“Trẫm đương nhiên biết là ngươi si tâm vọng tưởng.” Hoàng đế cười lạnh một tiếng, “Nhưng một khắc đó, nàng thực sự động tâm với lời nói của ngươi.”
“Bệ hạ…”
Hoàng đế không kiên nhẫn ngắt lời chàng, “Giờ phút này ngươi nói những lời đó là muốn dùng tính mạng của mình để bảo hộ nàng? Ngươi nguyện ý vì nàng mà chết?”
Thôi Sóc thở dài, “Nếu như thế có thể khiến cho bệ hạ ngưng nổi trận lôi đình thì thần nguyện ý.”
Chàng nói vô cùng kiên định. Hoàng đế lui lại một bước, tiện tay cắm bảo kiếm vào vỏ kiếm, “Nhưng bây giờ trẫm không muốn giết ngươi. Nếu ngươi thật sự muốn chết thì vẫn còn cơ hội khác.”
Thôi Sóc nghe rõ ngụ ý của hắn, hỏi, “Bệ hạ muốn thần làm gì?”
Hoàng đế lạnh lùng nói, “Sự tình đêm qua, cho dù lúc đó ngươi không rõ thì hiện tại chắc cũng nên tỉnh ngộ rồi chứ?”
Đúng là Thôi Sóc đã tỉnh ngộ. Có người biết được tâm tư trong lòng chàng, sắp đặt cục diện này cho bọn họ. Những thứ rượu ngon để tâm thần chàng thư giãn kia, còn có việc chàng và Cố Vân Tiện ngẫu nhiên gặp nhau, đều nằm trong sự tính toán của người khác.
Lần này đúng là do chàng quá bất cẩn. Chỉ là Thôi Sóc làm thế nào cũng không nghĩ ra được tâm tư mình đã giấu diếm nhiều năm như vậy lại bị người khác nhìn ra, thậm chí còn lợi dụng việc này để đối phó với bọn họ.
Hoàng đế nhìn thấy ánh mắt của chàng, hàn ý trong mắt càng đậm, “Nếu ngươi đã hiểu rõ rồi thì hẳn phải biết ngươi đã khiến nàng chọc phải rất nhiều phiền phức. Ngay cả một A Hoàn cũng có thể vì “tâm ý” của ngươi mà vướng vào sự chất vấn không nên có.”
Lúc hắn nói đến hai từ “tâm ý” thì ngữ khí rất kỳ quái, dường như có sự thống hận, lại dường như đang ấp ủ gì đó.
Thôi Sóc không mở miệng, lẳng lặng chờ câu tiếp theo của Hoàng đế.
Hoàng đế nhìn về một chậu hoa lan ở phía xa, nhớ tới bộ dáng Vân Nương đứng trước hoa mỉm cười lúc trước, ánh mắt trở nên sâu thẳm. Một lát sau, hắn mỉm cười, trong lòng hạ quyết tâm, “Chi bằng thế này, chúng ta đánh cược. Nếu ngươi thắng, trẫm sẽ có biện pháp dọn dẹp tất cả những chuyện tiếp theo. Hoàng hậu cũng vậy, A Hoàn cũng thế, sẽ đều không bị liên lụy bất cứ điều gì.” Cặp mắt Hoàng đế nhắm lại, bên trong đầy ẩn ý, “Chỉ có điều là, ngươi cần phải trả một cái giá rất lớn.”
“Cái giá rất lớn là gì ạ?” Thôi Sóc hỏi.
Hoàng đế lẳng lặng nhìn chàng hồi lâu, hời hợt nói, “Ngươi vừa mới nguyện ý trả một cái giá thật lớn.”
*
Không đợi đến lúc Cố Vân Tiện nhìn thấy Hoàng đế thì lời đồn đại đã truyền đi khắp lục cung rồi.
Hoàng hậu nương nương và Thôi Thượng thư có tư tình, đêm qua lúc đang hẹn hò ở bên cạnh Khánh An điện thì lại bị bệ hạ và Doãn Quý phi bắt gặp tại trận. Bây giờ long nhan đang giận dữ, chỉ sợ ít ngày nữa sẽ hạ chỉ để trừng trị.
