“Nhu Nhi, sao nàng lại đến đây?” Hắn rất tự nhiên nắm lấy tay nàng.
“Nhớ chàng cho nên mới tới, Trần, chàng không nhớ thiếp sao?” Liễu Nhu hơi làm nũng hỏi.
“Nhớ, dĩ nhiên là nhớ, đi thôi, vào trong ngồi đi.” Mộ Dung Trần dắt nàng đi vào trong đại sảnh.
Nha hoàn hạ nhân trong viện khiếp sợ nhìn theo bóng lưng của quận chúa, rồi sau đó mới nhỏ giọng thảo luận.
“Ngươi có thấy không, quận chúa lại giống y đúc như Nhu Nhi cô nương trước kia?”
“Gì chứ? Ngươi không nghe thấy Vương gia gọi nàng là Nhu Nhi sao? Chẳng lẽ nàng đúng là Vương phi Nhu Nhi?”
“Ngươi không cần dọa người, Vương phi Nhu Nhi đã trúng độc chết, chết ngay trong lòng Vương gia, ngươi cũng không phải không biết nha.”
“Nói không chừng là chết đi rồi sống lại a, bằng không sao Vương gia lại thân thiết với nàng như vậy?”
“Ngươi ngốc sao, cho dù là chết đi rồi sống lại thì cũng không thể năm năm sau mới quay trở lại, chẳng lẽ nàng chết năm năm rồi mới sống lại sao?”
“Vậy tại sao tên của nàng lại là Nhu Nhi?”
“Chuyện này ta cũng không biết.”
“Cái ngươi đang nói gì vậy?” Tiếng nói của Mai Cơ đột nhiên vang lên phía sau bọn họ, nàng ta mang máng nghe được bọn họ đang nói đến Nhu Nhi.
Hai nha hoàn sửng sốt, vội vàng xoay người hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Mai chủ tử, Lan chủ tử, Tình chủ tử.”
“Cái ngươi vừa mới nói gì mà Nhu Nhi? Chẳng lẽ các ngươi không biết từ “Nhu” là từ cấm kỵ trong Vương phủ sao? Chẳng lẽ các ngươi không muốn sống nữa rồi?” Gương mặt Lan Cơ lạnh lùng quát mắng.
“Chủ tử tha mạng, nô tỳ biết tội, sau này cũng không dám nữa, cầu xin chủ tử tha cho nô tỳ lần này?” Hai nha hoàn hoảng sợ liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ.
“Đứng lên đi, nói cho chúng ta biết vừa rồi các ngươi đang nói chuyện gì?” Tình Cơ mang sắc mặt hiền lành nói.
“Bẩm chủ tử, vừa rồi quận chúa đến đây, dung mạo của nàng thật sự rất giống Vương phi Nhu Nhi trước đây, bọn nô tỳ bị giật mình nên mới nói.” Một nha hoàn trả lời.
“Không, không phải quận chúa giống Vương phi Nhu Nhi mà hình như đó chính là Vương phi Nhu Nhi, bởi vì Vương gia cũng gọi nàng ta là Nhu Nhi, hơn nữa nàng ta còn gọi tên của Vương gia.” Một nha hoàn khác phủ nhận.
Cái gì? Vương phi Nhu Nhi? Sắc mặt bọn người Mai Cơ liền trở nên sợ hãi. Làm sao có thể? Một người đã chết năm năm sao có thể đột nhiên sống lại? Chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi, thật khiến người ta khó có thể tin.
“Được rồi, các ngươi lui xuống trước đi.” Lan Cơ phục hồi lại tinh thần, phân phó.
“Dạ, nô tỳ cáo lui.” Hai tiểu nha hoàn âm thầm thở phào, vội vàng lui xuống.
“Các ngươi tin không? Một người đã chết rồi làm sao có thể đột nhiên sống lại, còn có thể lấy thân phận quận chúa để trở về?” Lan Cơ vẫn một mực hoài nghi.
“Ta cũng thấy không thể, cùng lắm thì quận chúa rất giống Vương phi đã chết nên mới khiến Vương gia nhất thời ý loạn tình mê mà thôi.” Tình Cơ cũng nói.
“Có phải hay không chúng ta cứ vào xem chẳng phải sẽ biết hay sao?” Mai Cơ nói đơn giản.
“Nhưng mà chúng ta cứ vào như vậy có khiến Vương gia không vui hay không?” Tình Cơ lại lo lắng nói.
“Ngươi nghĩ rằng nếu chúng ta không vào thì Vương gia sẽ thích chúng ta sao? Hơn nữa chúng ta là đi bái kiến quận chúa, Vương gia cũng không có lí do gì để nói cả.” Mai Cơ lại nói, lý do này coi như là quang minh chính đại đi.
