cửa phòng bị mở ra, sau đó có một bóng người đang mò mẫm đi vào.

Khoảnh khắc ấy Tần Hạo định ra tay, cứ khống chế được người đó cái đã rồi tính sau.

“Ấy? Không đúng!”

Bởi lúc ấy, Tần Hạo ngửi thấy một mùi hương rất đỗi quen thuộc, mùi nước hoa nhàn nhạt, thanh nhã, còn xen lẫn chút mùi rượu.

Là Lâm Vũ Nghi!

Bấy giờ Tần Hạo mới cảm thấy nhẹ nhõm nhưng anh vẫn duy trì cảnh giác.

Trong bóng đêm, Lâm Vũ Nghi chậm rãi bước tới trước giường, cô ấy nằm uỳnh lên, rồi kéo chăn đắp lên người.

“Không phải chứ? Chuyện gì đang xảy ra thế này?”

Tần Hạo nhìn mà ngây ngốc luôn.

Phòng rất rộng, mà giường cũng rất rộng, Lâm Vũ Nghi vừa kéo chăn một cái, Tần Hạo và Lâm Vũ Nghi chỉ cách nhau mười xăng – ti – mét.

Hơn nữa, phòng của Tần Hạo lại nằm ngay cạnh phòng cô hai nhà họ Lâm.

Lúc này, Tần Hạo không biết phải làm thế nào bây giờ.

“Cô đừng có trách tôi nhé, là cô tự bò lên giường tôi. Hoặc là cầm thú, hoặc là không bằng cầm thú, ái chà, rốt cuộc mình có nên tiến tới không nhỉ?”

Tần Hạo không ngừng xoa thái dương của mình, anh chau mày lại.

Không biết Lâm Vũ Nghi đang lẩm bẩm cái gì, cô ấy bỗng lật người, tay phải đặt lên người Tần Hạo.

Cảnh tượng này thực sự doạ sợ Tần Hạo, khiến anh không dám động đậy.

Dường như Lâm Vũ Nghi cảm nhận được gì đó, cũng không biết cô ấy đang mơ gì mà tay phải cứ lộn xộn mãi, cơ thể đột nhiên tiến sát hơn, rồi rúc vào lòng Tần Hạo.

Ôi……

Tần Hạo vô cùng kinh ngạc, thế thì cô đừng có trách tôi nhé, là cô chủ động dâng mình đến cửa nên tôi cũng là người bị hại bất đắc dĩ mà thôi! Cô không được oán tôi đâu đấy!

“Cô cố ý, chắc chắn là cô cố ý!”

Tần Hạo nghĩ trong lòng, anh còn đang mơ mộng thì Lâm Vũ Nghi đã động đậy, cũng không biết rốt cuộc cô nàng mơ mình đang làm gì mà không ngừng chúi vào người anh thế này, hai tay lại còn quấn chặt cổ anh.

Ức hiếp người khác quá thể, anh không tài nào nhịn được nữa!

Tần Hạo cắn răng, quyết tâm phản đòn, anh thầm nói: Ông đây sao có thể để mình chịu thiệt thòi chứ!

Lâm Vũ Hân nằm ở trên giường mãi không ngủ được, cô bỗng nhớ đến cô em gái còn đang nằm trên ghế sô pha, con bé này uống nhiều rượu như thế, không biết bây giờ đã tỉnh chưa.

Cảm giác khi say rượu rất khó chịu, chính Lâm Vũ Hân cũng đã từng bị say, thân là chị gái, trong lòng cô không khỏi cảm thấy thương em gái.

Cô bật đèn ngồi dậy, xuống giường rồi mở cửa phòng đi xuống nhà xem em gái thế nào, nhưng lúc đến nơi, cô sững người.

Dưới tầng không có người, chăn bị vất sang một bên.

“Em ấy đi đâu rồi? Hay là về phòng ngủ nhỉ?”

Lâm Vũ Hân thầm nghĩ nhưng vừa quay đầu, cô bỗng phát hiện cửa phòng Tần Hạo đang mở, có tiếng kì lạ nào đó truyền ra từ phòng anh ta.

Lâm Vũ Hân lập tức nín thở, dừng bước, lắng nghe âm thanh đó.

Âm thanh này có gì đấy không đúng!

Lâm Vũ Hân lập tức biến sắc.

Cô vội vàng xông vào phòng rồi mở đèn!

“A!”