Cố Vân Tiện nghe A Từ ấp a ấp úng thuật lại những tin tức đã nghe được cho mình, nàng khẽ thở dài.
Thái Hà và Liễu thượng cung cũng không biết chuyện tối hôm qua, giờ phút này nhìn thấy biểu hiện của hai người thì không khỏi kinh ngạc nói, “Nương nương, những lời đồn đã này… Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Vân Tiện thản nhiên nói, “Không có gì, là chuyện trong dự liệu rồi. Đây là hậu chiêu của người khác với ta.”
Trước hết để cho Hoàng đế bắt gặp được nàng và Thôi Sóc đang trò chuyện, sau đó lại thả ra lời đồn đãi như vậy. Hạ ra hai chiêu này, cho dù Hoàng đế vốn không buồn thì cũng sẽ bị tức điên.
Dù sao, nam nhân kia sao có thể dễ dàng tha thứ cho một thê tử đang bị khắp thế giới đồn đãi là bất trinh bất trung? Nhất là, chuyện như vậy nếu không có lửa thì làm sao có khói.
Những người kia tốn công tốn sức như vậy, đương nhiên đang ấp ủ một âm mưu lớn.
Hoàng đế đã sớm tuyên bố đầu xuân năm nay sẽ chính thức sắc phong A Hoàn làm Thái tử. Lập trữ là chuyện đại sự, một khi đã định ra thì nếu không có biến cố lớn phát sinh, tuyệt nhiên sẽ không sửa đổi.
Biến cố lớn này đương nhiên là việc mẫu thân của A Hoàn phụ đức không vẹn toàn, không thể ngồi ở vị trí chủ mẫu được nữa.
Thế nên những âm mưu liên tiếp thế này không chỉ muốn khiến nàng bị Hoàng đế thất sủng, mà khẩn yếu hơn vẫn là muốn tranh đoạt vị trí Thái tử của A Hoàn.
“Tiểu thư, suy đoán ngay từ đầu của nô tỳ đúng là không sai. Chuyện này nhất định là do Doãn Quý phi gây nên!” A Từ kích động nói, “Người nghĩ một chút xem, nếu như người bị thất thế, Ngũ hoàng tử không được làm Thái tử thì ai sẽ là người đắc ý nhất? Còn không phải là Doãn Quý phi sao?”
Đúng vậy. Nếu nàng và A Hoàn đều bị Hoàng đế chán ghét vứt bỏ, dĩ nhiên Doãn Phồn Tố và con của nàng ta là người được lợi nhiều nhất. Không còn con trai trưởng đặt nặng lên đầu thì Cơ Hàng trên thực tế là trưởng tử thì tự nhiên có tư cách trở thành Thái tử.
“Sáng hôm nay lúc đến vấn an, Doãn Quý phi một câu cũng không nhiều lời, đây là cớ làm sao?” A Từ tiếp tục nói, “Ngày xưa không phải Doãn Quý phi đều sẽ lưu lại đơn độc tâm sự với tiểu thư sao? Tại sao hôm nay lại cùng mọi người rời đi vậy?”
Nói đến chỗ này thì dù cho Cố Vân Tiện không nguyện ý thì cũng không thể không thừa nhận, tất cả các chứng cứ đều hướng về phía Doãn Phồn Tố. Thậm chí ngay cả chính bản thân Doãn Phồn Tố cũng không đến giải thích với nàng một chút.
Thái độ này của nàng ta, đơn giản chính là chấp nhận sự hoài nghi của nàng.
Cố Vân Tiện nhớ tới lúc vào đông các nàng bẻ cành mai rực rỡ, nhớ tới lúc nàng rời khỏi cung, hai mắt Phồn Tố đẫm lệ, nhớ tới lúc nàng ấy quỳ trước mặt nàng thành khẩn nói, “Thần thiếp không đến để tạ ơn tỷ tỷ đã giải vây cho thiếp, thần thiếp là tạ ơn tỷ tỷ đã tín nhiệm thần thiếp.”
Nàng tin tưởng nàng ta, cuối cùng lại phát hiện mình sai rồi.
Nàng bỗng nhiên đứng lên, bước ra phía ngoài. A Từ sửng sốt, sau đó mới đuổi theo hỏi, “Tiểu thư muốn đi đâu?”
“Ta muốn đi tìm bệ hạ.” Cố Vân Tiện nói, “Ta không thể ngồi chờ chết.”
Cho dù thế cục xấu đến mức nào, chỉ cần Hoàng đế còn nguyện ý tin tưởng nàng thì hết thảy vẫn còn có chỗ cứu vãn. Hắn không tới gặp nàng thì nàng sẽ chủ động đi tìm hắn, cũng phải giải thích sự hiểu lầm này cho rõ ràng.
Nhưng không ngờ khi nàng vừa mới tới cửa cung thì liền bị hai thị vệ trầm mặc chặn đường đi.
“Thế này là… Có ý gì?” Nàng dùng hết toàn lực mới có thể bình tĩnh hỏi.
Thị vệ cúi đầu, thái độ cung kính lại không cần suy nghĩ nói ra, “Bệ hạ có lệnh, mấy ngày nay nương nương người cứ an tâm nghỉ ngơi ở Tiêu Phòng điện, không nên tùy ý đi lại.”
A Từ vừa đuổi tới thì nghe được câu này, không kiềm được kinh ngạc mà mở to hai mắt.
*
Trước đây Cố Vân Tiện cũng không ngờ tới mình thế mà cũng có một ngày bị giam lỏng.
Hết thảy mọi thứ trong Tiêu Phòng điện đều rất bình thường, thức ăn nước uống đưa vào mỗi ngày vẫn chiếu theo quy cách dành cho Hoàng hậu, chưa từng bị chậm trễ nửa phần. Chỉ cần nàng không cố gắng đi ra ngoài thì cơ hồ cảm thấy bản thân mình không hề chịu bạc đãi ở bất kì phương diện nào.
Nhưng tình huống như vậy cũng không có chút nào có thể làm dịu sự khẩn trương ở trong lòng mọi người. Các nàng đều cẩn thận từng li từng tí trộm nheo mắt nhìn cảm xúc của Cố Vân Tiện, rón ra rón rén ra vào, chỉ sợ làm sai điều gì chọc giận nàng, rước họa vào thân.
Nhóm cung nhân trong lòng lo sợ nhưng Cố Vân Tiện đương nhiên không rảnh mà bận tâm đến họ. Đa số tâm tư của nàng đều tốn hao trên việc trấn an A Hoàn. Nàng phí sức giải thích với cậu bé một đêm mới miễn cưỡng khiến cho A Hoàn chấp nhận lý do “Gần đây thân thể của a mẫu không được tốt, không chịu được gió nên nhất định phải ở trong phòng,” A Hoàn cũng hào sảng nói rằng trước khi nàng khỏi bệnh thì cậu bé cũng sẽ không đi đâu cả, sẽ luôn ở ngay bên cạnh nàng, đi theo nàng.
“Nhưng mà a mẫu ơi, thân thể của người không tốt nhưng vì sao phụ hoàng lại không đến thăm người?” Hai cái tay nhỏ của A Hoàn bắt lấy tay nàng, hoang mang nói, “Không phải người phụ hoàng quan tâm nhất là a mẫu sao?”
Nàng gượng cười nói, “Phụ hoàng của con bận rộn, không có thời gian đến. Chờ qua mấy ngày thì ngài sẽ đến thăm chúng ta.”
“Vâng.” Dáng vẻ A Hoàn có chút buồn buồn, một lát sau chợt đôi mắt sáng lên, “Có lẽ lần này phụ hoàng sẽ thừa lúc a mẫu ngủ thiếp đi mà đến thăm người đó.”
“Nhân lúc ta ngủ thiếp đi đến thăm ta?” Cố Vân Tiện nhíu mày, “Là chuyện khi nào?”
“Chính là lúc chúng ta còn ở bên ngoài đó.” A Hoàn nói, “Có một lần người sang đây thăm chúng ta, ban đêm còn dỗ A Hoàn ngủ. Thế nhưng nửa đêm con bỗng nhiên tỉnh dậy, lại phát hiện không thấy người đâu, cảm thấy rất kỳ quái nên mới ra ngoài tìm người. Con tìm khắp nơi trong thư phòng và trong viện cũng tìm không thấy, cuối cùng cũng tìm thấy người trong phòng a mẫu. Lúc ấy phụ hoàng đang đứng bên giường người, rất yên tĩnh nhìn người ngủ. Con bước lên giựt áo choàng của người, người vừa quay đầu lại đã thấy con nên lập tức làm động tác “Suỵt,” sợ con đánh thức a mẫu.”
Cố Vân Tiện nghe được mà sợ run.
Thì ra hắn từng nhìn lén nàng như thế này sao? Bởi vì sợ lúc tỉnh dậy cả hai người ở cùng nhau sẽ xấu hổ cho nên đã nhân lúc nàng ngủ mà tới, còn cẩn thận từng li từng tí không dám để nàng biết.
Thế nhưng tại sao? Hắn rõ ràng quan tâm đến nàng như vậy nhưng bây giờ một cơ hội để giải thích rõ ràng cũng không nguyện ý cho nàng. Hắn đã nghe xong cuộc đối thoại giữa nàng và Thôi Sóc thì hắn cũng phải biết nàng cũng vừa lúc màn đêm buông xuống mới hiểu được tâm tư của Thôi Sóc. Chẳng lẽ bởi vì bản thân có chút tiếc nuối trong nháy mắt như vậy mà hắn lại không chịu cho nàng một cơ hội nào sao?
Con mắt nàng bỗng nhiên có chút mỏi nhừ, nghiêng đầu, không muốn để A Hoàn thấy mình đang rơi lệ.
“A mẫu, người sao vậy?” Bàn tay nhỏ nhỏ của A Hoàn sờ lên mặt nàng, “Người khóc sao?”
“Không có.” Nàng cười nói, “Mắt a mẫu không thoải mái mà thôi, không có khóc.”
“Vâng.” A Hoàn như tin như không, nhưng vẫn quan tâm nói, “Cái đó, con giúp người thổi con mắt một chút, thổi một chút thì sẽ hết đau.”
Cố Vân Tiện dùng sức ôm chặt thân thể mềm mại của nhi tử, “Được, A Hoàn giúp mẫu thân thổi thổi thì a mẫu sẽ hết đau.”
*
Ngày mười ba tháng giêng, Hà Tiến bỗng nhiên bước vào Tiêu Phòng điện, cung kính nói, “Hoàng hậu nương nương, hôm nay trong cung có cuộc tranh tài mã cầu, bệ hạ mời nương nương có mặt để xem trận đấu.”
Cố Vân Tiện còn chưa theo kịp thông tin mình được bãi bỏ lệnh cấm thì đã bị ý tứ trong lời nói của Hà Tiến làm cho thất kinh, “Thi đấu mã cầu? Hôm nay?”
“Vâng.”
Cố Vân Tiện nhìn trời đông giá rét bên ngoài, không biết nên nói cái gì. Nào có ai đánh mã cầu vào tháng giêng thế này?
Trận đấu hôm nay xem ra rất không tầm thường.
*
Mã cầu, hay còn được gọi là “đánh cầu”, “kích cúc” chính là hoạt động thể thao hạng nhất mà quý tộc đương thời săn đón. Sân bãi thường là thảo nguyên hoặc vùng bị bỏ hoang, người tham dự sẽ được phân thành hai đội, cưỡi ngựa, trong tay cầm cầu trượng cùng đánh một trái cầu, nếu đánh trái cầu vào cầu môn của đội đối phương thì sẽ thắng. Thái tổ, Thái Tông, Cao Tông và Trung Tông hoàng đế đều rất thích mã cầu. Cao Tông Hoàng đế còn từng đặc biệt hạ chỉ cho mã cầu trở thành một trong những hạng mục huấn luyện của quân đội.
Bởi vì Hoàng đế thích nên đã xây ngay một sân chơi mã cầu ở bãi đất trống trước Khánh An điện, rộng lớn khí thế, tìm khắp nơi cũng khó có thể tìm ra được một sân bóng nào lớn hơn ở đây.
Cố Vân Tiện ngồi kiệu liễn đến Khánh An điện, vừa bước ra đã thấy có không ít người đang ở đây. Hàng ghế của phi tần hậu cung nằm ở phía bên trái bậc thang, đám đại thần thì ngồi dưới bậc thang bên phải, giờ phút này tất cả mọi người đều nhìn sang nàng.