“Ngươi nói cũng đúng, vậy chúng ta đi vào đi, xem xem mọi chuyện là sao?” Lúc này Tình Cơ mới gật đầu.
Vừa vào đến trong đại sảnh liền nhìn thấy một nữ tử dáng người mảnh mai đang thân mật ngồi ở trong lòng Mộ Dung Trần, dùng tay ôm cổ hắn, động tác vô cùng mờ ám. Vẻ mặt Mộ Dung Trần lại nhìn nàng đầy sủng ái khiến lòng của bọn họ nhất thời lặng đi.
“Thiếp thân bái kiến Vương gia, bái kiến quận chúa.” Các nàng cùng nhau hành lễ.
Mộ Dung Trần sửng sốt, lạnh lùng nhìn bọn họ nói: “Đứng lên đi. Sao các ngươi lại tới đây?” Giọng điệu hắn lạnh lùng không kiên nhẫn.
“Thiếp thân nghe nói quận chúa đến Vương phủ nên muốn đến bái kiến.” Giọng nói của Mai Cơ nhẹ nhàng quyến rũ.
“Ồ, thì ra là đến thăm ta.” Liễu Nhu hơi quay đầu nhìn bọn họ.
Nhìn thấy dung mạo của nàng giống hệt với nữ tử trong bức họa, các nàng không khỏi hít một hơi lạnh, sắc mặt sợ hãi. Cho dù là hai người giống nhau đi nữa thì cũng không thể giống nhau từng li từng tí như vậy được. Chẳng lẽ nàng thật sự là Vương phi Nhu Nhi? Chẳng lẽ nàng thật sự sống lại sao?
“Trần, sao bọn họ lại khiếp sợ như vậy? Hay là thiếp có chỗ nào không ổn?” Liễu Nhu chớp chớp mắt hỏi hắn.
Trần? Bây giờ thì bọn người Mai Cơ đã khẳng định chắc chắn rằng nàng chính là Nhu Nhi, nữ nhân mà Vương gia yêu. Mặc dù rất khó tin, nhưng thử hỏi, hiện tại đâu có nữ nhân nào dám gọi tên của Vương gia chứ? Cho dù là Mạnh Tâm Nghi cũng chưa từng gọi như vậy.
“Tất cả mọi người thấy nàng trở về đều khiếp sợ như vậy.” Mộ Dung Trần nhìn nàng nói, đến bây giờ chính hắn cũng cảm thấy rất mơ hồ, thật khó mà tin được.
“Nhưng mà bọn họ cũng chưa gặp qua thiếp, sao lại sợ hãi?” Liễu Nhu khó hiểu hỏi.
Mộ Dung Trần cười khẽ, trong Vương phủ của hắn, từ trên xuống dưới có ai chưa thấy qua bức họa của nàng chứ?
“Quận chúa, sở dĩ thiếp thân khiếp sợ là bởi vì quận chúa vô cùng giống Vương phi Nhu Nhi trước kia, Vương gia vẫn luôn treo bức họa của Vương phi Nhu Nhi ở đây, cho nên thiếp thân mới có thể khiếp sợ như vậy.” Lan Cơ hơi hành lễ nói.
Liễu Nhu nghe nàng nói xong liền quay đầu nhìn hắn, trong ánh mắt lóng lánh nước mắt cảm động: “Trần, phải không? Chàng vẫn luôn treo bức họa của thiếp ở đây?”
“Phải, nếu đó là nàng, Nhu Nhi, bổn Vương sẽ treo cả đời.” Mộ Dung Trần ôn nhu nhìn nàng.
“Trần, thiếp rất yêu chàng.” Liễu Nhu thoáng cái liền ôm lấy hắn, ngả đầu tựa vào trong ngực hắn, có phần tâm ý này của hắn, nàng có chịu khổ cũng đáng.
Nhìn thấy nàng cùng Mộ Dung Trần “chàng chàng thiếp thiếp”, bọn người Mai Cơ cố nén sự ghen tỵ trong đáy lòng, trên mặt mang theo nụ cười cứng ngắc. Dường như bọn họ đã dự cảm được vận mệnh sau này của mình, thân mình không khỏi lạnh run.
“Mai Cơ, Lan Cơ, Tình Cơ, các ngươi tới vừa đúng lúc, bổn Vương cũng có chuyện muốn nói với các ngươi.” Mộ Dung Trần nhìn bọn họ, đột nhiên nói.
“Dạ.” Các nàng cùng nhau hành lễ, trong lòng nhất thời có một dự cảm không tốt. Vương gia muốn nói gì?