Cố Vân Tiện tựa vào cửa sổ xe, vén rèm ngắm nhìn cảnh sắc bên đường, phong thái điềm nhiên tự tại. Hoàng đế ngồi đối diện chăm chú nhìn nàng một lúc rồi lại gặng hỏi: “Rốt cuộc Lạc Vi đã nói gì với nàng?”
Cố Vân Tiện phớt lờ hắn, chỉ nhắc lại câu trả lời mà nàng đã nói đi nói lại: “Đây là bí mật giữa thiếp và muội ấy.”
Hoàng đế nén giận.
Cơ Tuân thực sự không hiểu đây là lý lẽ gì. Rõ ràng hắn mới là người đưa nàng đi gặp muội muội, thế mà hai người này lại tách ra ngồi một phòng nói chuyện riêng, sau đó hắn dò hỏi lại bị cả hai người họ phớt lờ, chỉ dùng hai chữ “bí mật” bịt miệng hắn.
Cô lập! Đây rõ ràng là cố tình cô lập hắn mà!
Cố Vân Tiện ngắm cảnh chán rồi mới hài lòng quay đầu thì lại thấy Hoàng đế đang ngồi trên giường đệm, mặt xụ xuống.
Đôi mắt đẹp đảo quanh, nàng chậm rãi lại gần nắm tay áo hắn, thử trò chuyện: “Người giận sao?”
Thấy hắn không thèm trả lời, nàng lại dỗ dành ngọt ngào: “Đừng thế mà… Người đừng giận.”
Giọng điệu này… Nàng định dỗ trẻ con à?
Cơ Tuân lườm nàng một cái rồi giật lại tay áo mình. Cố Vân Tiện suy nghĩ một chút rồi lại tiến lại gần, ôm lấy eo hắn: “Chuyện khuê phòng nhi nữ giữa thiếp và muội muội mà Người cũng tò mò, như vậy đâu có giống khí độ của một bậc quân vương chứ!”
“Là trẫm hoang đường đó, trẫm không có khí độ quân vương đó.” Hắn hừ lạnh rồi nói tiếp: “Vân nương nếu không thích trẫm nhỏ nhen như vậy thì cứ tránh xa ra đi.”
Còn định dỗi nữa cơ đấy! Cố Vân Tiện thực sự hết lời để nói.
Tay còn đang ôm eo Cơ Tuân lại siết chặt thêm, nàng cọ má lên lưng hắn, thủ thỉ: “Kỳ thực cũng không có chuyện gì quan trọng mà. Thần thiếp không nói là bởi không biết phải nói với Người thế nào. Nếu bệ hạ nhất định phải biết thì thiếp sẽ nói cho Người nghe là được rồi.”
Hồi nãy hắn cũng chỉ ra vẻ gặng hỏi nàng. Đối với chuyện nữ nhi của các nàng, hắn cũng chẳng muốn biết chi tiết, cũng chỉ là kiếm chuyện lôi kéo sự chú ý của nàng mà thôi. Không ngờ bây giờ nàng lại thực sự muốn nói cho mình biết, hắn cũng hơi bất ngờ.
Xoay người nhìn nàng, Cơ Tuân chờ nàng nói tiếp.
Cố Vân Tiện hơi cúi đầu, im lặng một lát, lời còn chưa nói ra mà khuôn mặt đã ửng hồng: “Trưởng công chúa… muội ấy nói bệ hạ – Người có vẻ thực sự… thực sự thích thần thiếp… Muội ấy bảo thần thiếp sau này hãy ở bên chăm sóc Người thật tốt…”
Hoàng đế không ngờ được hắn gặng hỏi cả buổi, hoá ra đáp án lại là thế này nên cũng sững người một lúc. Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Cố Vân Tiện, bên môi hắn chậm rãi nở nụ cười: “À, vậy ra muội ấy nói với nàng rồi nàng mới biết trẫm thích nàng hay sao?” Hắn nói: “Chẳng lẽ, trước đây nàng không biết chuyện này?”
Cố Vân Tiện quay đi không thèm nhìn hắn, khuôn mặt ửng hồng như đoá hoa nguyệt quý* nở rộ, “Trước kia thiếp cũng biết… Nhưng khi nghe Trưởng công chúa nói vậy lại có cảm giác khác…”
Chú thích:
*hoa nguyệt quý: hay còn có tên gọi khác là hồng Trung Quốc, là một loại cây có hoa thuộc chi Hoa hồng, loài bản địa của một số tỉnh miền Trung Trung Quốc như Quý Châu, Hồ Bắc và Tứ Xuyên.
Biểu cảm thẹn thùng xấu hổ này của nàng thực sự đáng yêu hết sức khiến hắn ngứa ngáy trong lòng. Giang tay ôm Cố Vân Tiện vào lòng, hương hoa lan nàng thường dùng quẩn quanh bên mũi. Cơ Tuân hít một hơi thật sâu, tự nhủ với mình có những việc không cần băn khoăn nhiều. Tính tình của nàng thất thường, nàng lãnh đạm xa cách, những điều này không cần để tâm nữa. Chỉ cần nàng vẫn như lúc này, dịu dàng ngoan ngoãn yêu thương mình, chỉ cần như vậy hắn cũng thấy hạnh phúc rồi.
Cúi đầu hôn lên tóc mai đen nhánh, Cơ Tuân dịu dàng nói: “Phải rồi. Cứ ở bên ta, đừng đi đâu cả.”
Cố Vân Tiện tựa mặt lên vai hắn, xúc cảm lạnh lẽo từ tơ lụa khiến nàng cảm giác như mình đang tựa lên một khối băng, không cảm thấy chút ấm áp nào.
Đôi mắt nàng chú mục vào những hoa văn cầu kỳ diễm lệ trên tường xe, nhẹ nhàng nói: “Thiếp sẽ ở bên người. Vĩnh viễn ở bên người.”
Hai người đi ra ngoài lâu như vậy, đương nhiên không thể che mắt người khác. Rất nhanh, không chỉ các cung nhân hầu hạ trong hành cung mà ngay cả những đại thần hộ giá cũng biết chuyện: bệ hạ đưa Nguyên Sung dung xuất cung, đi hết cả buổi chiều, đến khi trời tối mới trở về.
Nhưng dù biết cũng không ai dám nói gì. Lần này Hoàng đế tới hành cung chỉ chọn những thần tử tuổi còn trẻ đi theo hộ giá, vậy nên khác với những lão thần cổ hủ, có những chuyện họ không quá cố chấp chi li, đối với những chuyện lễ giáo phép tắc cũng không khắt khe. Hơn nữa tính tình Hoàng đế như thế nào mọi người đều đã biết, chuyện hoang đường hơn hắn cũng đã từng làm rồi, lần này cùng lắm cũng chỉ là tự ý rời hành cung ra ngoài một chuyến, cũng chẳng phải chuyện to tát gì. Dù sao người cũng đã trở về bình an vô sự, thế nên các đại thần cũng chẳng tự nhiên đâm đầu vào rắc rối làm gì.
Nghĩ như vậy nên các đại thần đều giữ im lặng. Theo như cách Hoàng đế nói thì chính là: “Thế là chẳng có tên nào làm ầm ĩ.”
Cố Vân Tiện nghe Thái Hà báo lại tình hình xong cũng không nhịn được phải thầm cảm thán, đây chính là quyền lợi của bậc đế vương đó!
Các vị đại thần cân nhắc lợi hại rồi chọn cách im lặng nhưng các vị phi tần lại không thể điềm nhiên như vậy.
Đương nhiên, Trang Tiệp dư cùng Nhu Uyển nghi thấy Cố Vân Tiện cùng Hoàng đế thân mật thì sẽ vui mừng. Nhưng Dục Thục nghi và Định Mỹ nhân thì lại không như vậy.
Quan trọng hơn chính là hai người họ không biết việc tết Nguyên tiêu Hoàng đế đã từng đưa Cố Vân Tiện xuất cung ngắm đèn lồng, vẫn nghĩ đây là lần đầu tiên hai người lặng lẽ rời cung nên cho rằng sự sủng ái của Hoàng đế dành cho Cố Vân Tiện lại tăng thêm một bậc
Tám ngày sau khi chuyện xảy ra, Định Mỹ nhân tới Lưu Du điện.
Lúc đó Cố Vân Tiện đang đứng ngoài hiên trêu đùa con chim anh vũ trong lồng, nàng mặc váy trắng ngà, tà váy nhẹ nhàng đung đưa khiến phong thái nàng thêm phần phiêu dật.
Nghe thấy âm thanh từ phía sau, Cố Vân Tiện quay đầu lại cười nói: “A Linh muội đến chơi à? Nhìn con chim anh vũ này xem, rất xinh đúng không?”
Định Mỹ nhân nhìn chiếc lồng chim bằng vàng, bên trong là con chim anh vũ cực đẹp, phần lông màu xanh như một khối ngọc phỉ thuý, phần lông màu đỏ lại đỏ tươi như máu, nhìn qua đã biết là một con vật quý.
