Cung nữ vừa khóc vừa nói: “Bởi vì mấy hôm nay nô tỳ luôn nằm mơ thấy Bạc bảo lâm… Trong mơ, Bảo lâm đứng dưới gốc cây mai kia, mặt đầy máu, trông rất đáng sợ… Nô tỳ nghĩ có lẽ sắp đến ngày giỗ của Bảo lâm, nhưng nương tử không cam lòng nên quanh quẩn mãi ở nhân thế. Vì thế nô tỳ mới đến đây đốt ít giấy tiền vàng bạc cho Bạc Bảo lâm, cầu nương tử mong chóng siêu thoát, đừng quấn lấy nô tỳ nữa…”
“Ngươi nói Bạc Bảo lâm không cam lòng, quấn lấy ngươi?” Cơ Tuân nhíu mày, lại chợt nhớ ra cái gì đó, “Trước đây ngươi cúng tế Bạc Bảo lâm ở đâu?”
Cung nữ nuốt nước bọt, khó khăn nói:“Ngay trong điện của Bạc Bảo lâm…”
“Cung nữ của Bạc Bảo lâm…” Cố Vân Tiện nhìn sang phía Hoàng đế, “Không biết tại sao, thần thiếp lại có dự cảm xấu.”
Cơ Tuân không nói gì, cung nữ kia chợt chỉ vào cây mai kia, hét lên: “Ở đó! Có một bóng người ở đó! Nhất định là Bạc Bảo lâm! Là Bảo lâm đến lấy mạng nô tỳ!” Sau đó nàng ta không ngừng dập đầu về phía đó, “Nương tử, người tha cho nô tỳ đi! Không phải là nô tỳ hại chết người đâu! Oan có đầu nợ có chủ, nương tử hãy đi tìm kẻ đã hại chết người, đừng quấn lấy nô tỳ nữa! Cầu xin nương tử hãy tha cho nô tỳ đi!”
Nàng ta giống như bị điên, lời nói không rõ ràng, hiển nhiên đã bị dọa đến choáng váng.
Động tĩnh quá lớn, cung nhân canh giữ ngoài cửa đều nhanh chóng nghe thấy và chạy vào.
Lữ Xuyên quỳ trước mặt Hoàng đế, miệng thì nói mà vẻ mặt vẫn còn hốt hoảng: “Hoàng thượng, ở đây đã xảy ra chuyện gì?” Y nhìn cung nữ vẫn còn đang dập đầu, “Chính là cung nữ này làm kinh động thánh giá?”
Cơ Tuân không trả lời y, chỉ lạnh lùng nhìn sang hướng mà cung nữ đang dập đầu. Lữ Xuyên nghi ngờ nhìn qua, chỉ thấy một một góc tối, ngoài ra không còn gì cả.
Bỗng nhiên Cơ Tuân không nói tiếng nào đi về phía đó.
Cố Vân Tiện cả kinh, “Bệ hạ!”
Cơ Tuân quay đầu.
“Nên sai thị vệ qua đó xem thử, Người không nên đi, rất nguy hiểm!” Nàng nhíu chặt mày, “Thần thiếp không yên tâm, lỡ như xảy ra chuyện gì,…”
Hắn nhìn nàng, rồi chợt mỉm cười, “Vân nương, nàng cũng tin những chuyện ma quỷ sao?”
Nàng thấp giọng nói: “Tất nhiên thần thiếp phải tin rồi.”
Hoàng đế bừng tỉnh. Khi còn sống mẫu hậu luôn thành tâm lễ phật, Vân nương đi theo bên cạnh bà, bị ảnh hưởng không ít, cho nên nàng mới tin những chuyện này. Nhìn ánh mắt tràn đầy lo lắng của Vân Tiện, hắn không muốn làm trái ý nàng, đành phân phó hai thị vệ bên cạnh: “Hai người các ngươi qua bên kia xem thử.”
Hai tên thị vệ lĩnh mệnh, chỉ chốc lát đã trở lại, quỳ xuống trước mặt Hoàng đế: “Khởi bẩm bệ hạ, chúng thần đã xem xét cẩn thận nơi đó, chỉ thấy dưới gốc cây mai có đốt giấy tiền vàng bạc, ngoài ra không còn gì cả.”
Cung nữ kia nghe vậy, cũng chẳng nhẹ nhõm đi chút nào, nàng ta vẫn tiếp tục run rẩy, “Bảo lâm còn trở lại… sẽ còn trở lại…”
“Đủ rồi!” Cố Vân Tiện lạnh lùng nói, “Nhìn bộ dạng sợ hãi này của người rõ ràng là có tật giật mình. Rốt cuộc ngươi đã làm chuyện gì có lỗi với Bạc Bảo lâm, tốt nhất là nên thành thật khai báo, nếu không không cần Bạc Bảo lâm từ địa phủ về đòi mạng ngươi, mà ngay cả bệ hạ và bổn cung cũng không tha cho ngươi.”
Cung nữ nghe vậy lập tức giải thích: “Không phải! Nô tỳ không làm chuyện gì có lỗi với Bảo lâm cả! Không phải nô tỳ làm!” Sau đó nàng ta bò đến bên chân Cố Vân Tiện, “Sung dung nương nương, chuyện này không liên quan đến nô tỳ! Toàn bộ là do Trinh Quý cơ ở phía sau xúi giục! Nô tỳ cũng là bị ép buộc!”
Cố Vân Tiện nghe ba từ “Trinh Quý cơ” thì hít một hơi lạnh, quay đầu nhìn Cơ Tuân, “Bệ hạ…”
Hoàng đế lại không nhìn nàng, chỉ nhìn chằm chằm cung nữ đang khóc lóc, cười nhạt một tiếng, ánh mắt trở nên lạnh lùng, “Vườn mai này thật là một nơi hoàn hảo để khám phá bí mật.”
Sáng sớm ngày thứ hai, các cung nhận được tin tức, nguyên Sung dung nương nương mời mọi người sang Hàm Chương điện, có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Thật ra thì cũng không cần nàng thông báo, mọi người cũng định đến Hàm Chương điện thăm dò chút tin tức. Chuyện lạ đêm trước – mọi người cũng nghe đồn, bây giờ nhìn thấy cung nhân đến truyền lời, liền biết quả nhiên sắp có chuyện xảy ra.
Mang suy nghĩ này bước vào trong điện, đến khi nhìn thấy Trinh Quý cơ cũng ở đây, trong lòng càng thêm kiên định.
Lúc này Hoàng đế đã bãi triều, đang ngồi ở trên, Cố Vân Tiện ngồi bên cạnh hắn, bình tĩnh chào hỏi mọi người.
Đợi sau khi tất cả đều đã ngồi xuống, Cố Vân Tiện nói: “Hôm nay mời mọi người đến, thật ra là có một chuyện quan trọng muốn xử lí. Bởi vì chuyện này liên quan đến không ít người ở đây, cho nên không dám đóng kín cửa lặng lẽ giải quyết, vẫn nên nói rõ trước mặt mọi người thì hơn.”
Dục thục nghi nói: “Cố muội muội ăn nói thận trọng như vậy, đến tột cùng là có chuyện gì?”
Cố Vân Tiện nhìn Cơ Tuân đang ngồi bên cạnh, thấy hắn không có ý định lên tiếng, đành phải tiếp tục nói: “Thật ra, chuyện này không hề xa lạ với mọi người. Là chuyện về Bạc Bảo lâm bị buộc tội xử tử hai năm trước.”
Vừa dứt lời, Cẩn Mục hoa liền căng thẳng, ánh mắt đang nhìn Cố Vân Tiện cũng trở nên sắc bén.
“Đêm qua, bổn cung và bệ hạ cùng nhau đi đến vườn mai, nhưng không ngờ lại bắt gặp một cung nữ đang lén lút cúng tế ở đây.” Cố Vân Tiện nói, “Sau đó bổn cung hỏi kỹ mới biết được, trước đây nàng ta hầu hạ trong điện của Bạc Bảo lâm, người mà cung nữ này cúng tế đêm qua chính là chủ nhân trước đây của nàng ta.”
Trang Tiệp dư nói: “Nếu như cung nữ này chỉ tự tiện cúng tế, nương nương có thể xử lí nàng. Sẽ không gọi hết mọi người đến đây, nói vậy chắc còn xảy ra chuyện khác phải không ạ?”
Cố Vân Tiện gật đầu, “Quả thật vẫn còn chuyện khác. Chẳng qua chuyện này…” Nàng tỏ ra do dự, “Thôi được rồi, trước tiên dẫn nàng ta vào đây đã.”
Một lát sau, Thái giám kéo một cung nữ vào trong điện. Vẻ mặt của nàng ta sợ hãi, thời điểm quỳ xuống đất đôi chân còn không ngừng run rẩy.
“Ngọc Liễu?” Linh Sung viện cau mày, “Ngươi là Ngọc Liễu sao?”
Cung nữ kia không lên tiếng, Cố Vân Tiện nói: “Kính nương muội không nhìn lầm đâu, quả thật cung nữ này tên là Ngọc Liễu. Muội vừa nhìn thấy nàng ta đã có thể nói được tên ra như vậy, hẳn là rất có ấn tượng với nàng ta.”
Linh Sung viện mỉm cười, “Khi Bạc bảo lâm còn sống là người trong cung ta, Ngọc Liễu này là một cung nữ bên người Bạc Bảo lâm được nàng ấy khá coi trọng, lại hay đưa đồ đến chỗ ta, tất nhiên ta sẽ có ấn tượng.”
Cố Vân Tiện giữ vững nụ cười, “Đúng như lời Kính nương nói, Ngọc Liễu này ở bên cạnh Bạc Bảo lâm cũng xem như có chút mặt mũi. Sau này khi Bạc Bảo lâm bị buộc tội xử tử, nàng ta ở trong điện dành cho cung nhân, sau đó bị phân đến cung khác hầu hạ. Nơi Ngọc Liễu bị phân đến là Lăng An cung.”
“Lăng An cung?” Minh Sung nghi cau mày, “Nơi đó không có người ở! Bị phân đến đó cũng không có việc gì.”
“Đến một cung điện hoang vu hẻo lãnh vẫn tốt hơn là mất mạng.” Dục Thục nghi nói, “Bổn cung còn nhớ, sau khi Bạc Bảo lâm bị ban chết, các cung nữ thân cận bên cạnh cũng đều không thoát được cái chết. Ngọc Liễu này lại may mắn không bị xử tử. Bổn cung thấy nàng nhỏ tuổi, chịu đựng ở Lăng An cung vài năm, đến khi hai mươi lăm tuổi có thể xuất cung về quê.”
“Đúng vậy, quả thật là nàng ta rất may mắn.” Cố Vân Tiện nói, “Chẳng qua vận may này là do trời ban, hay là do nàng ta tự tranh giành, thì còn phải cẩn thận xem lại.”
“Cố muội muội nói câu này là có ý gì?” Dục thục nghi hỏi.
Cố Vân Tiện thở dài, “Sở dĩ cung nữ này đi cúng tế Bạc Bảo lâm là do mỗi đêm nàng ta đều gặp ác mộng, trong mơ nhìn thấy Bạc Bảo lâm đến tìm mình đòi mạng. Nàng ta cảm thấy oan hồn của Bạc Bảo lâm không chịu buông tha mình, cho nên nàng ta mới cúng tế Bạc Bảo lâm, mong nàng sớm yên nghỉ.” Tấm mắt chuyển đến trên người Nhu Uyển nghi, “Các ngươi có biết nàng cúng tế ở nơi nào trong vườn mai không?”
Mọi người thấy cách nàng nhìn, liền hiểu Nhu Uyển nghi có liên quan đến chuyên này. Dục Thục nghi cau mày suy tư, do dự nói: “Có phải là chỗ cây mai Nhu uyển nghi bị ngã không?”
“Thục nghi nương nương nói không sai, chính là chỗ đó.”
Trong điện hoàn toàn yên tĩnh.
Cố Vân Tiện bình thản nói thêm: “Sở dĩ Ngọc Liễu chọn nơi đó là vì trong mơ nàng ta thấy oan hồn của Bạc Bảo lâm đứng ngay gốc cây đó, cả người đầy máu, thê thảm đến đáng sợ.”
