Mục lục
Tiểu Thiếp Vị Thành Niên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Nhu bưng trà đi đến thư phòng, liền nhìn thấy Mộ Dung Trần đang ngồi ở đó suy nghĩ sâu xa, sắc mặt thoáng chốc cứng ngắc, nhưng sau đó lại nở một nụ cười tươi đi vào, đặt trà ở trước mặt hắn, dịu dàng an ủi: “Lại đang nghĩ đến chuyện của Tâm Nghi sao? Yên tâm, nàng ấy ‘cát nhân tự hữu thiên tướng’ (người tốt tất sẽ được trời giúp đỡ), nhất định sẽ bình an vô sự.”

“Nhu Nhi, thật xin lỗi, mấy ngày nay ta vẫn luôn bận rộn nên lạnh nhạt với nàng.” Mộ Dung Trần lập tức ôm nàng vào trong ngực, trong lòng rất áy náy với nàng.

“Trần, đợi Tâm Nghi trở về, chàng đón nàng ấy về đi, thiếp có thể cùng nàng không phân biệt lớn bé, cùng ở bên cạnh chàng.” Liễu Nhu đột nhiên nhìn hắn nói.

“Nhu Nhi, sao nàng lại nghĩ như vậy? Ta đã nói rồi, ta không muốn đón nàng ấy về, ta tìm nàng ấy là bởi vì….” Mộ Dung Trần vừa muốn giải thích thì đã bị nàng dùng tay che miệng.

“Trần, không cần giải thích, cũng không nên gạt bản thân mình nữa, thiếp có thể hiểu được lòng chàng, trong lòng chàng có nàng ấy, bằng không chàng sẽ không thống khổ như vậy.” Lúc Liễu Nhu nói ra những lời đó, ở sâu trong đáy mắt lại ẩn chứa một mảnh đau đớn.

“Nhu Nhi, nàng không trách ta sao? Không hận ta phản bội tình cảm của nàng sao?” Mộ Dung Trần không muốn tiếp tục giấu diếm, cũng không muốn tiếp tục kìm nén tình cảm ở trong lòng nữa, hắn muốn nói cho Nhu Nhi nghe.

“Nếu trách cùng hận có thể khiến chàng không yêu, vậy thì thiếp sẽ, nhưng nếu không thể thay đổi được gì thì thiếp chỉ có thể tiếp nhận, tất cả chỉ là bởi vì thiếp yêu chàng, cho nên thiếp không thể để chàng thống khổ, buộc bản thân mình yêu những gì mà chàng yêu.” Liễu Nhu khéo hiểu lòng người nói, thật ra là nàng đang thử, thử xem rốt cuộc hắn yêu nàng hay yêu Mạnh Tâm Nghi. Hắn có đồng ý làm như vậy không?

“Nhưng mà Nhu Nhi, ta không thể phụ nàng, phụ lời thề lúc đầu ta dành cho nàng.” Mộ Dung Trần ôm chặt lấy nàng, vì sao nàng phải tốt như vậy? Như vậy sẽ chỉ khiến hắn thêm áy náy.

Thân thể Liễu Nhu cứng đờ. Hắn nói hắn không thể phụ lời thề của hắn dành cho nàng? Hóa ra hắn làm vậy không phải vì yêu nàng, mà là vì lời thề với nàng? Phát hiện này thật sự khiến nàng tuyệt vọng.

Cố nén đau lòng, giọng nói mang theo ưu thương vô hạn nói: “Trần, thiếp biết, năm năm trôi qua sẽ xảy ra rất nhiều chuyện. Tình cảm của con người cũng vậy, nếu muốn trách thì thiếp chỉ có thể trách chính mình, nếu không phải thiếp rời khỏi chàng năm năm thì có lẽ chàng cũng sẽ không yêu người khác.”

“Nhu Nhi, trong lòng ta vẫn luôn yêu nàng, nhưng rồi nàng ấy xuất hiện, ta không tự chủ được bị nàng ấy hấp dẫn. Nhưng mà sau đó nàng lại trở về, ta biết, ta không thể buông nàng ra, nhưng trong lòng cũng không có cách nào buông nàng ấy ra. Nàng hiểu không? Trái tim ta luôn bị dày vò, ta không muốn thương tổn nàng, cũng không muốn thương tổn nàng ấy. Nhưng trong lúc vô tình lại thương tổn cả hai người các nàng.” Mộ Dung Trần cũng thống khổ nói.

Rốt cuộc hắn cũng thừa nhận rồi, hắn yêu Mạnh Tâm Nghi. Liễu Nhu chỉ cảm thấy một trận hàn khí dâng lên từ lòng bàn chân, nháy mắt khiến trái tim nàng hoàn toàn lạnh băng, trong khóe mắt trào ra một luồng nhiệt, nàng cố nén lại, giọng nói khẽ run hỏi: “Trần, chàng có thể không cần vướng bận nữa, chàng có thể cùng lúc có được hai người bọn thiếp, không phải sao?” Nhưng nàng lại nghe được tiếng cõi lòng mình đang tan nát.

“Nhu Nhi, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh (một lời nói nặng tựa chín đỉnh), ta đã nói rồi, kiếp này lấy nàng, sẽ không nạp thiếp. Hơn nữa Tâm Nghi cũng không phải nữ nhân bình thường, nàng ấy đã từng nói, nếu ta muốn lấy nàng thì hãy thả nàng ấy ra.” Mộ Dung Trần không biết, vì sao một chuyện bình thường, vui vẻ như tề nhân chi phúc (ý chỉ cuộc sống giàu sang, phú quý, nhiều thê thiếp), đến chỗ hắn lại trở nên khó khăn như vậy.

Liễu Nhu lộ ra ánh mắt u oán (oán hận thầm kín) nhìn hắn, nếu như nói bây giờ điều duy nhất còn khiến nàng vui mừng là gì? Thì đó chính là hắn còn nhớ lời hứa hẹn xưa kia. Nhưng nàng biết, trái tim đã mất thì hứa hẹn còn có ích gì. Thứ nàng cần không phải là một lời hứa hẹn mà là một người đàn ông yêu mình.

“Trần, lời hứa hẹn kia là từ năm năm trước, nhưng trong vòng năm năm đã xảy ra rất nhiều chuyện. Nàng ấy đã là người của chàng, cho nên, chàng không tính là làm trái lời thề. Chỉ cần Tâm Nghi đồng ý, thiếp bằng lòng cùng nàng ấy cùng nhau hầu hạ chàng.” Nàng lại ép buộc bản thân nói ra những lời trái lương tâm.

“Nàng ấy sẽ không đồng ý.” Mộ Dung Trần nói, rồi lại lập tức đổi đề tài: “Được rồi Nhu Nhi, việc này không cần nàng quan tâm nữa. Có lẽ là ta quá tham lam, thật ra đã có nàng ở bên cạnh rồi, ta còn yêu cầu gì nữa chứ.”

“Trần, vậy chàng làm việc đi, thiếp đi trước.” Liễu Nhu đứng dậy nói, nàng sợ nếu mình còn tiếp tục ở lại thì sẽ không che giấu được tâm tình của mình nữa.

“Ừ, được.” Mộ Dung Trần khẽ gật đầu, buông nàng ra.

Liễu Nhu xoay người rời đi, vội vã chạy vài bước, ghé vào một cây lớn, ngón tay bấu chặt lấy thân cây. Vì sao nàng phải thử? Hắn thừa nhận rồi, hắn yêu nàng ta. Nàng phải tiếp nhận như thế nào đây? Làm sao để khiến mình đừng để ý?

Mặt lập tức biến thành hung ác. Mạnh Tâm Nghi, đừng trách ta, muốn trách thì hãy trách chính mình đi, ngươi không nên khiến hắn yêu ngươi.

Ánh mắt liền lóe lên hàn quang, quay người đi về phía Vương phủ.

Am ni cô.

Cung Tuyết Thiến đang ngồi ở đó sững sỡ, Cơ Tinh Hồn liền đến trước mặt nàng, yêu nghiệt lấy tay ôm eo nàng nói: “Bảo bối, chuẩn bị xong chưa? Bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể đi.”

“Cơ Tinh Hồn, ta vẫn chưa thể đi.” Lúc này Cung Tuyết Thiến mới nói.

“Còn chuyện gì sao?” Cơ Tinh Hồn nheo mắt, hắn nhìn ra, không phải là nàng không muốn rời đi.

“Ngươi đã xem cáo thị chưa?” Cung Tuyết Thiến hỏi.

“Thấy rồi, bọn họ có liên quan gì với nàng sao?” Cơ Tinh Hồn không rõ hỏi.

“Ừ.” Cung Tuyết Thiến khẽ gật đầu, lúc này mới kể lại một lần chuyện mình gặp được Bảo Nhi, bị bọn họ cướp bạc, bị bức hôn rồi sau đó lại được đại nương cứu cho hắn nghe.

“Bọn chúng dám trói nàng, bức hôn, đúng là chết chưa hết tội.” Cơ Tinh Hồn lộ ra sắc mặt lạnh như băng nói, không có một tia đồng cảm. Nếu như là hắn, hắn cũng sẽ không lưu tình, nhất định sẽ khiến bọn chúng đầu lìa khỏi xác.

“Nhưng mà đại nương có tấm lòng thiện lương, Bảo Nhi vẫn còn là một đứa trẻ, bọn họ không nên bị chết.” Cung Tuyết Thiến lập tức phản bác hắn.

“Nàng muốn cứu bọn họ, nhưng lại không muốn lộ diện sao?” Cơ Tinh Hồn liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư của nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK