Hơn nữa, Khương Nhạc Nhạc còn dặn dò Chúc Tinh Tỉnh chiêu đãi Trương Phàm thật tốt, còn gửi một bức ảnh của Trương Phàm cho cô ấy.
Với sự hiểu biết của Chúc Tinh Tinh đối với Khương Nhạc. Nhạc, cô ấy lập tức phán đoán ra Trương Phàm rất không tầm thường.
Cho nên, cho dù Trương Phàm ăn mặc rất bình thường, nhưng cô ấy cũng không coi thường hẳn.
"Là tôi quấy rầy rồi!"
Trương Phàm âm thầm cảm thán, trên trái đất có nhiều mỹ nữ thật, Chúc Tinh Tinh trước mắt này, mặc dù không thể so sánh với Khương Nhạc Nhạc đã khôi phục lại được tướng mạo thật, lại so với Tô Nhược Tuyết có vẻ như vẫn kém một chút, nhưng chỉ kém hơn một chút mà thôi.
Nghiêm túc mà nói, thì loại khí chất tự tin giỏi giang trên người Chúc Tinh Tỉnh đã bù đắp cho khoảng cách nhỏ giữa tướng mạo của cô ấy và Tô Nhược Tuyết, làm cho hai người có thể được xếp vào cùng một đẳng cấp.
"Làm sao có thể làm phiền được chứ! Trương tiên sinh, chúng ta vô bên trong đi!” Chúc Tỉnh Tinh cười rất rạng rỡ, nụ cười của cô ấy thoải mái giống như ánh mặt trời, như có thể xua tan mọi u ám.
Giống như sự lạnh lùng trong trẻo của Tô Nhược Tuyết, hay sự đa dạng của Khương Nhạc Nhạc, tất cả đều có phong cách riêng của mình.
Bên này, Trương Phàm đi theo Chúc Tinh Tinh rời đi.
Tô Hạo và người bán hàng đang đứng tại chỗ trợn tròn mắt.
Mặc dù Trương Phàm không nói gì với bọn họ, cũng không yêu cầu Chúc Tinh Tinh làm gì cả. Nhưng nghĩ đến thái độ lúc trước của bọn họ, bất kể là Tô Hạo hay là người bán hàng, dường như tất cả đều đã im lặng cảm nhận được cảm giác nóng rát do cái tát trên mặt mang lại.
"Anh ta thật sự biết Chúc tổng, Chúc tổng còn coi trọng anh ta như vậy! Tôi xong đời rồi! Xong đời rồi!" Trong lòng người bán hàng là một mảnh tro tàn.
"Tại sao hắn lại quen biết Chúc Tinh Tinh chứ? Hừ, cho dù hắn có biết Chúc Tinh Tinh thì thế nào? Làm sao cũng không thể thay đổi bản chất vô dụng của hẳn mà thôi! Nhà họ Trương..." Lúc này tâm lí của Tô Hạo hoạt động cũng rất phong phú.
"Tô thiếu gia, nếu không thì, anh đến bệnh viện kiểm tra xem?" Ngay lúc tâm lí của Tô Hạo đang hoạt động phong phú, thì người phụ nữ bên cạnh anh ta khẽ nói.
Sắc mặt Tô Hạo thay đổi, anh ta tức giận trừng mắt nhìn người phụ nữ của mình:
"Cô đừng nghe Trương Phàm nói hươu nói vượn, hắn... Khoan đã, cô có ý gì?"
"Tô thiếu gia, anh đừng hiểu lầm, em chỉ lo lắng cho anh thôi! Chứ việc kia thì anh rất lợi hại nha!"
"Hiểu lầm? Mẹ nó hiểu lầm! Cô mới là người khiến tôi phải hiểu lầm! Cút đi! Lập tức cút đi cho tôi!"
"Tô thiếu, em sai rồi!" “Cút"
Tô Hạo thở phì phò, tức giận đuổi người phụ nữ đáng ghét này đi, nhưng khi anh ta bình tĩnh lại, lời nói của Trương Phàm giống như bùa chú không ngừng vang lên bên tai anh ta.
Nghĩ đến biểu hiện của mình ở trên giường thật sự lần này không bằng lần khác, anh ta thực sự có chút nghi ngờ bản thân:
"Chẳng lẽ, chẳng lẽ thận của mình thật sự có gì vấn đề sao?"
Không nói đến việc Tô Hạo vì một câu nói của Trương Phàm mà đá cô bạn gái nhỏ của mình, còn rơi vào sự nghỉ ngờ bản thân, thì lúc này Trương Phàm đã đi theo Chúc Tinh Tinh tới văn phòng của cô ấy.
"Nhạc Nhạc đã nói với tôi rồi, Trương tiên sinh muốn xem ngọc bích, tốt nhất là một loại ngọc bích khác biệt, phải không?" Chúc Tinh Tinh pha cho Trương Phàm một chén trà rồi hỏi.
"Đúng vậy!" Trương Phàm gật gật đầu.
"Có rất nhiều loại ngọc bích trong tiệm của tôi, thậm chí nửa phần, hay đá thô đều có! Chắc chắn có thể thỏa mãn được nhu cầu của Trương tiên sinh! Chỉ là tôi có một vấn đề muốn hỏi trước!" Chúc Tỉnh Tinh uống trà, vẫn cười rạng rỡ nói.
"Cô nói đi!" Trương Phàm gật gật đầu.
Dù sao cũng là nhờ người ta giúp đỡ, người ta có vấn đề cần hỏi cũng là điều bình thường, cũng có thể hiểu được.