Ánh mắt nàng quét qua người Doãn Phồn Tố giữa đám đông, chậm rãi thẳng lưng đi thẳng tới.
“Hoàng hậu giá lâm —— ”
Nương theo thanh âm của thái giám, đám người đều nhao nhao quỳ lạy hành lễ, đồng thanh nói, “Hoàng hậu nương nương đại an.”
“Bình thân.” Cố Vân Tiện chậm rãi nói.
Đám người đứng dậy. Nàng đi về phía bên trái, ngồi vào vị trí cao nhất, thản nhiên nói, “Chư vị muội muội ngồi đi.”
Thân phận của Doãn Phồn Tố gần với nàng nên chỗ ngồi được sắp xếp bên cạnh nàng, giờ phút này nàng ta tuy nói một tiếng “Vâng,” nhưng lại do dự nhìn nàng, tựa hồ như muốn nói cái gì nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Cố Vân Tiện chú ý đến ánh mắt của nàng ta, miệng không nói chuyện, lại không ngừng dùng ánh mắt đánh giá Doãn Phồn Tố.
Tình cảnh bây giờ của nàng rất xấu hổ, việc hiểu rõ thái độ của đám người kia là cực kỳ trọng yếu, trận bóng hôm nay sợ rằng sẽ thấy lao tâm lao lực.
Bởi vì Cố Vân Tiện đã xuất hiện nên tất cả mọi người đều không tiện nói tiếp, trên đài nhất thời vô cùng yên tĩnh. Cặp mắt của tất cả mọi người đều lom lom nhìn về phía sân bóng, ngóng trông trận đấu mau mau bắt đầu để hóa giải tình cảnh lúng túng này.
Tiếng trống chợt vang lên, hai nhóm kỵ mã từ hai bên trái phải ra trận, hết thảy có hơn hai mươi người, đầu đội khăn vấn, chân mang giày đen, tay cầm cầu trượng hình mặt trăng, cưỡi trên lưng những con ngựa cao to. Chỉ có sự khác biệt duy nhất là người bên trái mặc một cái áo tay hẹp màu lục, còn phía bên phải thì mặc áo tay hẹp màu đỏ thẫm.
Ánh mắt Cố Vân Tiện xuyên qua không khí rét lạnh, đôi mắt hơi nheo lại, sau đó bỗng nhiên trợn to.
Người dẫn đầu đội kỵ mã bên trái là Hoàng đế cũng không sao, vừa mới nãy không thấy hắn trên khán đài nàng cũng đã đoán được trận tranh tài hôm nay sẽ có Hoàng đế tham gia. Nhưng phía bên phải, người dẫn đầu đội kỵ mã lại là… Thôi Sóc?
“Chuyện gì đang xảy ra thế? Đối thủ của bệ hạ hôm nay đúng là Thôi Thượng thư sao?” Nhu Tu dung kinh ngạc nói, “Hai người họ muốn thi đấu với nhau?” Một bên nói, một bên trộm dò xét Cố Vân Tiện một chút.
Không chỉ nàng ta mà những người trên đài lúc biết đối thủ của Hoàng đế là Thôi Sóc cũng đều không hẹn mà nhìn qua hướng Cố Vân Tiện.
Tất cả mọi người đều chưa quên ngày mùng một tháng giêng, trong thiên cung bỗng nhiên truyền ra lời đồn đại rằng Thôi Thượng thư và Hoàng hậu… Mặc dù hôm sau lời đồn đại kia liền biến mất không còn tăm tích, cũng đã lưu lại một cái bóng trong lòng mọi người.
Hồi trước Hoàng hậu vẫn luôn không ra gặp người khác, bệ hạ nói là thân thể khó chịu, nhưng tình hình thực tế bên trong thế nào thì làm sao bọn họ biết được?
Bây giờ nhìn điệu bộ này là hai nam nhân này đang muốn vì nàng mà giao đấu sao?
Có cần phải chơi lớn tới vậy không?
HẾT CHƯƠNG 137
Mọi người nghĩ chuyện lần này có thực sự là do Doãn Quý phi – Doãn Phồn Tố làm không?