“Con chim đẹp quá ạ!” Nàng ta nói: “Là bệ hạ ban tặng nương nương sao?”
Cố Vân Tiện nhẹ nhàng rồi nói: “Đúng vậy. Người nói gần đây người bận bịu việc chính sự, sợ ta buồn chán nên sai người đem con chim này tới cho ta giải sầu.”
Nụ cười trên mặt Định Mỹ nhân cứng lại: “Bệ hạ thực để tâm.”
“Có lòng đương nhiên sẽ để tâm.” Cố Vân Tiện quay đầu, nhìn nàng ta cười nhạt nói: “A Linh muội muội thông minh như vậy nhất định sẽ hiểu, phải không?”
Định Mỹ nhân không nói gì.
Cố Vân Tiện nhướn mày lại nói: “A Linh muội hiếm khi tới chơi, vào trong điện uống tách trà đi. Đừng đứng đây phơi nắng nữa.”
Định Mỹ nhân đang muốn tìm chỗ nói chuyện cùng nàng nên nghe vậy cũng lập tức đồng ý: “Đa tạ nương nương.”
Thái Hà dâng trà xong liền đi ra ngoài. Cố Vân Tiện bưng chén sứ trong tay ung dung uống trà, xuyên qua làn khói trắng bốc lên lặng lẽ chăm chú theo dõi vẻ mặt của Định Mỹ nhân.
Nàng ta có vẻ như còn do dự, mắt chú mục vào chén sứ trong tay, định mở lời rồi lại thôi.
“A Linh muội nếu muốn nói gì thì nên tranh thủ thời gian. Một lúc nữa bổn cung phải tới Nguyên điện hầu hạ thánh giá, không thể ở đây trò chuyện với muội muội.” Cố Vân Tiện đặt chén trà xuống, giọng nói có chút lạnh nhạt.
Định Mỹ nhân hơi giật mình, có vẻ như bất ngờ trước thái độ của Cố Vân Tiện hôm nay quá lạnh lùng so với hôm trước, nàng ta sững người nhìn Cố Vân Tiện.
Nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, nàng ta đã lấy lại tinh thần, mỉm cười khéo léo nói: “Thực ra thần thiếp cũng không có chuyện gì quá quan trọng. Nếu nương nương còn vội làm chuyện khác, thần thiếp cũng không tiện quấy rầy, để ngày khác lại tới thăm.” Nói xong, Định Mỹ nhân giả vờ định đứng lên rời đi.
Cố Vân Tiện di di ngón tay, lạnh nhạt nói: “Muội quyết định đi sao? Bổn cung bây giờ mỗi ngày đều rất bận. Nếu hôm nay muội đi rồi, hôm khác lại đến thì bổn cung cũng không tiếp được.”
Diệp Linh che dấu ý cười trong ánh mắt, ra vẻ khó xử mà nhìn Cố Vân Tiện: “Nếu nương nương bận rộn không thể tiếp chuyện, thần thiếp cũng không dám đến quấy rầy.”
“Đúng vậy. Bổn cung bận rộn, muội đi quấy rầy người khác vậy. Dù sao tỷ muội trong cung nhiều như thế, thiếu một người như ta cũng đâu có sao.” Cố Vân Tiện chậm rãi nói thêm: “Hơn nữa bổn cung cũng tin rằng Dục Thục nghi chắc cũng muốn bớt chút thời gian trò chuyện cùng muội muội. Dù sao bây giờ nàng ta cũng không cần hầu hạ bệ hạ.”
Cố Vân Tiện nói vu vơ vài câu lại khiến Định Mỹ nhân mở cờ trong bụng.
Mấy ngày trước Dục Thục nghi từng lén đi tìm nàng ta, ngầm có ý thu nạp nàng ta. Sở dĩ Dục Thục nghi làm như vậy cũng là do Định Mỹ nhân cố ý đem tin Cố Vân Tiện đang muốn lôi kéo nàng ta truyền ra ngoài.
Sau khi nói chuyện cùng Dục Thục nghi, nàng ta lại đem chuyện Dục Thục nghi lôi kéo nàng ta truyền tới Lưu Du điện để Cố Vân Tiện biết tin.
Đây chính là đầu cơ kiếm lợi, thứ mà mọi người đều tranh nhau muốn mua mới bán được với giá cao.
Nàng ta muốn cho Cố Vân Tiện hiểu được, dù Cảnh Phức Thù có sụp đổ, nàng ta cũng không phải không có chốn nương tựa. Nàng ta còn có lựa chọn khác.