Các vị cung tần đều là người lanh trí, rất nhanh đã có người hiểu ý nàng, “Bạc Bảo lâm vì mưu hại hài nhi của Nhu Uyển nghi nên bị ban chết, hôm nay cung nữ lại cúng tế Bạc Bảo lâm ngay chính chỗ Nhu Uyển nghi bị ngã, chẳng lẽ có ý là Bạc Bảo lâm bị oan?”
“Chung qua thì ma quỷ cũng là chuyện vô căn cứ, sao có thể lấy đó làm chứng cớ?” Một cung tần khác tỏ ra không đồng tình.
“Ma quỷ có thể là chuyện vô căn cứ nhưng ta tin ngày nhớ thì đêm mơ. Cung nữ này nhìn thấy Bạc Bảo lâm đứng đó, mà nàng ta lại là người biết rõ nội tình, cho nên cứ dựa vào đó, ngược lại có thể tra ra chút manh mối.” Trang Tiệp dư tiếp lời.
Cố Vân Tiện đáp: “Bổn cung cũng nghĩ như vậy, cho nên mới ra lệnh thẩm vấn nàng ta cả đêm qua.”
“Vậy kết quả tra được là gì?” Dục thục nghi hỏi.
“Kết quả thì có, chẳng qua…” Nói đến đây, bỗng nhiên nàng dừng lại, quay đầu nhìn Cơ Tuân, “Bệ hạ, vẫn nên để Người nói đi ạ. Thần thiếp không muốn tham gia quá nhiều, tránh để người khác nói là lợi dụng việc công trả thù riêng.”
Hoàng đế vẫn luôn ngồi yên lặng bên cạnh đưa mắt nhìn nàng, gật đầu đồng ý. Cố Vân Tiện không quan tâm đến sự kinh ngạc của mọi người, yên lặng không nói.
Cơ Tuân vẫn tỏ ra thờ ơ, giọng nói lười biếng, “Người kia, làNgọc Liễu phải không? Ngươi tự nói đi.”
Ngọc Liễu trầm mặc một lát mới run rẩy nói: “Vâng…” Ngập ngừng, “Sở dĩ ban đầu Bạc Bảo lâm… mưu hại long tự trong bụng Nhu Uyển nghi, thực ra là do bị người khác xúi giục…”
“Kẻ nào?”
“Là…Trinh Quý cơ nương nương của Thành An điện…”
Nàng nói như vậy cũng không khiến quá nhiều người bất ngờ. Trước khi chết, lời đồn nói Bạc Bảo lâm mắng chửi Trinh Quý cơ đã lan truyền khắp cung. Nhưng cho dù mọi người có tin hay không, đều có chỗ để nghi ngờ. Hôm nay nghe lời Ngọc Liễu nói, một số người cảm thấy suy đoán của mình đã được chứng thực, trong lòng cũng được trấn an.
Đột nhiên bị mọi người nhìn, Trinh Quý cơ vẫn không tỏ vẻ gì. Trên thực tế, từ khi đi vào nàng ta đã mang dáng vẻ này, vẻ mặt bình tĩnh như giếng cổ vạn năm, dù có chuyện gì cũng không nổi lên gợn sóng.
“Lúc đầu, Bạc Bảo lâm nghe lời Trinh Quý cơ, mua chuộc Thái giám tên A Mộc canh giữ vườn mai, buộc hắn phải hắt nước ngay gốc cây mai đó, sau đó cố ý dẫn Nhu Uyển nghi và nguyên Sung dung nương nương đến, lợi dụng Nhu Uyển nghi đang mang thai, sau đó giá họa cho Sung dung nương nương. Tiếc rằng kế hoạch lại có sơ hở, không chỉ long tự không bị tổn hại mà Sung dung nương nương cũng không rơi vào bẫy. Trinh Quý cơ biết chuyện này sẽ khiến bệ hạ nghi ngờ nên phải đẩy một người ra chịu tội, sau đó Trinh Quý cơ chọn hi sinh Bạc Bảo lâm…”
HẾT CHƯƠNG 86
Mọi người đoán xem liệu lần này em Thù có lật ngược được tình thế như những lần trước không?