Mục lục
Vệ sĩ bất đắc dĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ngờ tên này lại thích giai cơ bắp!
Từ Mộng Kiều len lén liếc nhìn Tần Hạo một cái, may mà anh không phải kiểu đàn ông đó, vậy nên cô ta mới thấy yên tâm.
Nếu không, Từ Mộng Kiều thực sự sẽ phải toát mồ hôi vì Tần Hạo.
Tai Tần Hạo rất thính, anh đương nhiên nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người. Nếu Từ Đào thực sự có ý kia, Tần Hạo chắc chắn sẽ ra tay ném anh ta từ đây xuống dưới lần nữa, cho anh ta nằm bò ra cạp đất cùng với Phí Lập Phát.
Phí Lập Phát nghe thấy lời anh Báo nói, cắn răng dồn hết sức lực, trèo từng bước một lên trên, dáng vẻ khệnh khạng kiêu căng ban nãy không biết đã đi đâu.
Thái độ vừa chỉ vào đám người vây xung quanh vừa chửi mắng vừa rồi giờ cũng mất tăm mất tích.
Hiện giờ, chỉ còn lại một con sâu đáng thương bị ngã xây xát khắp mình mẩy, quỳ gối leo từng bước lên trên, mất ba phút mới leo đến trước mặt anh Báo.
“Xin lỗi anh bạn này, cậu ấy tha thứ cho mày, mày mới được đi. Nếu không thì lăn xuống dưới lần nữa cho tao, cứ lăn xuống cho đến khi nào cậu ấy tha thứ cho mày mới thôi!”
Anh Báo nói rồi lại nhấc chân lên, nếu Phí Lập Phát không nghe lời thì khỏi phải nói, hắn sẽ đạp một cái cho Phí Lập Phát lăn xuống.
“Đại ca, em sai rồi, em thật sự sai rồi, em thật sự lỡ chân đạp lên chân anh. Em xin lỗi, anh nhất định phải tha thứ cho em, cứ coi em như quả rắm mà thả ra đi!”
Cũng không biết là hối hận thật hay là sợ, hoặc là thấy xót xa cho cảnh ngộ của mình, Phí Lập Phát đang nói chuyện lại bật khóc thật, chỉ thiếu nước bò lên ôm lấy đùi Từ Đào thôi.
Từ Đào trông mặt Phí Lập Phát đầy vết máu, bị ngã đã đủ thảm, cũng không nhẫn tâm hơn được nữa, nói cho cùng anh ta là một tên bóng, hay mềm lòng, vội vàng nói: “Được rồi được rồi, tôi tha thứ cho anh. Lần sau ra cửa, đừng có phách lối như vậy nữa!”
“Em biết rồi, cảm ơn đại ca khoan dung độ lượng!”
Phí Lập Phát mừng rỡ ra mặt nhìn anh Báo.
Anh Báo lại nhìn về phía Long Tứ.
Long Tứ thì nhìn Tần Hạo.
Thế là tất cả mọi người lập tức hiểu ra, trong đình nghỉ mát này, Tần Hạo – người nãy giờ không hề nói bất kỳ mệnh lệnh nào, mới là to nhất.
Tần Hạo chẳng quay đầu lại, khoát tay, tiếp tục đi lên núi với Từ Mộng Kiều, chỉ nghe thấy tiếng anh truyền đến.
“Cút hết đi, đừng đến làm phiền tôi!”
Long Tứ nghe thấy mấy chữ này, bỗng nhiên thở phào một hơi.
Phí Lập Phát thì càng mừng rỡ hơn, lập tức chạy lăn lông lốc xuống núi. Bất luận thế nào, lần này cũng coi như đã giữ được cái mạng nhỏ. Giống như Từ Đào đã nói, sau này ở bên ngoài, thực sự không thể phách lối quá, nếu không chuyện như ngày hôm nay sẽ còn có thể tái diễn.
Thanh Bang có bao nhiêu là đại ca, ai biết được hôm nào liệu Phí Lập Phát có lại đụng phải một người nữa không?
Không có ai để ý Phí Lập Phát chạy mất, đó vốn chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng nhắc đến.
Long Tứ chỉ vào Tần Hạo và hai người kia, nói với anh Báo: “Cậu dẫn theo mấy người theo sau bọn họ, có ai gây phiền phức cho họ thì đừng khách khí. Trăm nghìn lần đừng cho ai chọc giận vị này! Đặc biệt là người của Thanh Bang.”
Long Tứ đang nói lại thấy hơi đau đầu.
Dù sao một khi có người của Thanh Bang gây chuyện, Tần Hạo sẽ luôn gọi điện thoại tìm mình, bản thân cậu ấy lại không thể không ra mặt giải quyết. Cứ thế qua lại, sau một thời gian dài, kiểu gì cũng sẽ lại bị đại ca dạy dỗ một trận.
Cảm giác này thật sự chẳng dễ chịu gì!


Đến giờ xương sườn trước ngực Long Tứ vẫn còn đang lâm râm đau, chỗ đó đã từng bị Tần Hạo đập gãy chỉ với một đòn.
“Ông Long Tứ, em vẫn có chuyện không rõ lắm, người này là...”
Câu hỏi của anh Báo cũng là tiếng lòng của hai người kia.
Long Tứ hơi mất kiên nhẫn nhíu mày, giọng điệu không lạnh không nóng nói: “Các cậu muốn biết? Hờ hờ, nói cho các cậu cũng không sao. Tôi là đại ca của các cậu, anh ấy là đại ca của tôi, nghe thủng chưa?”
“Hả?”
Mọi người đều giật mình!
Anh đẹp trai trông rất bình thường này lại là đại ca của ông Long Tứ. Oh my god! Ông Long Tứ là nhân vật trâu bò cỡ nào chứ, cậu ấy còn có đại ca?
Long Tứ lại xòe tay vỗ lên đầu anh Báo, cười lạnh một tiếng, xoa mũi, liếc nhìn người đi đằng trước, trong mắt chứa đựng một tia khinh bỉ, kiêu ngạo nói: “Mẹ nó! Đừng gọi ông Long Tứ này ông Long Tứ nọ nữa, tôi không có giống mấy tên ngu si nào đó, ông Tứ ông Tứ, cứ như địa chủ ấy. Sau này gọi anh Tứ là được rồi!”
Người Long Tứ nói đến tất nhiên là đường chủ Triệu Tứ Hải thuộc chi nhánh của Thanh Bang ở Trung Hải. Trước kia ai cũng kính trọng gọi hắn là ông Tứ, sau khi Long Tứ và Diệp Thanh Trúc thống nhất Trung Hải, giờ đã không còn người nào dám gọi thế nữa.
Mà dù đụng trúng, Triệu Tứ Hải cũng sẽ cuống quýt phủ nhận, sau đó kêu người ta đừng gọi vậy nữa.
Anh Báo đương nhiên hiểu người Long Tứ nói là ai, hắn cũng không cương quyết nữa, chỉ thấp giọng nói: “Vậy, anh Tứ, nếu chẳng may đại ca của anh phát hiện ra bọn em thì phải làm sao? Liệu bọn em có bị anh ấy đuổi đi không? Hay là em tìm mấy đứa cao thủ đến đi theo bọn họ nhé?”
“Cao thủ?”
Long Tứ cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn anh Báo, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: “Cao thủ có giỏi thế nào đi nữa cũng vô dụng, đại ca của đại ca, cậu tưởng cậu có thể đi theo mà không bị anh ấy phát hiện à? Hờ hờ, cậu đang vả thẳng vào mặt tôi đấy hả? Yên tâm, các cậu chỉ cần đi theo, đừng chủ động quấy rầy bọn họ là được!”
“Em hiểu rồi!”


Anh Báo vừa nghĩ đến võ nghệ của Long Tứ là đã thấy đáng sợ, lại nghĩ đến người thanh niên kia là đại ca của ông Long Tứ, càng thấy kinh khủng hơn. Bây giờ hắn thấy nhiệm vụ này cũng khá nguy hiểm đấy, nhưng lại không dám không đi, chỉ đành bất chấp nhận nhiệm vụ.
“Đợi đã!”
Long Tứ lại đột nhiên gọi hắn lại, cười hì hì đi lên trước, vỗ vai hắn, giọng nói có vẻ rất ôn hòa, vừa khẽ cười vừa nói: “Tôi hữu nghị nhắc nhở cậu một chút, tôi bảo cậu đi theo bọn họ là để xử lý mấy tên không có mắt, chứ không bảo cậu nghe lén bọn họ nói chuyện, theo dõi bọn họ làm cái gì. Ngộ nhỡ cậu thật sự tò mò, hờ hờ, nếu đại ca của tôi nổi giận, tôi cũng không dám đảm bảo hậu quả đâu. Chết cũng đừng trách tôi!”
Long Tứ nói rồi lại nặng nề vỗ vai hắn, chuồn đi trước.
Anh Báo cắn răng, dẫn theo hai người còn sót lại nối gót đi theo ba người Tần Hạo lên núi.
Dọc đường ngắm cảnh dạo chơi. So với sự phồn hoa của Trung Hải, Ninh An quả thật yên tĩnh hơn rất nhiều, phong cảnh cũng đẹp hơn. Đứng trên cao phóng mắt ra xa, khiến con người ta có cảm giác thanh thản thoải mái.
Đến khi tiếp tục lên đường, Tần Hạo cảm nhận được rõ rệt thái độ của hai người một nam một nữ bên cạnh đối với mình đã thay đổi.
Đầu tiên là Từ Đào, bây giờ cái tên này niềm nở ghê gớm. Chiếc balo Tần Hạo đang đeo đã bị anh ta đã giằng lấy, mà đó là balo của Từ Mộng Kiều.
Từ Đào nãy giờ vốn đang luôn mồm kêu khổ, hiện tại dù mệt đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng đầy lưng, anh ta cũng không ho he tiếng nào, chỉ đứng một bên thở dốc, nhưng dù nói gì cũng phải theo chân hai người.
Đương nhiên nếu không phải do Tần Hạo thấy Từ Mộng Kiều cũng mệt ngất ngư, thì anh đã dứt khoát bỏ lại tên này luôn rồi.
Mà ngoài anh ta ra, thái độ của Từ Mộng Kiều cũng thay đổi. Cô ta bắt đầu giữ khoảng cách với Tần Hạo. Trước kia xưng hô chị chị em em, giờ cũng không gọi thế nữa, mở miệng ra là gọi thẳng tên.
“Tần Hạo, người ban nãy là bạn cậu à?” Từ Mộng Kiều đi rất lâu, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK