Mục lục
Tiểu Thiếp Vị Thành Niên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này ánh mắt Mộ Dung Trần mới âm lạnh nhìn chằm chằm nàng: “Mạnh Tâm Nghi bổn vương thật sự không nghĩ đến, dã tâm của ngươi to lớn như thế, Vương Phi, ngươi cũng xứng sao?”

“Xứng hay không, không phải ngươi đã thấy rồi sao? Chỉ cần ngươi chịu thả ta, nói không chừng sau này ta chính là Thập tứ Vương Phi.”Cung Tuyết Thiến thật sự không muốn nhìn thấy bộ dáng khinh người của hắn, nên càng trêu tức hắn.

“Hừ”. Nhưng Mộ Dung Trần chỉ là hừ lạnh vài tiếng, sau đó giễu cợt nói: “Ngươi cho là Vương Phi có thể dễ làm như vậy sao? Ngươi cho là ai muốn làm Vương Phi đều có thể làm hay sao? Ngươi cho là thân phận của ngươi xứng làm Vương Phi sao? Thật sự là ngu xuẩn.” Nói đến đây trong lòng hắn đau xót. Nếu như có thể cho mình lựa chọn, Nhu nhi sẽ không phải chết, nếu hắn có thể tự mình lựa chọn, hôm nay hắn cũng không phải trở thành người như thế này.

“Con người có thể làm mọi chuyện, nếu ngươi không tin, ngươi đại khái có thể thả ta xem, xem ta có thể ngồi vào vị trí Vương phi hay không.” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn, trong lòng vốn dĩ không hề để ý, bởi vì nàng hoàn toàn không hề muốn làm Vương phi, chẳng qua nếu như có thể để cho hắn thả mình ra, nếu được như vậy, nàng có cầu cũng cầu không được.

“Mạnh Tâm Nghi ngươi nói đi nói lại, vẫn không phải là muốn rời đi sao? Ngươi suy tính thật chu đáo, nhưng mà bổn vương không thể để ngươi đạt thành ý nguyện,muốn rời đi ư, không có cửa đâu.” Mộ Dung Trần liếc thấy ra tâm tư của nàng, lạnh lùng cười.

“Tùy ngươi.” Cung Tuyết Thiến hoàn toàn không nghĩ đến hắn sẽ thả mình, đã sớm biết hắn sẽ nói như vậy.

“Người đâu.” Mộ Dung Trần đột nhiên hướng về phía ngoài cửa phân phó nói.

“Vương gia có gì phân phó?” Ngoài cửa một thị vệ đi vào.

“Phái người bảo vệ nơi này, nhớ kỹ trong vòng nửa năm không để Tuyết chủ tử bước ra Tuyết Uyển nửa bước, cũng không cho bất luận kẻ nào tiến vào. Đặc biệt là Thập tứ Vương gia.” Mộ Dung Trần lớn tiếng phân phó nói.

“Dạ, Vương gia, thuộc hạ hiểu được.” Thị vệ chắp tay đáp, xoay người rời đi.

Nửa năm? Cung Tuyết Thiến sửng sốt, hắn là muốn giam cầm mình sao? Nhưng mà không sao cả, như vậy sẽ ít có người đến phiền nàng.

“Mạnh Tâm Nghi, bây giờ bổn vương xem ngươi còn mưu kế gì để đùa giỡn nữa.” Mộ Dung Trần nói xong lạnh lùng nhìn nàng liếc mắt một cái, sau đó xoay người rời đi.

Chờ Vương gia rời đi, Tiểu Vân mới đi vào bất an hỏi: “Tiểu thư làm sao vậy? Vì sao ngoài cửa lại thêm hai thị vệ?”

“Bị cầm tù.” Cung Tuyết Thiến nói, vẻ mặt không hề buồn bực mà ngược lại rất thoải mái.

“Vậy làm sao bây giờ?” Tiểu Vân sửng sốt.

“Không cần làm gì bây giờ cả. Như vậy rất tốt, ta thích yên tĩnh.”Cung Tuyết Thiến nói, như vậy nàng có thể lẳng lặng chờ, sau khi lớn lên lúc đó sẽ rời đi.

“Dạ”. Tiểu Vân gật gật đầu, có lẽ như vậy đối với tiểu thư là tốt nhất, bởi vì như thế này tiểu thư có thể tránh khỏi rất nhiều trừng phạt.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thời gian thấm thoát, nửa năm thật giống như chỉ mới chớp mắt một cái đã trôi qua rồi. Cung Tuyết Thiến ngày qua ngày tuy rằng thực nhàm chán nhưng cũng rất ung dung tự tại. Mỗi ngày chỉ ăn cơm rồi ngủ, nhàm chán thì luyện viết chữ, cùng Tiểu Vân nói chuyện phiếm, đánh cờ. Đương nhiên là nàng có thể tự chế được cờ năm quân.

Ở trong đoạn thời gian này Mộ Dung Trần cùng bất luận kẻ nào ở Vương phủ cũng không có xuất hiện qua. Thập tứ Vương gia đã tới vài lần, đáng tiếc đều là thị vệ ngăn ở ngoài cửa nàng cũng không biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK