Cố Vân Tiện chọn một con đường nhỏ hai bên nở đầy hoa cùng Định Mỹ nhân tản bộ.
Thấy Định Mỹ nhân nói chuyện quá cung kính, Cố Vân Tiện cười nói: “Bổn cung và Mỹ nhân quen biết đã lâu, nơi này lại không có người ngoài, ngươi không cần câu nệ như vậy.”
Định Mỹ nhân mỉm cười đồng ý.
“Mỹ nhân cảm thấy hoa cúc vừa nãy thế nào?” Bàn tay lướt qua mấy cây hoa bên đường, Cố Vân Tiện điềm tĩnh hỏi một câu.
“Rất đẹp.” Định Mỹ nhân đáp, “Có lẽ là nhờ thổ nhưỡng và nơi trồng khác nhau nên hoa cúc được trồng trong núi so với trong cung lại hơn vài phần ý vị, càng thể hiện được sự thanh cao của hoa cúc.”
Cố Vân Tiện nghe vậy không nhịn được bật cười, “Quả nhiên bổn cung nghĩ không sai. A Linh ngươi thật sự rất tinh mắt, kiến thức sâu rộng hơn người thường.”
Nàng gọi thẳng khuê danh của Định Mỹ nhân, khẩu khí mang ý thân cận rõ ràng.
“Nương nương quá khen.” Định Mỹ nhân khẽ mỉm cười, “Thần thiếp xuất thân thấp hèn, tầm thường đơn sơ, làm sao có thể sánh bằng nương nương đọc qua các loại thi thư? Vừa rồi chẳng qua là thuận miệng nói bừa, nương nương người không trách là tốt rồi.”
“Ngươi vẫn khiêm tốn như thế.” Cố Vân Tiện lắc đầu cười nói, “Tuy rằng ở trong thâm cung này, cẩn thận một chút mới có thể sống lâu, nhưng cứ một mực giống trước kia mãi lại khó tránh mất đi vài phần thú vị. Hoàng thượng không thích những nữ nhân quá mức quy củ, cứng nhắc.”
Mấu chốt chính là câu cuối cùng. Lần này Định Mỹ nhân chỉ có thể yên lặng không nói.
Rẽ qua một khúc quanh, cuối con đường nhỏ là một căn đình hóng gió, bên cạnh trồng bốn cây đại thụ cành lá xum xuê. Cố Vân Tiện nhớ cứ đến giữa hè, đình xây dưới bóng cây sẽ rất mát mẻ.
Cố Vân Tiện nhìn chằm chằm cây đại thụ bên cạnh đình hồi lâu rồi khẽ thở dài, “Ba năm không trở lại Ôn Tuyền cung thế mà nơi này chẳng thay đổi chút nào.” Trong giọng nói mang vài phần hồi tưởng, “Bổn cung nhớ lần trước đến đây là Vĩnh Gia nguyên niên. Khi đó người mới vừa vào cung, ai ai cũng đương tuổi hoa. Lúc ấy, bổn cung nhìn các nàng, cảm thấy mình đã già đi thật rồi.”
Định Mỹ nhân cười nói: “Nương nương nói cứ như mình đã lớn lắm vậy! Người bây giờ cũng chỉ mới hai mươi mốt tuổi, đang lúc xuân xanh. Trong cung này nếu như nói ai có tư cách than một tiếng già, chỉ sợ chính là thần thiếp.”
Đúng vậy, từ khi Hoàng thượng vẫn còn là Thái tử Định Mỹ nhân đã là cung nữ hầu hạ bên cạnh hắn, thậm chí nàng ta còn hơn hắn một tuổi, năm nay đã hai mươi bảy rồi.
“Ngươi nhắc tới bổn cung mới nhớ ra.” Cố Vân Tiện quan sát Định Mỹ nhân, “A Linh ngươi hầu hạ hoàng thượng cũng mười năm rồi nhỉ?”
Nụ cười của Định Mỹ nhân nhạt đi: “Bẩm nương nương, năm Lân Khánh hai mươi mốt thần thiếp được đưa đến bên cạnh hoàng thượng, đến năm nay đã mười một năm.”
