Liễu Thượng cung nhìn thấy đại giá rời đi, trong lòng vô cùng thấp thỏm, vội vàng chạy vào trong điện thì thấy Cố Vân Tiện ngửa mặt nằm trên giường, hai cánh tay đặt trên bụng, biểu lộ trên mặt lại không giống như vừa chịu đả kích lớn.
Mà lại giống như là cuối cùng cũng buông xuống được tâm sự nào đó.
“Nương nương.” Bà nhẹ giọng nói, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Vân Tiện nhếch môi, thản nhiên nói, “Không có gì, chỉ là kết thúc rồi.”
“Cái gì… kết thúc?”
“Đều kết thúc cả rồi.”
Bất luận là nàng thân bất do kỷ mà chăm sóc hắn, hay vướng bận yêu thương không rõ lý do của hắn, cũng đều theo câu nói sau cùng kia mà kết thúc.
*
Cục diện giữa đế hậu thay đổi, những người trong hậu cung sau nửa tháng sau mới chậm rãi phát hiện ra. Biểu hiện cụ thể là Hoàng đế không còn đặt chân vào Tiêu Phòng điện, Hoàng hậu thì cáo ốm với bên ngoài, miễn hành lễ cho chư vị phi tần.
Vế trước cũng không sao, dù sao mấy ngày trước bệ hạ cũng như vậy. Mặc dù hắn không đến nơi ở của Hoàng hậu nhưng cũng không đến nơi ở của những nương nương khác, nếu như nhất định phải giải thích thì nói công vụ của hắn quá bận cũng không phải không được.
Nhưng việc Hoàng hậu miễn hành lễ cho các phi tần thì ngược lại khiến mọi người cảm thấy ngoài ý muốn.
Theo lý mà nói, nàng bây giờ vừa mới trở lại vị trí cũ, chính là thời điểm cần phải lập uy trước mặt cung nhân. Nhưng nàng lại ngược lại, từ bỏ cơ hội tốt như vậy, tránh không gặp ai.
Sau khi mọi người thảo luận với nhau thì cơ bản cũng xác định được giữa hai người họ nhất định đã xảy ra vấn đề.
Nhưng dù biết như thế thì cũng không ai dám tùy tiện ra tay làm gì.
Đầu tiên, Cố Vân Tiện bây giờ đã là Hoàng hậu, trong người còn mang hoàng duệ, không giống như chỉ là một vị phi tần như trước. Phải biết từ trước đến nay, phế hậu thành công phục vị chỉ có mình nàng, chỉ cần nàng không tự mình tìm đường chết, phạm phải sai lầm không thể tha thứ thì tuyệt đối không có đạo lý sẽ lại bị phế lần thứ hai. Cho dù Hoàng đế có nghĩ thì đám đại thần cũng sẽ không cho phép.
Dưới tình huống biết rõ đối phương sẽ luôn là chủ mẫu của mình thì cho dù làm gì cũng phải suy nghĩ nhiều hơn một chút.
Thứ hai, hai năm nay Hoàng đế và Hoàng hậu cũng trải qua không ít khó khăn trắc trở nhưng đến cuối cùng cũng không xảy ra vấn đề gì lớn. Thậm chí lần trước ở hành cung, Hoàng hậu chọc giận Hoàng đế hết mức nhưng người vẫn che chở cho nàng. Nếu đem ra so sánh thì bây giờ cũng chỉ là vắng vẻ một hồi, thực sự cũng không tính là gì. Các nàng nếu không giữ được bình tĩnh thì không chừng cũng sẽ nối gót Khương Nguyệt Thường.
Dưới tâm lý như thế, nên cho dù Hoàng hậu nhìn có vẻ như đã thất sủng thì cũng không ai dám khinh thường nàng. Mọi người đều lên tinh thần, chuẩn bị quan sát một thời gian rồi lại nói.
*
Khi họ bất động thì thời gian của Cố Vân Tiện trôi qua thanh tĩnh hơn rất nhiều. Nhóm cung tần vì bị mệnh lệnh của nàng gây trở ngại nên cũng không dám đến quấy rầy, ngoại trừ Trang Quý cơ.
Cố Vân Tiện mặc dù không muốn gặp ai nhưng sự hào hứng khi nói chuyện với hảo tỷ muội thì vẫn có. Hai người thường xuyên ngồi dưới hiên nhìn cỏ thơm um tùm trong vườn hoa, thưởng trà nói chuyện thì đã trôi qua một buổi chiều.
Có đôi khi Trang Quý cơ cũng sẽ hỏi nàng một chút vấn đề về phương diện cung vụ, nàng luôn kiên nhẫn giải thích với nàng ấy, vài lần sau nàng ấy cũng thuận buồm xuôi gió hơn rất nhiều. Vừa vặn lúc đó Cố Vân Tiện cũng đã mang thai hơn bảy tháng, ngày thường luôn hay mệt mỏi, dứt khoát giao cung vụ lại cho Trang Quý cơ, để nàng ấy toàn quyền phụ trách trước khi mình sinh.
Trang Quý cơ vô cùng đúng mực, thấy dáng vẻ của Cố Vân Tiện thì đã biết nàng không muốn nói đến Hoàng đế nên hầu như chưa từng nhắc đến hắn trước mặt nàng, chỉ có một lần không cẩn thận nên lỡ miệng mà thôi.
“Thần thiếp thấy tỷ tỷ điều dưỡng như thế, sắc mặt ngược lại tốt lên nhiều, xem ra đứa bé nhất định sẽ thuận lợi ra đời.” Nàng ấy khẽ thở dài, “Chỉ là dáng vẻ của bệ hạ, thật sự khiến cho người khác lo lắng.”
Cố Vân Tiện nghe vậy, lông mày và mắt bất động, bàn tay ổn định bưng lấy chung trà, ngay cả một vòng gợn sóng cũng không có.
Trang Quý cơ lúc này mới phát hiện ra mình vừa lỡ lời, cười cười che đậy, “Xem muội nói như thế là gì chứ. Nào, tỷ thử một miếng bánh mứt táo này đi, là thần thiếp cố ý phân phó cung nhân làm đó.”
Bên trên dĩa nhỏ bằng bạch ngọc là bánh mứt táo đỏ tươi ướt át, phảng phất như máu tươi trên nền tuyết, mang một nét đẹp mỹ lệ khiến người ta run sợ.
“Thôi được rồi.” Nàng nhàn nhạt nói, “Bản cung hơi mệt, phiền muội dìu ta vào trong nghỉ ngơi đi.”
*
Thật ra trải qua mấy ngày nay, nàng cũng không có tận lực không nghe ngóng tin tức của Hoàng đế, chỉ là người bên cạnh thấy dáng vẻ lãnh đạm của nàng nên mới hiểu lầm mà thôi. Bọn họ có lẽ là cân nhắc nàng đang là mang thai, sợ nói nhiều sẽ nhiễu loạn tinh thần của nàng nên lúc này mới không hẹn mà cùng lựa chọn im lặng.
Việc này mặc dù không phải ý tứ của nàng, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy rất tự tại.
Cho dù là kiếp trước hay là kiếp này thì thời gian xoay quanh nam nhân kia của nàng đều thật sự quá dài. Ban đầu là khát vọng có thể lọt vào mắt xanh của hắn, thực hiện tâm nguyện của mình, về sau thì lại vì nhiều loại mục đích mà lại tận lực làm hắn vui lòng.
Cho dù là loại nào đi chăng nữa thì vẫn là nàng luôn phải cúi đầu trước mặt hắn, là nàng đón ý hùa theo tâm tình của hắn, làm đủ mọi việc để hắn vui vẻ.
Nàng quả thật có hơi chán.
Dù sao bây giờ nàng đã không còn bài tẩy gì, lại đến trước mặt hắn diễn trò thì hắn cũng sẽ không tin nữa thì tại sao phải tự làm khổ mình?
Những gì nên nói cũng đã nói rồi, tiếp theo chỉ có thể thuận theo tự nhiên, gặp chiêu phá chiêu.
Là do hắn đến gây sự với nàng trước chứ nàng cũng không muốn chủ động đi trêu chọc hắn.
*
Hoàng đế lần nữa bừng tỉnh từ cơn ác mộng.
Lữ Xuyên quỳ gối bên ngoài màn lụa chợp mắt, vừa nghe thấy động tĩnh bên trong thì đột nhiên bừng tỉnh, liên tục hỏi, “Bệ hạ?”
Trong màn lụa thật lâu sau cũng không có ai hồi âm. Tim Lữ Xuyên treo cao đến tận cổ, kìm nén nửa ngày mới nghe Hoàng đế thở phào một cái thật sâu, nói, “Trẫm không sao.”
Mặc dù Hoàng đế nói như vậy nhưng Lữ Xuyên cũng không dám buông lỏng cảnh giác, do dự một lát vẫn đề nghị, “Hay là, thần cho người đi truyền ngự y đến xem người…”
“Không cần.”
“Nhưng mà…”
“Trẫm nói không cần.” Hoàng đế bỗng nhiên lên giọng.
Lữ Xuyên quỳ xuống “bịch” một tiếng, nặng nề dập đầu, “Bệ hạ, thần biết thần luôn miệng nói những lời này sẽ khiến người phiền lòng, nhưng người không thể cứ để bản thân như thế này được! Người thử nghĩ xem hai tháng nay người đã từng ngủ một giấc nào thật say chưa? Cứ tiếp tục như thế thì dù là thân thể sắt đá cũng không chịu được. Thần van xin người, truyền ngự y đến bắt mạch đi ạ.”
Tay Hoàng đế ấn trán, nơi đó vẫn còn co rút đau đớn. Nghe lời an ủi này từ hoạn quan vẫn luôn trung thành tuyệt đối với mình, bên môi hắn chợt nở một nụ cười khổ.
Chỉ sợ bây giờ trong cung này, người duy nhất thật tâm quan tâm đến thân thể của hắn cũng chỉ có người này mà thôi.
“Được rồi, đứng lên đi.” Hắn nhàn nhạt nói, “Ngươi không cần lo lắng, trong lòng trẫm tự hiểu rõ.”
Trong lòng Người tự hiểu rõ? Nhưng biểu hiện gần đây của bệ hạ thật sự không giống với dáng vẻ trong lòng tự hiểu rõ mà.
“Không truyền ngự y vì trẫm biết bọn họ cũng không giúp được gì. Có một số việc trẫm cần dựa vào chính mình để tìm hiểu rõ ràng.”
Lời nói này có hơi khó hiểu, Lữ Xuyên nghe không hiểu, nhưng cũng biết rõ Hoàng đế đây là đã kiềm nén tính tình giải thích với mình, thì không dám nhiều lời nữa.
“Trẫm ở đây không sao, ngươi cứ tiếp tục trông coi đi.” Hoàng đế nằm xuống lần nữa, nhàn nhạt phân phó.
“Tuân lệnh.”
Lúc xoay người, Hoàng đế nhìn thấy màn trướng trong bóng tối, trên lớp tơ lụa màu vàng sáng là một con kim long bay lên, vô cùng uy nghiêm. Trong thiên hạ này có vô số người khát vọng khoác lên người biểu tượng quyền lực của đế vương này, nhưng có ai nghĩ đến, cho dù là quân vương có được hết thảy thì cũng không có cách nào nắm được trong tay hết mọi chuyện.
Mấy ngày nay hắn thật sự bất lực đến cùng cực.
Cho dù là giả vờ hoa mắt ù tai, che đây phụ hoàng, hay là mấy năm lúc mới bước lên ngôi báu, vẫn chưa có quyền lực trong tay thì hắn cũng chưa từng bất lực như thế.
Bởi vì khi đó hắn biết rõ, cho dù là thế cục bất lợi thì hắn cũng có thể từ trong đó mà tìm được vị trí của mình, hắn cũng có thể nhịn, quyết tâm tìm ra sơ hở của đối phương, ngăn chặn cơn sóng dữ.
Thế nhưng bây giờ, sự tình mà hắn đang đối mặt sớm đã xảy ra. Hắn không có cách nào thay đổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Hai tháng nay, mỗi lúc trời tối hắn chỉ cần vừa nhắm mắt thì vẫn luôn mơ thấy ác mộng. Hỗn loạn không chịu nổi, lộn xộn vỡ vụn, tất cả đều là mảnh vỡ từ ký ức. Hắn khi thì ở trong đó, khi thì thờ ơ lạnh nhạt, nhìn từng sự việc cứ như thế mà xảy ra.
Hắn muốn chắp vá những mảnh vỡ này, muốn xâu chuỗi thành một cố sự ăn khớp với nhau nhưng lần nào nếu không chệnh lệch cái này thì cũng chênh lệch cái kia.
Nhưng tình tiết mặc dù hỗn loạn, hắn lại biết rõ, đây đều là những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước.
Bởi vì thế này mà hắn tình nguyện dù mỗi đêm đều bị ác mộng quấn thân, cũng nhất định phải hiểu rõ, trong quãng thời gian hắn không nhớ gì thì đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, mà Vân Nương đã gặp phải điều gì.
Hắn biết dưới sự giày vò này thì sắc mặt của mình rất khó coi. Mấy ngày trước lúc Trang Quý cơ dẫn nhị hoàng tử đến vấn an hắn liền không nhịn được kinh ngạc nói, “Bệ hạ sinh bệnh gì sao? Sao lại tiều tụy như thế?”
Lúc ấy hắn chỉ cười nhạt, “Không có gì, chỉ là trong triều quá nhiều việc, không có thời gian để nghỉ ngơi thật tốt mà thôi.” Nói xong thì đưa tay về phía nhị hoàng tử, “A Hàng, qua chỗ phụ hoàng nào.”
Nhị hoàng tử vừa tròn ba tuổi, lung la lung lay bước đi, nhưng vẫn đung đưa hai cánh tay béo múp trắng nõn bổ nhào vào lòng hắn. Hắn cười ôm lấy nó, ước lượng trọng lượng, “Nặng hơn một chút, xem ra dáng dấp của A Hàng không tệ.”
Lão cung nữ phụ trách hầu hạ nhị hoàng tử đứng một bên cười hiền lành nói, “Gần đây tiểu điện hạ rất cao hứng, ăn cái gì cũng thấy ngon, dĩ nhiên rất mau lớn.”
Hắn hơi kinh ngạc, “Trẫm nhớ rõ những ngày hè mấy năm qua A Hàng đều không thích ăn gì, sao năm nay lại ngược lại?”
Cung nữ vừa định trả lời, nhưng chợt nhớ đến cái gì, thăm dò nhìn thoáng qua Trang Quý cơ.
Trang Quý cơ không nói gì.
Hắn nhíu mày, lúc muốn tiếp tục đặt câu hỏi thì nghe được âm thanh bi bô của A Hàng, “Bởi vì a mẫu nói chẳng mấy chốc mẫu hậu sẽ sinh cho hài nhi một tiểu đệ đệ, đến lúc đó thì A Hàng có đệ đệ để chơi cùng rồi.”
Bàn tay đang ôm A Hàng của hắn hơi nắm chặt.
“Ồ? Thật sao?” Hắn cười lên, “A Hàng thích đệ đệ?”
A Hàng dùng sức gật đầu.
“Thế nhưng chẳng phải con đã có hai đệ đệ rồi sao?”
A Hàng nghĩ nghĩ, nghiêm túc trả lời, “Nhu Thứ mặc dù thường gặp A Hàng nhưng người quản đệ đệ quá chặt, lúc nào cũng cần rất nhiều người đi theo hầu hạ, chơi với hắn chẳng vui gì hết. Linh Thứ căn bản làm sao cũng không gặp người, A Hàng cũng không có cơ hội tìm đệ đệ chơi.” Nói đến đây, ánh mắt A Hàng ảm đạm, dáng vẻ mặt ủ mày chau. Nhưng chỉ trong chớp mắt, nó lại trở nên hưng phấn, “Nhưng mẫu hậu lại không như thế. Mẫu hậu thương A Hàng như thế nên cũng sẽ không như người khác quản đầu quản đuôi. Đến lúc đó A Hàng có thể chơi đùa với đệ đệ mà mẫu hậu sinh ra rồi!”
Sau khi hắn nghe xong, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời.
HẾT CHƯƠNG 123