Mục lục
Tiểu Thiếp Vị Thành Niên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Dung Trần thấy hắn nói như vậy, biết nàng chắc chắn sẽ không giao Tuyết lang cho mình nên cũng bỏ qua, lúc này mới nói: “Gia Lỗ Tề Vương tử, ta tìm ngài có chút việc, chúng ta ra ngoài rồi nói.”

“Được.” Gia Lỗ Tề đáp rồi mới nói với nàng: “Tâm Nghi, ta đi trước.”

“Hai người đi thong thả.” Cung Tuyết Thiến nói.

Liễu Nhu vẫn luôn ở trong phòng, sắc mặt âm trầm khó coi. Nàng cứ phải nhận thua, buông tay như vậy sao? Nàng không biết Mộ Dung Trần có biết hay không? Có nghi ngờ hay không nhưng mà cứ cảm thấy giọng điệu của hắn có thêm vài phần lạnh nhạt.

Không, nàng không thể nhận thua như vậy, nàng phải thực hiện đòn tấn công cuối cùng.

Chớp mắt hơn mười ngày đã trôi qua, vết thương của Cung Tuyết Thiến cũng đã khỏi, mỗi ngày chuyện vui vẻ nhất là được ở chung với Tuyết lang, Gia Lỗ Tề cùng Mộ Dung Vũ cũng thường xuyên đến thăm nàng, chỉ có Mộ Dung Trần hình như chưa hề tới, không biết đang bận gì?

Đêm khuya.

Một thị vệ phong trần mệt mỏi vội vàng quay về Vương phủ, trực tiếp đi đến thư phòng của Vương phủ.

“Thuộc hạ tham kiến Vương gia.”

“Vương Thành, ngươi trở lại rồi, mọi chuyện làm thế nào rồi?” Mộ Dung Trần nhìn thấy hắn liền vội vàng hỏi.

“Bẩm Vương gia, thuộc hạ đã thăm dò rõ ràng rồi. Năm năm trước quận chúa bị người ta bán vào thanh lâu ở Minh Nguyệt quốc, bởi vì liều chết không theo, tú bà cũng không có cách nào nên đành đồng ý để nàng bán nghệ không bán thân. Nhưng bởi vì dung mạo xinh đẹp, lại biết cầm kỳ thi họa cho nên nhanh chóng trở thành thẻ bài đỏ, khiến rất nhiều quan lại quyền quý cam nguyện vung tiền như rác. Cứ như vậy trải qua ba năm, sau đó có một người muốn nịnh bợ thái tử nên thương lượng với tú bà chuộc thân cho nàng. Nghe nói quận chúa nghĩ rằng thanh lâu không phải là nơi có thể sống cả đời, cũng muốn rời khỏi nơi đó nên mới đồng ý. Ai biết vừa tiến phủ Thái tử liền đúng lúc sinh nhật của Thái tử, lúc nàng đánh đàn liền được Vương phi nhìn thấy. Vương phi nói nàng là đứa con gái đã thất lạc nhiều năm của mình, cứ như vậy nàng thành quận chúa.” Vương Thành cung kính bẩm báo.

Hóa ra nàng đã phải sống như vậy trong nhiều năm, hóa ra nàng đã sống ở thanh lâu nhiều năm như vậy? Nàng bịa ra những chuyện đó đại khái là do sợ hắn sẽ ghét bỏ nàng. Nhưng mà sinh sống ở thanh lâu trong ba năm, mỗi ngày nịnh hót nhiều nam nhân khác nhau, tư tưởng của nàng nhất định sẽ thay đổi. Chẳng lẽ cũng bởi vì như vậy nên nàng mới có thể trở nên âm tàn như vậy sao?

“Được rồi, Vương Thành, mấy ngày nay ngươi cực khổ rồi, đi nghỉ ngơi đi.” Lúc này Mộ Dung Trần mới phân phó.

“Đa tạ Vương gia, thuộc hạ cáo lui.” Vương Thành chắp tay nói.

Mộ Dung Trần vẫn ngồi ở đó, nhắm mắt lại. Hắn có thể phái người đi điều tra nàng, thậm chí có thể phái người đi điều tra xem có phải là do nàng làm hay không, đó là điều rất dễ dàng. Nhưng mà hắn vẫn không muốn làm như vậy, hắn sẽ cho nàng cơ hội, chỉ cần nàng chịu nói ra đúng sự thật thì hắn sẽ chọn cách tha thứ.

Sáng sớm, Liễu Nhu vừa mới ăn xong điểm tâm, liền nhìn thấy Mộ Dung Trần đi tới, vui mừng nói: “Trần, sao chàng lại đến đây?”

“Nhu Nhi, ta tới thăm nàng một chút.” Khóe môi Mộ Dung Trần mang theo một nụ cười nhưng trong mắt chợt lóe lên ánh nhìn phức tạp.

“Trần, chàng có tâm sự sao? Sao sắc mặt lại không tốt như vậy?” Liễu Nhu nhìn hắn, quan tâm hỏi.

“Không có việc gì, tại hôm qua có chút chuyện, một đêm không ngủ cho nên sắc mặt có hơi khó coi.” Hắn đã suy nghĩ suốt cả đêm, có lẽ, Nhu Nhi của hắn đã thật sự thay đổi.

“Chuyện gì mà khiến chàng hao tổn tinh thần như vậy?” Liễu Nhu đau lòng kéo hắn ngồi xuống, lấy tay nhẹ nhàng ấn nhẹ đầu cho hắn.

“Có một tướng quân bị nước khác bắt làm tù binh ba năm, bây giờ đột nhiên chạy thoát trở về, các đại thần đều đang tranh chấp, có nên tiếp tục trọng dụng hắn hay không?” Mộ Dung Trần nói.

Ngón tay của Liễu Nhu đột nhiên hơi dừng một chút, sắc mặt thay đổi, hắn đang mượn chuyện này để thử nàng sao? Nàng liền dịu dàng nói: “Vậy còn chàng, chàng nghĩ thế nào? Chàng cảm thấy hắn đáng tin không?”

“Trước kia ta có quen biết tướng quân kia, ta tin tưởng cách làm người của hắn, bảo phụ hoàng nên trọng dụng hắn, nhưng mà các đại thần lại phản đối, nói dù sao cũng đã ba năm rồi, trong ba năm này rất nhiều chuyện có thể xảy ra, lỡ như hắn làm phản rồi, chúng ta giao binh quyền cho hắn chẳng phải là sẽ rất nguy hiểm sao?” Mộ Dung Trần không bỏ qua sự chậm rãi cùng tạm dừng của nàng, cả ngón tay không yên lòng.

“Cho nên chàng cũng hoài nghi có phải hay không?” Liễu Nhu mang theo nụ cười khổ trên mặt, hắn thật sự đã hoài nghi nàng.

“Ta không nghi ngờ nhưng mà ta cũng không thể không thận trọng, dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến cả đất nước, liên quan đến dân chúng, nếu hắn làm phản thì thật là hại nước hại dân.” Mộ Dung Trần còn nói thêm, nếu nàng đã thật sự thay đổi rồi thì hắn sẽ không tiếp tục tiếp nhận nàng nữa.

“Vậy chàng không trọng dụng hắn là được.” Sắc mặt Liễu Nhu đã dần dần trở nên lạnh lẽo, nếu đã biết thì cần gì phải thử.

“Nhưng mà nếu hắn thật sự trốn về thì đối xử với hắn như vậy chẳng phải là không công bằng sao?” Mộ Dung Trần nói, cũng giống như nàng nói ra mâu thuẫn trong lòng mình, tin rằng nàng nghe sẽ hiểu.

“Trần, vậy chàng định làm sao bây giờ?” Liễu Nhu giả vờ như khó hiểu hỏi, nàng thật muốn biết, hắn định làm gì với mình.

“Ta cho tướng quân kia thời gian ba ngày, để hắn nghĩ rõ ràng, sau đó mới đến nói sự thật với ta, đương nhiên ta cũng sẽ lợi dụng thời gian ba ngày này để đi điều tra hắn, chỉ cần hắn thật sự phản bội thì nhất định có thể tra ra chút dấu vết sót lại.” Mộ Dung Trần thản nhiên nói.

Tay của Liễu Nhu lập tức dừng lại. Cái gì? Hắn rõ ràng phái người đi điều tra nàng. Hắn đang cho nàng cơ hội cuối cùng sao? Ba ngày, thật sự là buồn cười.

“Sao vậy, Nhu Nhi?” Mộ Dung Trần giả vờ như người không biết gì, quay đầu lại nhìn nàng.

“Không có gì, Trần, chàng một đêm không ngủ, nhất định là rất mệt mỏi rồi, có cần ở đây nghỉ ngơi một chút không?” Liễu Nhu nở nụ cười khó coi nói.

“Không cần, ta vẫn nên quay về Vương phủ, được nàng xoa bóp một chút, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi.” Mộ Dung Trần nói xong liền xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng hắn, nước mắt của Liễu Nhu không ngừng rơi xuống, đây chính là tình yêu hắn dành cho nàng sao? Hắn lại có thể vì Mạnh Tâm Nghi mà đi điều tra mình. Tình yêu mà nàng dại khờ giữ gìn năm năm hóa ra lại không chịu nổi một đòn như vậy. Hóa ra hắn đã sớm thay lòng. Ba ngày? Được, ba ngày sau, nàng sẽ cho hắn một đáp án thỏa mãn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK