Trận pháp cùng với tu vi không có quan hệ lớn lắm, chỉ cần có linh thạch, hơn nữa có thể đem hết tất cả linh thạch liên hệ lại cùng một chỗ là có thể bày trận.
Đương nhiên, đạo lý bên trong nhiều không kể xiết, không hiểu, chính là không hiểu, chỉ sợ ngay cả giả bộ hiểu cũng làm không được.
Mà đối với Trương Phàm mà nói, hắn thích nhất là luyện đan, nhưng trình độ trên trận pháp cũng là tầng cao nhất của giới tu tiên.
Cho nên tụ linh trận nho nhỏ cùng với mê huyễn trận đối với hắn mà nói quả thực không nên quá đơn giản.
Đào hầm, cắt phỉ thuý, chôn vào, Trương Phàm không ngừng lặp lại động tác như vậy, bao trùm toàn bộ sân.
Sau khi dùng hết tám mươi khối phỉ thuý, Trương Phàm đem khối phỉ thuý đế vương lục thật lớn kia chôn vào trận nhãn của tụ linh trận và mê huyễn trận.
Khi mọi việc đã xong xuôi, hắn cổ động chân nguyên, nhẹ nhàng dậm chân, trong nháy mắt hai trận pháp bắt đầu khởi động vận hành.
Nhất thời, Trương pHàm có cảm giác cả cái sân đều trở nên khác lạ.
Ở trong mắt hắn, toàn bộ sân đã nhiều hơn một tầng bảo vệ, không có sự cho phép hay chỉ dẫn của hắn, chỉ cần tu vi chưa tới Trúc Cơ đều không có khả năng đột phá mê huyễn trận tiến vào trong viện.
Đương nhiên, mê huyễn trận chỉ nhằm vào vật sống, vật chết sẽ không có hiệu quả hạn chế gì.
Đồng thời cũng không có sức đề kháng gì với bạo lực, nói ví dụ như có người oanh tạc nơi này thì mê huyễn trận có thể vẫn sẽ tồn tại, nhưng tất cả mọi thứ trong sân, cũng giống như có thể bị hoả lực phá hủy triệt để.
Ngược lại có thể bố trí một loại trận pháp phòng ngự, nhưng phỉ thuý lại không đủ, trận pháp phòng ngự cùng với mê huyễn trận cũng không giống nhau, sẽ tiêu hao rất lớn.
Dùng phỉ thuý có hạn ở phương diện này quá mức lãng phí.
Bởi vì Trương Phàm tuyệt đối sẽ không cho bất luận kẻ nào có cơ hội đả kích vật lý.
Về phần tụ linh trận...
Trương Phàm đã có thể cảm nhận được linh khí chung quanh nhanh chóng hấp thu vào.
Tốc độ rất nhanh. Chỉ là linh khí chung quanh cũng không nhiều, hấp thu linh khí chung quanh, linh khí xa hơn lại lưu động lại, rồi lại bị hấp thụ... Cho nên tích lũy linh khí phải cần thời gian.
Nhưng dù là như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, Trương Phàm cũng đã cảm nhận được nồng độ trên linh khí thay đổi.
Trương Phàm xem như hài lòng với hiệu quả bố trận.
Đợi đến khi phỉ thuý càng nhiều, hai trận pháp này còn có thể không ngừng tăng cường, đến lúc đó, dù chỉ là hấp thu linh khí bên trong tụ linh trận cũng có thể thỏa mãn việc tu luyện hằng ngày.
Nhưng Trương Phàm vẫn chưa bận rộn xong.
Hắn nhìn về phía sân sau.
Sân sau có hai sân bóng rổ lớn nhỏ, chỉ là dùng để trồng linh thảo, hoàn toàn đủ rồi.
Hắn nhìn tất cả phỉ thuý còn lại, không do dự, hắn trực tiếp nghiền những phỉ thuý này thành bột phấn, rải hết lên trên mặt đất ở sân sau.
Sau đó hắn lại cải tạo đất một lần nữa.
Chờ hoàn thành hết tất cả những thứ này, hắn tiện tay nắm lên một nắm đất, có thể cảm nhận được rõ ràng bên trong ẩn chứa linh khí, mấu chốt là những linh khí này hoàn toàn dung hợp lại cùng một chỗ với bùn đất.
Đây chính là linh thổ!
Bất cứ thứ gì được trồng ở đây đều có thể phát triển nhanh chóng!
Cũng giống như việc gieo xuống một hạt giống ngô ở trong linh thổ này, không cần chờ lâu, chỉ cần một buổi tối là cây cô đã lớn.
Đương nhiên, bất kỳ cây trồng nào sinh trưởng thì đều đang tiêu hao linh khí bên trong linh thổ. Nếu là linh thảo còn tốt, nhất định sẽ có nuôi ngược trở lại. Còn việc trông ngô này thì chính là tiêu hao một cách thuần tuý nha.
Cho nên, linh thảo có tư cách được trồng ở trong linh thổ thì bây giờ xem ra chỉ có bảy cây tụ linh thảo mà thôi.
Không chút chần chờ, Trương Phàm lập tức trồng bảy gốc tụ linh thảo xuống.
Hơn nữa hắn còn mở ra xem những dược liệu quý báu mà Thiệu Vĩ đưa tới. Đáng tiếc là những dược liệu quý báu này đều đã là vật chết, không có bất kỳ hoạt tính nào, cho dù trồng xuống linh thổ thì cũng không sống nổi.