Phí nhiều công sức như vậy tới bây giờ nàng ta mới tới tìm Cố Vân Tiện. Nhưng thái độ của Cố Vân Tiện lại không nhân nhượng như nàng ta dự đoán thậm chí so với lần trước còn lạnh lùng hơn.
Nàng ta còn đang hoang mang không biết trong mưu tính này có chỗ nào không ổn mà đến giờ Cố Vân Tiện còn chưa biết tin. Thấp thỏm một hồi giờ nghe Cố Vân Tiện nói những lời này nàng ta mới yên tâm hơn. Cố Vân Tiện nói như vậy chứng tỏ đã nghe chuyện Dục Thục nghi tới lôi kéo nàng ta. Như vậy thái độ của Cố Vân Tiện phải thay đổi mới đúng. Dù Định Mỹ nhân có nương nhờ dưới trướng kẻ khác thì cũng phải cố kiếm lợi ích cho bản thân. Không thể lại giống như trước đây khi theo phe Cảnh Phức Thù, bán mạng vì nàng ta mà lại chẳng thu được mấy lợi lộc.
“Thục nghi nương nương đương nhiên không thể so với Sung dung nương nương được bệ hạ sủng ái. Có điều Thục nghi nương nương hầu hạ bệ hạ đã nhiều năm, hiện giờ lại là người quản lý lục cung, thần thiếp nếu có thể được Thục nghi nương nương bảo ban dạy dỗ, đương nhiên sẽ tiếp thu được nhiều.”, nàng ta mỉm cười nói.
Cố Vân Tiện ngầm châm chọc Dục Thục nghi không được bệ hạ sủng ái, nàng ta lại lấy mấy lời này phản bác lại. Bất kể bây giờ Cố Vân Tiện có được bệ hạ sủng ái thế nào thì luận về thân phận địa vị cũng chưa thể sánh bằng Dục Thục nghi.
“Điều này muội nói cũng đúng.” Nghe nàng ta nói xong, Cố Vân Tiện không chỉ không tức giận, ngược lại còn gật đầu tán đồng: “Nghe A Linh muội nói như vậy, bổn cung lại chợt nghĩ tới một chuyện. Dục Thục nghi gả vào Đông Cung năm Lân Khánh thứ hai mươi ba, như vậy là trước bổn cung hai năm. A Linh muội cũng là nhờ phúc của tỷ ấy, khi tỷ ấy được tấn phong làm thứ phi, muội mới được có danh phận mà theo hầu bệ hạ.”
Theo quy định của triều đình, Hoàng tử khi chưa thành hôn với chính thê hoặc nạp một thứ phi có địa vị đủ cao thì không thể ban danh phận cho một cung nữ hầu hạ thành thiếp thất. Diệp Linh vốn đã hầu hạ Thái tử từ trước khi Thẩm Trúc Ương vào Đông Cung nhưng mãi phải sau khi Thẩm Trúc Ương được phong làm Lương đệ nàng ta mới được Thái tử ban danh phận làm thiếp.
“Như vậy xem ra, A Linh muội cùng Dục Thục Nghi rất có duyên từ trước.” Cố Vân Tiện tủm tỉm cười, từng lời đều muốn đẩy Định Mỹ nhân về phía Dục Thục nghi.
Định Mỹ nhân bị Cố Vân Tiện làm cho rối loạn, không biết lời nào là thật hay đây lại là chiêu trò mới, vậy nên nhất thời cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Cố Vân Tiện thấy vẻ mặt nàng ta như vậy cũng chậm rãi nói tiếp: “A Linh muội cũng đừng hoang mang, những lời bổn cung vừa nói đều là những lời thật lòng. Nếu muội cảm thấy Dục Thục nghi thích hợp để làm thân hơn bổn cung thì cứ đi tìm tỷ ấy đi. Bổn cung tuyệt đối không có ý kiến gì.” Cố Vân Tiện cười thật tươi nhìn nàng ta: “Như bổn cung đã nói với muội lần trước, muội giúp ai hay không giúp ai, từ trước tới nay đều không phải quyết định mấu chốt.”
Cố Vân Tiện lại giở giọng điệu này!
Định Mỹ nhân bỗng nhiên cảm thấy tức giận. Cố Vân Tiện hiện giờ rõ ràng đang muốn lôi kéo nàng ta nhưng lại không chịu nhượng bộ trước, còn muốn nàng ta phải chạy theo năn nỉ lấy lòng, đúng thật là tính toán khôn khéo quá rồi! Còn tưởng nàng ta là loại người yếu đuối ngu xuẩn dễ bắt nạt hay sao?
“Nếu nương nương đã nói như vậy, thần thiếp xin chúc nương nương mã đáo thành công, sớm ngày đạt thành nghiệp lớn.” Định Mỹ nhân lạnh lùng nói.
Cố Vân Tiện nhìn sắc mặt của nàng ta thì nhướn mày cười nói: “Sao trông A Linh muộicó vẻ tức giận vậy?”. Nghĩ nghĩ một hồi lại nói tiếp: “Hay là muội cảm thấy vừa rồi bổn cung chỉ mạnh miệng lừa muội?”
Định Mỹ nhân không tỏ thái độ gì.
Cố Vân Tiện lắc đầu: “Vốn dĩ bổn cung cũng không muốn giải thích nhiều với muội, có điều con người bổn cung trước nay không thích bị hiểu lầm. Thế này đi, bổn cung viết cho muội một chữ, muội xem qua sẽ biết bổn cung có phải đang nói bừa hay không.”
Định Mỹ nhân nghi ngờ nhìn Cố Vân Tiên, trong ánh mắt vẫn là vẻ đề phòng.
Cố Vân Tiện duỗi tay, đầu ngón tay trắng nõn chấm chút nước trà rồi chậm rãi viết mấy chữ lên mặt bàn.
Định Mỹ nhân nhìn không chớp mắt dõi theo động tác của nàng, thấy trên mặt bàn đen bóng chỉ xuất hiện một chữ rất nhỏ: “Bái”
Ánh mắt Định Mỹ nhân lập tức thay đổi.
Bái.
Đối với nàng ta mà nói, khi nhìn thấy tên tự này lập tức chỉ nghĩ tới một người duy nhất.
Cơ Bái – Ninh vương.
Cố Vân Tiện nhìn sắc mặt của nàng ta thì nỗi lo trong lòng cũng được giải toả, bàn tay nắm chặt giấy dưới tay áo khẽ buông lỏng, lúc này nàng mới phát hiện lòng bàn tay đã ướt mồ hôi.
Hôm nay đích thực là đã mạo hiểm.
Ngày đó ở Tây Sơn, Lan Khê – Trưởng công chúa nói với nàng chuyện Cảnh Phức Thù và Ninh vương từ lâu đã có quan hệ với nhau, nàng cũng đã hoài nghi chuyện ngự mã cũng có liên quan tới Cảnh Phức Thù. Tuy nhiên đây cũng chỉ là nghi ngờ của nàng, căn bản là không có chút chứng cứ nào.
Cố Vân Tiện biết nếu có thể chứng minh chuyện này thì đây sẽ là cú đánh giáng mạnh xuống Cảnh Phức Thù. Nàng cũng biết nếu có một người có thể chứng thực chuyện này thì đó nhất định là người luôn theo phe Cảnh Phức Thù – Định Mỹ nhân.
Kiếp trước, ngay cả chuyện Cảnh Phức Thù đầu độc Thái hậu, Diệp Linh cũng biết một chút, có thể thấy được đối với những việc làm của Cảnh Phức Thù, Diệp Linh biết không ít. Người ta thường nói làm gì cũng phải để lại đường lui cho mình, dù cho Cảnh Phức Thù có muốn lừa gạt Diệp Linh, thì với một người mưu mô như Diệp Linh cũng , nhất định cũng không để bị che mắt dễ dàng như vậy.
Nguyên nhân cái chết của Thái hậu còn chưa tra được khiến Cố Vân Tiện không khỏi băn khoăn, với cục diện bế tắc như hiện nay nếu muốn lật đổ Cảnh Phức Thù liệu còn có cách nào khác hay không? Ninh vương, chính là một thông tin đáng giá.
Giờ phút này nhìn thái độ của Định Mỹ nhân thì xem ra Lan Khê – Trưởng công chúa đã đoán không sai. Cảnh Phức Thù cùng Ninh vương thực sự có quan hệ không bình thường. Không bình thường tới mức kẻ luôn theo phe Cảnh Phức Thù là Định Mỹ nhân đây có thể thấy rõ.
Như vậy, Cố Vân Tiện liền đem chuyện này ra hù doạ Định Mỹ nhân một chút, khiến nàng ta nghĩ mọi chuyện mình đều đã nắm trong tay, nhất định có thể uy hiếp nàng ta.
HẾT CHƯƠNG 81