“Mười một năm.” Cố Vân Tiện lặp lại, “Đúng là rất lâu.”
Định Mỹ nhân không lên tiếng.
Cố Vân Tiện lắc đầu một cái, “Ngươi hầu hạ Hoàng thương lâu như vậy, lại chỉ là một trắc tứ phẩm Mỹ nhân, ngay cả ta còn muốn thay ngươi kêu oan. Người ngoài không nói, Bạc Bảo lâm khi còn sống cũng đã được phong Mỹ nhân. Khi đó nàng hầu hạ Hoàng thượng được bao lâu? Còn chưa đến ba năm.”
Định Mỹ nhân cúi đầu, “Thần thiếp xuất thân thấp hèn, đương nhiên không thể sánh với tiểu thư Bạc gia Cận Dương.”
“Xuất thân thấp hèn.” Cố Vân Tiện giễu cợt, “Lời này nếu ở hậu cung Trung Tông về trước thì đây còn có thể xem là một lý do, nhưng Đại Tấn bây giờ vì muốn phòng bị thế gia quyền trọng cho nên phi tần được chọn phần lớn đều ở dân gian, không coi trọng xuất thân.”
Thấy vẻ mặt Định Mỹ nhân khác thường, Cố Vân Tiện nói thêm: “Thực vậy, A Linh ngươi xuất thân nô tỳ, so với con nhà lành thì kém hơn một chút, nhưng điều đó không quan trọng. Chỉ cần Hoàng thương thích, nâng đỡ ngươi một chút cũng không có gì là quá đáng, tại sao ngươi cứ phải tự ti?”
Đến lúc này Định Mỹ nhân rốt cuộc cũng cười lên, “Nương nương cũng nói là chỉ cần Hoàng thượng thích. Nhưng thần thiếp nhan sắc bình thường, tuổi tác lại lớn, tính tình cũng không cởi mở, làm sao có thể được hoàng thượng để ý chứ? Huống hồ, cứ xem như thần thiếp tuổi trẻ mỹ mạo nhưng trong mắt hoàng thượng bây giờ, nữ tử người để trong lòng cũng chỉ có mỗi nương nương, thần thiếp sao dám tranh giành với nương nương?”
Lời nói của nàng ta tự chê bai chính mình nhưng lại tâng bốc Cố Vân Tiện, quả thật khéo léo đưa đẩy vô cùng.
Cố Vân Tiền cười thầm cười nhạt. Quả nhiên là người có thể ở bên cạnh hoàng thượng lâu như thế, đắn đo chừng mực vô cùng, không lộ một chút sơ hở để người ta bắt được.
Cố Vân Tiện không muốn cùng nàng ta khách sáo qua lại nữa, dứt khoát nói: “Ngươi nói không sai, hiện tại Hoàng thượng thương nhớ Bổn cung. Cho nên, nếu là người bổn cung thích, Hoàng thượng nhất định cũng sẽ thích.”
Hàm ý trong câu này không thể rõ ràng hơn. Trong cung xưa nay đều như vậy, những phi tần không được sủng ái phải dựa vào những người được sủng ái, trung thành và làm việc cho các nàng. Để báo đáp lại, nhưng sủng phi kia phải cất nhắc đề bạt các nàng, giúp các nàng có tiền đồ tốt đẹp hơn.
Định Mỹ nhân không ngờ Cố Vân Tiện che che giấu giấu nửa ngày đột nhiên lại nói thẳng ra, nhất thời không biết nên đối đáp thế nào.
Cố Vân Tiện để cho nàng ta có thời gian suy nghĩ rồi mới chậm rãi nói: “Không biết lúc trước A Linh ngươi tính thế nào, dựa vào một sủng phi vừa đắc thế, làm thay nàng nhiều việc như vậy nhưng lại không được ích lợi gì. Bổn cung nhớ sau khi Hoàng thượng lên ngôi đã sắc phong ngươi làm Nhu hoa, bây giờ đã bốn năm trôi qua, mà ngươi chỉ mới thăng thêm một phẩm cấp.”