Ánh đèn sáng đột ngột khiến Lâm Vũ Nghi vô thức đưa tay lên che mắt, cô ấy kinh ngạc thốt lên, nhưng khi quay đầu lại thì bắt gặp Lâm Vũ Hân đang trừng mắt nhìn mình, trong chốc lát, cô ấy vẫn chưa tỉnh táo được.

Cho tới khi nhìn thấy Tần Hạo đang bị mình cưỡi, cô hoảng hốt hét lên, vội vàng ngồi xuống bên cạnh, kéo mạnh chăn bao bọc cơ thể lại.

Chăn trên người Tần Hạo bị kéo đi lộ ra cảnh tượng hết sức bối rối.

Khắp người anh toàn là dấu hôn hồng hồng do Lâm Vũ Nghi để lại, hơn nữa, lúc nãy anh còn bị Lâm Vũ Nghi trêu chọc đến nỗi đỏ bừng cả mặt, vô cùng ngại ngùng.

Lâm Vũ Nghi cũng bị doạ sợ mà tỉnh táo lại hẳn, cô ấy cẩn thận nhìn chị gái, sắc mặt chị ấy thực sự khó coi, mất mặt quá đi, cô ấy không cách nào giải thích được chuyện này.

Lâm Vũ Hân không biết mình bị sao nữa, cô tận mắt nhìn thấy Tần Hạo và em gái “lăn lộn” với nhau, trong lòng vừa đau, vừa chua xót, cơn giận như bốc lên đầu nhưng không biết phải xả giận thế nào.

Cô vừa định mở miệng mắng bọn họ là đồ mặt dày, nhưng cô không ngờ sắc mặt tên Tần Hạo này bỗng trở nên lạnh lùng, bực bội của cứ như tủi thân lắm, anh nói: “Sao cô không quản lí em cô đi, cô nhìn xem cô ta làm gì tôi này, tôi ngủ có một giấc mà suýt bị đè luôn, khổ sở quá mà!”

Lâm Vũ Nghi sững người, lúc này cô ấy mới đưa mắt quan sát, bỗng phát hiện đây không phải là phòng của mình.

“Ối, sao mình lại chạy sang phòng anh ta!”, Lâm Vũ Nghi vô cùng hối hận.

Nhưng người nào đấy cũng nói mấy câu tổn thương người khác thực sự.

“Anh mặt dày vừa thôi nhé, ai đè anh?”

Lâm Vũ Nghi tức giận quát mắng.

Tần Hạo không chút khách khí mà chỉ lên “kiệt tác” trên người mình, đây toàn là dấu hôn, căn bản không làm giả được.

Mặt Lâm Vũ Nghi bỗng ửng đỏ hết cả lên.

“Đồ vô liêm sỉ!”

Lâm Vũ Hân lạnh lùng nói, cô tức giận quay người bỏ đi, sau đó còn đóng sầm cửa lại.

Để lại hai người ở trong phòng, anh nhìn tôi, tôi nhìn cô, vô cùng ngại ngùng.

“Chị ấy nói tôi hay hay nói anh thế?”, Lâm Vũ Nghi không rõ thái độ vừa nãy của chị ấy là thế nào.

Tần Hạo không chút do dự trả lời: “Đương nhiên là nói cô rồi, tôi là người bị hại mà!”

“Xì!”, Lâm Vũ Hân lại đỏ mặt.

Thực ra cô ấy còn chưa tỉnh rượu hẳn nên mặt vẫn còn rất nóng, lại trải qua chuyện ban nãy nên bây giờ gương mặt càng ửng hồng hơn.

Tần Hạo cười khinh bỉ, nói: “Dù sao cũng bị bắt gian tại giường mà, có phủ nhận cũng không có tác dụng đâu, hay là làm đến cùng luôn, cô thấy……”

“Được thôi!”

Lâm Vũ Nghi cười nói, ra vẻ như rất ngại, nhưng lại chậm rãi thò tay ra ngoài.

Tần Hạo đang rất phấn khởi bỗng cảm thấy chỗ eo nhói lên một cái!

“A!”

Một tiếng hét đầy thảm thương!

Lâm Vũ Nghi dùng sức nhéo mạnh vùng eo Tần Hạo, cô ấy vặn một đúng một vòng khiến Tần Hạo đau tới mức phải kêu gào không ngừng.

Sau đó, Lâm Vũ Nghi tiếp tục đá vào chân anh, rồi nhảy xuống giường chạy một mạch ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK