“Vì Trần, ta sẵn lòng cho muội ở lại.” Giọng điệu của Liễu Nhu mang theo vẻ ưu thương vô hạn.
“Được, nếu như ngươi thật sự nghĩ như vậy, vậy thì ngươi phải cam tâm tình nguyện làm thiếp, để ta làm Vương phi.” Cung Tuyết Thiến cố tình gây sự.
Ánh mắt của Mộ Dung Trần đang đứng ở ngoài cửa trở nên lạnh lùng, nàng cư nhiên lấy ngôi vị Vương phi ra để uy hiếp Nhu Nhi, cũng không thèm xem lại thân phận của mình. Nhưng sự chịu đựng nhục nhã của Nhu Nhi lại khiến hắn cảm động.
“Ta cũng không để bụng việc phải làm thiếp, nhưng đây không phải là việc chúng ta có thể quyết định. Muội đừng quên, thân phận của ta là quận chúa, cho dù ta chịu đi nữa thì Hoàng thượng cũng sẽ không đồng ý, Thái tử cũng vậy, bởi vì đây là sự sỉ nhục đối với Minh Nguyệt quốc của ta. Ta nghĩ, vì suy nghĩ cho đại cục, Trần cũng sẽ không đồng ý cho nên muội vẫn nên đổi điều kiện đi, điều kiện này không thể thực hiện được.” Liễu Nhu còn nói thêm.
“Đổi điều kiện? Cũng được, ngươi còn nhớ ngày hôm qua hắn đã tát ta một cái không? Trừ phi, ngươi để cho ta trả lại.” Cung Tuyết Thiến cố ý kích thích Mộ Dung Trần đang đứng ngoài cửa, muốn đánh Nhu Nhi mà hắn yêu nhất, xem hắn còn có thể thờ ơ được nữa không?
“Ý của muội là…cũng muốn tát ta một cái sao?” Liễu Nhu kinh ngạc nhìn nàng, nhíu mày, chuyện này mà nàng cũng nghĩ ra được.
“Không sai, ngươi đồng ý không?” Cung Tuyết Thiến nhìn nàng nháy mắt mấy cái.
“Tâm Nghi, muội cần gì phải gây sự như vậy, làm như vậy đối với muội có gì tốt chứ?” Liễu Nhu lập tức hiểu được, giọng điệu lạnh lùng.
“Chuyện này không cần ngươi lo, ngươi chỉ cần làm theo là được, ít ra thì trong lòng ta cũng sẽ dễ chịu hơn.” Giọng điệu của Cung Tuyết Thiến có vẻ ngạo mạn.
“Được, chỉ cần muội không ép Trần nữa… ta đồng ý.” Liễu Nhu nói xong liền giơ tay lên.
Cung Tuyết Thiến dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng đừng gấp gáp, hẳn là hắn sẽ xông vào ngay thôi.
“Nhu Nhi, nàng làm gì vậy? Dừng tay.” Mộ Dung Trần mang sắc mặt âm trầm đi tới, nổi giận nói, sau đó liền bắt lấy bàn tay đang định đánh xuống của nàng.
“Trần, sao chàng lại ở đây?” Liễu Nhu giả vờ kinh ngạc hỏi.
“Nhu Nhi, nàng thật ngốc, sao lại đáp ứng yêu cầu xấc xược của nàng ta chứ?” Mộ Dung Trần nhìn nàng, giọng điệu ẩn chứa vẻ đau lòng cùng bất mãn.
“Trần, thiếp chỉ không muốn chàng phải khó xử cùng khổ sở.” Ánh mắt Liễu Nhu chiếu vào hắn, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra sự ảm đạm trong mắt nàng.
“Nhưng ta lại càng không muốn nàng đau lòng, ủy khuất, khổ sở.” Mộ Dung Trần ôm nàng một cái rồi lại buông ra. Lúc này hắn mới xoay người nhìn Cung Tuyết Thiến, trong ánh mắt phun ra lửa giận: “Mạnh Tâm Nghi, không ngờ lòng dạ của ngươi lại ác độc như vậy.”
“Bây giờ ngươi mới biết sao? Những chuyện ác độc hơn còn ở phần sau nha, có muốn xem ta đối xử với Nhu Nhi đáng yêu của ngươi như thế nào hay không?” Cung Tuyết Thiến cực kỳ vừa lòng với cơn phẫn nộ của hắn, nghiêng đầu, khóe môi nở nụ cười nhìn hắn.
“Bổn Vương đã từng nói, nếu như ngươi làm Nhu Nhi tổn thương lần nữa, bổn Vương nhất định sẽ không khinh xuất mà tha thứ cho ngươi.” Hơi thở âm trầm toát ra trên người Mộ Dung Trần ép tới gần nàng.
“Ta cũng đã từng nói, nếu ngươi nhất định giữ ta ở lại Vương phủ thì ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.” Cung Tuyết Thiến vẫn không nhúc nhích, đứng yên tại chỗ nhìn thẳng vào hắn.
“Vậy sao? Vậy để bổn Vương xem xem, ở trong địa lao, ngươi sẽ làm thế nào để thương tổn Nhu Nhi.” Mộ Dung Trần cười lạnh, phân phó với người ngoài cửa: “Người đâu.”
“Trần.” Liễu Nhu vội vàng ngăn hắn lại, ánh mắt yếu đuối nhìn hắn: “Trần, lẽ nào chàng muốn giữ muội ấy lại chỉ là vì muốn trừng phạt muội ấy sao?”
Thân mình Mộ Dung Trần cứng đờ, nhìn nàng chằm chằm, vừa thấy vẻ bi thương trong đôi mắt nàng, hắn đột nhiên cảm giác được chính mình đã thương tổn nàng. Rốt cuộc vì sao hắn dùng trăm phương ngàn kế muốn giữ lại Mạnh Tâm Nghi?
“Trần, có lẽ thiếp không nên trở về.” Liễu Nhu nhìn hắn, ánh mắt ảm đạm, xoay ngươi đi về phía ngoài cửa: “Trần, thiếp đi trước.”
“Nhu Nhi.” Nhìn thấy nàng lặng lẽ xoay người, trong lòng Mộ Dung Trần liền đau đớn, dùng tay giữ chặt nàng, không hề nghĩ ngợi mà nói: “Nàng ở lại đi, bổn Vương sẽ đưa nàng ta ra khỏi Vương phủ.”
Hắn vừa thốt lên xong thì tất cả mọi người liền ngây ngẩn cả người.
Cung Tuyết Thiến ngẩn ra, hắn rốt cuộc đã buông tha nàng, nhưng vì sao nàng lại không cảm thấy vui mừng chút nào? Ngược lại chỉ có bi thương. Nhưng mà nàng cũng rất vui, rốt cuộc nàng đã được giải thoát rồi. Nàng tin rằng, thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương.
Trong lòng Liễu Nhu vui mừng, nhưng vẫn chưa biểu hiện ra ngoài mà lại nói: “Trần, không cần quyết định vội vã như vậy, thiếp không hi vọng chàng hối hận.”
“Nhu Nhi, ta sẽ không hối hận, bởi ta đã có nàng.” Mộ Dung Trần ôm nàng, có lẽ làm như vậy cũng là một sự giải thoát cho chính bản thân hắn.
“Trần, cám ơn chàng.” Liễu Nhu cảm động, hắn vẫn còn rất quan tâm đến nàng.
“Nhu Nhi, chúng ta đến thư phòng đi.” Mộ Dung Trần buông nàng ra, sau đó nói với Cung Tuyết Thiến: “Đến thư phòng cùng bổn Vương.”
“Được.” Nàng biết, hẳn là hắn đến thư phòng để viết hưu thư.
Trong thư phòng.
Mộ Dung Trần chỉ cần một lúc liền viết xong hưu thư, ấn con dấu của mình lên rồi ném cho nàng nói: “Cầm thứ này rồi cút ra khỏi Vương phủ.”
Cung Tuyết Thiến cầm hưu thư trong tay, trăm cảm xúc lẫn lộn dâng lên trong lòng. Đây là thứ nàng đã phải hao hết tâm tư mới lấy được, cũng là dấu chấm hết cho tình yêu của nàng. Từ hôm nay trở đi, nàng phải làm lại từ đầu. Nàng cầm hưu thư, không hề dừng lại dù chỉ một khoảnh khắc, trở lại Tuyết Uyển.
Nhưng trong nháy mắt xoay người, ánh mắt của nàng đã lướt qua khuôn mặt hắn. Sau này, bọn họ chỉ còn là người dưng.
“Tiểu Vân, thu dọn đồ đạc, chúng ta đi.” Vừa vào phòng, nàng liền phân phó.
Ơ….Tiểu Vân sững sờ nhìn nàng, không hiểu nàng đang nói gì.
“Tiểu Vân, thất thần gì vậy? Nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi, chúng ta quay về Mạnh phủ.” Cung Tuyết Thiến nhìn nàng, phân phó lại lần nữa.
“Tiểu thư, Vương gia cho người rời đi sao?” Tiểu Vân nhìn nàng, vẫn chưa kịp phản ứng.
“Phải, vĩnh viễn rời đi, hắn đã đưa hưu thư cho ta, từ giờ trở đi…ta tự do.” Cung Tuyết Thiến giả vờ thoải mái nói.
“Gì cơ?” Tiểu Vân lại càng phản ứng không kịp.
“Đừng hỏi gì nữa. Chúng ta phải lập tức rời đi.” Cung Tuyết Thiến không muốn ở lại nơi này dù chỉ một khắc nữa.