Lời này nói ra lập tức đem mũi nhọn chỉ về phía Trinh quý cơ. Định Mỹ nhân theo bản năng muốn phản bác, nhưng lời nàng nói tất cả đều là sự thật, hoàn toàn không thể phản bác được.
“Kỳ thực Cảnh Phức Thù rất giống với bổn cung trước đây.” Cố Vân Tiện thong thả nói, “Nàng ta sẽ không tha cho kẻ nào cùng nàng tranh sủng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ nàng cũng sẽ không đề bạt người khác. Bạc Cẩn Nhu ngày trước cũng chủ yếu dựa vào chính bản thân mình.”
Định Mỹ nhân nhìn nàng trong chốc lát, bỗng nhiên mỉm cười, “Lần này nương nương phí tâm để Trinh Quý cơ ở lại trong cung, nhưng lại để thần thiếp đến hành cung là vì muốn nói với thần thiếp những lời này?”
Cố Vân Tiện thờ ơ đáp: “Không sai.”
“Nương nương hy vọng thần thiếp sẽ giúp người làm việc?” Định Mỹ nhân dứt khoát nói rõ.
Cố Vân Tiện gật đầu, “Đúng.”
“Nếu như thần thiếp không đồng ý thì sao?” Định Mỹ nhân nhìn nàng không chớp mắt, không hề bỏ qua cảm xúc nào trên gương mặt ấy.
Cố Vân Tiện vẫn bình tĩnh đáp: “Không đồng ý thì không đồng ý thôi, chứ còn sao nữa?”
Thấy nàng phản ứng như vậy, Định Mỹ nhân có phần kinh ngạc, “Thần thiếp không đồng ý cũng không sao?”
Cố Vân Tiện chăm chú nhìn nàng ta một lúc rồi mỉm cười, “Bổn cung e rằng A Linh ngươi đã hiểu lầm rồi. Lần này bổn cung tìm ngươi không phải cầu ngươi giúp đỡ, mà là nể tình tỷ muội nhiều năm, cho ngươi một cơ hội.” Nàng thấy vẻ mặt Định Mỹ nhân, lại tiếp tục nói, “Đương nhiên cũng vì muốn giúp mình bớt đi một chuyện. Cảnh Phức Thù hôm nay đã là nỏ mạnh hết đà, bổn cung diệt trừ nàng cũng là chuyện sớm muộn. Nếu như ngươi cùng ta hợp tác, quá trình sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Còn nếu ngươi không muốn, dĩ nhiên ta sẽ tốn công hơn một chút. Đầu tiên là loại trừ Cảnh Phức Thù, sau đó tiêu diệt tất cả đồng đảng của nàng…”
Định Mỹ nhân siết chặt tay, “Người đang uy hiếp ta?”
“Uy hiếp hay là lôi kéo, còn phải xem A Linh ngươi hiểu thế nào.” Cố Vân Tiện nói, “Chẳng qua có một việc bổn cung hi vọng ngươi hiểu. Bổn cung diệt Cảnh Phức Thù là chuyện đã định, mà trong quá trình ta loại bỏ nàng ta, ngươi cũng không quan trọng đến mức không thể không lôi kéo được.”
Định Mỹ nhân biến sắc.
Cố Vân Tiện nhìn vẻ mặt nàng, ung dung thong thả nói thêm một câu, “Ta nghĩ A Linh ngươi chắc chưa quên Bạc Cẩn Nhu đã chết như thế nào đâu nhỉ? Ngươi không sợ đến lúc đó, Cảnh Phức Thù lại sử dụng trò cũ để ngươi làm kẻ chết thay hay sao? Ngươi thông minh như vậy, hẳn sẽ không cam tâm bị người ta lợi dụng đến chết đâu nhỉ?
Dứt lời, nàng dời tầm mắt nhìn về ngọn núi cây cối um tùm ở phía xa, dường như không quan tâm Định Mỹ nhân sẽ trả lời như thế nào.
Lời này của nàng đã đánh trúng nỗi lo âm ỉ trong lòng Định Mỹ nhân bao lâu nay.
