Đáng tiếc, đợi mãi cũng không thấy bóng dáng Trương Phàm xuất hiện.
Trần Gia Ảnh không khỏi nhìn về phía một người.
Người kia vội vàng cam đoan nói: “Tam gia, Trương Phàm tuyệt đối không có đi ra ngoài, không chỉ có tôi, còn có nhiều người như vậy đang nhìn chằm chằm mài”
Trần Gia Ảnh khoát tay, sau đó nhìn về phía Trần lão gia tử.
“Đợi đã!" Trần lão gia tử nhìn chằm chằm Trần Thiếu Sơn trong đám người bị nhốt ở cửa, nhìn khuôn mặt đau khổ, sợ hãi và đôi chân gãy của Trần Thiếu Sơn, trong ánh mắt ông ta tràn đầy sự phẫn nộ.
Nhưng coi như có phẫn nộ, ông ta bây giờ cũng chỉ có thể nhìn, thậm chí không biện pháp tiếp tục phái người đi qua, chỉ có thể chờ Trương Phàm xuất hiện.
Loại cảm giác này, thật sự vô cùng vô cùng không tốt.
Ông ta cho rằng, Trương Phàm đang ra oai phủ đầu ông tai
Thế nhưng, ông ta thật đúng là đã hiểu lầm Trương Phàm.
Trương Phàm chỉ là vì muốn luyện hóa luyện thể đan mà thôi, dù sao đã nuốt luyện thể đan vào, không kịp thời luyện hóa vậy chỉ có thể là lãng phí.
Dưới tình huống tài nguyên tu luyện khan hiếm như hiện giờ, lãng phí sao? Đây là hành vi tuyệt đối không thể có.
“Vẫn là luyện khí sơ kỳ!” Chờ viên luyện thể đan này toàn bộ luyện hoá, Trương Phàm có chút bất đắc dĩ thở dài.
Đời trước không có tu luyện Thần Hoàng Càn Khôn Thể, trái lại là còn không biết Thần Hoàng Càn Khôn Thể ở giai đoạn trước đối với nhu cầu tài nguyên lại to lớn đến như vậy.
Đương nhiên, cái này cũng có liên quan đến việc tài nguyên tu luyện trên địa cầu thực sự quá thiếu thốn.
Hơn nữa đẳng cấp của đan luyện thể cũng thấp, cho nên mới có tình huống tiến bộ chậm chạp hiện tại.
“Nuốt thêm một viên đan luyện thể nữa là có thể đến trung kỳ luyện khí rồi! Chỉ là sau khi ăn hết toàn bộ đan luyện thể, nhiều lắm là đến hậu kỳ luyện khí." Trương Phàm rất không quen với tốc độ tu luyện hiện tại, nhớ lúc hắn ở tu tiên giới, tu vi đột nhiên tăng mạnh, hắn thật hoài niệm cái loại cảm giác này.
Cho nên, vẫn là thiếu phỉ thuý!
Cũng chính là thiếu tiền!
Vậy thì đi kiếm tiền thôi.
Trần lão gia tử đã có chút thiếu kiên nhãn!
Đợi Trương Phàm trọn vẹn nửa tiếng thì ông ta cũng nhìn Trần Thiếu Sơn lâm vào thống khổ nửa tiếng.
Đặc biệt là đoạn thời gian gần đây, Trần Thiếu Sơn giống như bị điên rồi, cho Trần lão gia tử một loại kích động mãnh liệt phải mau chóng đưa Trần Thiếu Sơn ra, bằng không chỉ sợ sẽ thật sự xảy ra chuyện.
Nhưng hết lân này tới lân khác Trương Phàm hoàn †oàn không lộ diện.
Trần Gia Ảnh lại hô rất nhiều lần.
Những người khác cũng bắt đầu hô, thậm chí còn cùng nhau hô...
Nhưng làm sao cũng không nhận được bất kỳ lời hồi đáp nào.
Cho nên bây giờ Trần lão gia tử làm sao còn có thể bình tĩnh được nữa.
“Cha, Trương Phàm ra rồi!” Đột nhiên, Trần Gia Ảnh kéo cánh tay của Trần lão gia tử nói.
Trần lão gia tử nhìn về phía cổng sân.
'Trương Phàm cũng không phải là đã xuất hiện ở cửa chính, mà là ngoài sân!
“Cậu là Trương Phàm? Mau thả Thiếu Sơn ra!" Giọng nói của Trần lão gia tử rất nóng nảy, tính tình của ông ta vốn không tốt, người hiểu rõ ông ta đều biết rất rõ.
“Tiền đâu?” Trương Phàm làm động tác đếm tiền.
“Thả người trước!” Trần lão gia tử trâm giọng nói.
“Xin lỗi, không có tiền, tôi sẽ không thả người!” Trương Phàm xòe hai tay ra.
Bây giờ hắn đang cần dùng tiền gấp, không có tiền liền muốn mang Trân Thiếu Sơn đi? Nghĩ chuyện tốt gì vậy.
Ánh mắt Trần lão gia tử âm trầm, nháy mắt với Trần Gia Vũ.
Trần Gia Vũ lập tức đứng ra khỏi đám người, trầm giọng nói: “Trương Phàm, thỉnh chỉ giáo!”
“Còn đánh? Nói cho các người biết, nếu tiếp tục đánh tiếp, giá tiền cũng không còn là hai trăm triệu đâu!” Trương Phàm là người “uy tín”, cho nên trước đó nhất định phải nói rõ quy tắc của mình.
“Đánh thắng tôi! Tiền tự nhiên cậu có thể lấy được!” Trần Gia Vũ chính là cổ võ giả huyền cấp trung kỳ cho nên vô cùng tự tin.
Tuy rằng cái sân này của Trương Phàm rất quỷ dị.
Nhưng phần quỷ dị này cùng với thực lực của bản thân Trương Phàm hẳn là không có liên quan gì. Nếu chỉ so về lực chiến đấu, Trần Gia Vũ cảm thấy mình có thể hạ gục Trương Phàm dễ như trở bàn tay.