Vì vậy, bất kể cái giá phải trả có cao đến đâu, hiện tại chỉ cần có thể giúp được Trương Duyệt, Trương Phàm đều nguyện ý dốc hết toàn bộ sức lực để làm.
“Chị, chị vào đi! Sau đó chị cảm ngộ lúc bình thường như thế nào thì chị cứ cảm ngộ như thế ấy!” Trương Phàm vừa cười vừa nói.
Trận pháp cảm ngộ này không thuộc về tính, mà là loại mà người ta muốn cảm ngộ cái gì thì nó sẽ giúp người ta cảm ngộ cái đó.
Tất nhiên, loại này trong thế giới tu tiên, cũng là loại giúp con người đạt đến giác ngộ cấp thấp nhất.
Bởi vì nó được nhắm mục tiêu nên hiệu quả nhận thức sẽ tốt hơn.
Nhưng Trương Duyệt lại rất phù hợp với loại trận pháp này.
Bởi vì trong các quy tắc cảm ngộ, chỉ cần chưa đạt đến trình độ hình thành quy tắc chỉ vực thì vẫn chưa thể tính là định tính. Vì vậy, việc có mục tiêu hay không không quan trọng.
Mà hiện tại Trương Duyệt còn cách quy tắc chỉ vực rất xa, nên trận pháp không có mục tiêu sẽ không ảnh hưởng gì đến cảm ngộ của cô.
Trương Duyệt khó nén sự nghỉ ngờ: “Chỉ có vậy thôi à?”
Dù sao những gì Trương Phàm nói đều vượt ra khỏi nhận thức của cô.
Thậm chí còn vượt qua cả phạm vi mà cô có thể tưởng tượng được.
“Thử một chút cũng không sao!” Trương Phàm cười nói. “Được, để chị thử một chút!” Trương Duyệt đột nhiên có chút mong đợi.
Tu tiên... vốn nằm ngoài nhận thức của cô, nó thực sự có thể giúp được cô hay không cũng khó nói.
Khi Trương Duyệt bước vào trận pháp rồi ngồi xếp bằng, Trương Phàm lập tức khởi động trận pháp.
Không có sương mù dâng trào, không có các loại sắc thái kỳ dị xuất hiện... Bình yên, như thể chẳng hề có gì xảy ra.
Nhưng cảm ngộ trong trận pháp của Trương Duyệt, lại ngay lập tức có sự khác biệt.
Cô phát hiện xung quanh mình như có vô số vật thể trôi nổi, mà những vật thể này dường như đều ẩn chứa những chân lý vô tận. Cô nhanh chóng chìm đắm trong chúng, như thể bị hút vào một thế giới khác.
Nhìn Trương Duyệt đã tiến vào trạng thái, Trương Phàm cũng rời đi giải quyết đống công việc bận rộn của mình.
Quá trình cảm ngộ của Trương Duyệt không thể kết thúc trong phút chốc.
Tụ Linh Trận còn cần được nâng cấp thêm nữa!
Hiện tại linh khí ở đây còn không bằng mật địa của nhà họ Trương, điều này khiến Trương Phàm rất khó chịu.
Mặc dù điều này có liên quan đến việc Tụ Linh Trận đã lâu không được thi triển, nhưng sau một khoảng thời gian, nó hẳn là có thể vượt qua mật địa của nhà họ Trương.
Nhưng chỉ vượt qua mật địa của nhà họ Trương cũng không phải mục đích của Trương Phàm, hắn muốn nhiều hơn nữa!
Linh khí hóa thành sương mù, linh khí ngưng tụ thành nước...
Đó mới là môi trường tu luyện mà hắn mong muốn.
Vì vậy, lần này hắn không keo kiệt nữa, khoảng chừng hai nghìn phỉ thúy, tất cả đều dùng để nâng cấp Tụ Linh Trận...
Bận rộn hết một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng hoàn thành!
Cảm nhận được tốc độ thu nạp linh khí từ bên ngoài của Tụ Linh Trận hiện tại, Trương Phàm mới cảm thấy hài lòng một chút.
Tất nhiên, chỉ là hài lòng một chút mà thôi.
Nếu không phải phỉ thúy còn có những tác dụng khác, Trương Phàm hận không thể dùng hết tất cả phỉ thúy để nâng cấp Tụ Linh Trận.
Ở Địa Cầu này, linh khí là nền tảng của tất cả!
Tiếp theo, Trương Phàm muốn nâng cấp Mê Huyễn Trận.
Hiện tại Mê huyền Trận, xét theo trình độ tu tiên, rất khó ngăn cản được tu tiên giả ở kỳ Trúc Cơ.
Không thể được!
Vì vậy lần này, Trương Phàm quyết tâm thăng cấp đến Kim Đan Kỳ, tuyệt đối không thể bị phá vỡi
Lần này tiêu hao phỉ thúy cũng không nhiều, chỉ hơn năm trăm khối mà thôi!
Nhưng dù vậy, hơn hai phần ba phỉ thúy cũng đã bị tiêu hao hết...
Tiếp theo, Trương Phàm còn muốn thăng cấp linh điền, còn muốn bố trí Tụ Linh Trận ở linh tuyền. Ôi, dù lần này thu hoạch phi thúy không ít nhưng thật đúng là không đủ mà!