Ban đầu Bạc Cẩn Nhu bị Cảnh Phức Thù lừa dối, cho rằng cứ cắn răng không khai ra nàng ta thì đến phút cuối cùng sẽ được cứu. Đến tận khi công công mang rượu độc tới trước mặt nàng, nàng mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Định Mỹ nhân nhớ rõ ngày Bạc Cẩn Nhu chết đã mắng Cảnh Phức Thù không dứt lời. Trong đám công công đưa rượu độc đến cho Bạc Cẩn Nhu có người của nàng, xong việc hắn mới thuật lại những lời đó với nàng ta.
Nguyền rủa thâm độc như vậy, cho dù nàng ta đã sớm nhìn đủ mọi chuyện sinh sinh tử tử trong thâm cung cũng không nhịn được mà rét lạnh trong lòng.
Từ đó trở đi, nàng sinh lòng cảnh giác với Cảnh Phức Thù.
À không, không đúng. Từ khi mới bắt đầu, nàng ta chưa từng thật sự yên lòng với Cảnh Phức Thù. Nàng không phải là Bạc Cẩn Nhu, sẽ không ngu xuẩn đem an nguy của cả nhà đặt vào trong tay kẻ khác.
Nàng ta ở trong cung này nhiều năm như vậy nhưng trước sau vẫn chỉ dựa vào chính mình.
Chẳng qua lúc ấy đã bị xem là vây cánh của Cảnh Phức Thù, muốn thoát ra cũng chậm mất rồi. Hơn nữa khi đó nàng ta còn chưa thất sủng, lại còn góp lời với Hoàng thượng để người tăng phân vị cho nàng, vì thế nàng nghĩ chỉ cần luôn đề cao cảnh giác thì đi theo Cảnh Phức Thù cũng không tệ. Cân nhắc như thế, sau đó nàng không thể không hạ mình tiếp tục cùng nàng ta qua lại.
Nhưng bây giờ Cảnh Phức Thù đã hoàn toàn thất sủng.
Bây giờ, người đã từng là phế hậu, hôm nay trở thành sủng phi lục cung – Nguyên Sung dung – đứng trước mặt nàng ta, nhẹ nhàng nói có thể cho nàng ta một cơ hội.
Định Mỹ nhân không có cách nào ngăn mình không xao động.
Có lòng muốn đồng ý, nhưng bản tính cẩn thận khiến nàng ta bình tĩnh lại.
Không được. Đồng ý như vậy quá nóng vội. Không thể bị vài lời nói của nàng ta lừa gạt được. Gì mà không quan trọng, nếu thực sự không quan trọng thì nàng hà tất phải tốn công như vậy? Dĩ nhiên là nàng cần mình, nên mới muốn lôi kéo mình.
Vừa nghĩ như vậy, trong đầu lại nhoáng lên cảnh tượng nàng đang cùng mình nói chuyện lại muốn xoay người rời đi. Lúc đó nếu như mình không gọi nàng lại, phải chăng nàng sẽ thật sự bước đi? Còn có hôm nay, thật ra mình cố ý chờ nàng ta trên đường trở về điện để nói chuyện.
Nàng ta hoàn toàn không chủ động đến tìm mình!
Cố Vân Tiện thấy ánh mắt Định Mỹ nhân biến hóa không ngừng, biết trong lòng nàng đang đấu tranh kịch liệt. Nàng cũng không nóng vội. Định Mỹ nhân tính tình trời sinh cẩn thận, làm người đa nghi, sẽ không vì hai ba câu của mình mà bị lừa.
Nếu muốn thu phục nàng, phải tốn thêm chút công sức.
Trước mắt lại thoáng hiện lên cơn bóng đè. Từ sau khi Thái hậu băng hà, nó bắt đầu xuất hiện.
Trong giấc mộng đó, Cảnh Phức Thù cùng với Định Mỹ nhân ở trong điện Thành An âm mưu độc hại Thái hậu.
Nếu như chuyện đời trước lại tái diễn vào đời này, Định Mỹ nhân chắc chắn biết rất nhiều bí mật không thể nói với người khác của Cảnh Phức Thù.
Nàng cần biết những bí mật đó.
HẾT CHƯƠNG 76