Mục lục
Phế Hậu Xoay Người Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dường như tới tận khoảnh khắc này, Cố Vân Tiện mới nhận ra mình đang đứng trong cơn gió lạnh buốt đêm giao thừa, cả người lạnh thấu xương.

Một bàn tay nàng vẫn đang bị Thôi Sóc nắm chặt, mà chỉ một khắc trước, người đàn ông này đã thổ lộ nỗi lòng tương tư nhiều năm với nàng. Âm thanh đó vẫn còn vang vọng bên tai, nước mắt trên mặt còn chưa kịp khô, vậy mà phu quân của nàng bỗng nhiên lại xuất hiện trước mặt bọn họ.

Cảnh tượng này, thật giống như nàng bị bắt gian ngay tại đây vậy.

Cố Vân Tiện sững sờ đứng bất động tại chỗ, nhìn Hoàng đế từng bước bước ra từ trong bóng đêm. Hắn bước đi rất chậm, tựa như mỗi bước đi đều mất rất nhiều sức lực. Đến khi hắn cuối cùng cũng tới gần nàng, nàng mới nhìn được gương mặt của hắn tái nhợt không còn chút máu.

Đôi mắt của hắn đen thăm thẳm, như vực sâu ngàn dặm chẳng thể thấy đáy, tựa như muốn nuốt chửng mọi thứ.

Thôi Sóc lẳng lặng buông tay nàng, vẫn đứng bên cạnh nàng, gọi một tiếng: “Bệ hạ”

Hoàng đế không để ý đến chàng, vẫn đứng im trước mặt Cố Vân Tiện, nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt.

Cố Vân Tiện nhìn thoáng qua vào mắt hắn, lập tức không chịu nổi mà phải né tránh, chú mục vào hoàng bào trên người hắn. Bộ trang phục uy nghiêm vô cùng như thế, mà giờ phút này lại làm người ta thật chói mắt, khiến hai mắt nàng không thể mở to.

Thôi Sóc nhìn vẻ mặt của Hoàng đế, trong một khắc chàng muốn dùng thân mình che chắn cho Cố Vân Tiện. Nhưng chút lý trí còn sót lại ngăn cản chàng. Chàng quá hiểu tính của Hoàng đế, biết rõ lúc này bất kể hành động gì cũng có khả năng chọc giận hắn. Điều duy nhất chàng có thể làm, đó là chờ đợi.

Hoàng đế chậm rãi giơ tay, vuốt ve khuôn mặt Cố Vân Tiện. Mất một lúc nàng mới nhận ra, hắn đang lau đi nước mắt trên mặt nàng.

“Sao lại khóc?” Giọng nói của hắn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, tựa như đang nói chuyện cùng một cô bé con không hiểu sự đời, hắn lại nói: “Lần cuối cùng thấy nàng khóc, đã là từ năm năm trước rồi.”

Cố Vân Tiện cố gắng hít một hơi thật sâu, lên tiếng thanh minh: “Bệ hạ, thần thiếp cùng Thôi đại nhân hoàn toàn trong sạch.”

“Ta biết.” Hắn mỉm cười gật đầu, nói tiếp: “Những lời hai người nói, ta đều đã nghe được. Ta cũng có thể đoán được mọi chuyện đại khái là như thế nào.”

“Thế nên…”

“Vậy nhưng nước mắt của nàng, là vì ai mà tuôn rơi?” Hắn nhẹ nhàng nói: “Hoá ra gả cho trẫm lại khiến nàng khổ sở như vậy…”

Trái tim Cố Vân Tiện như quặn thắt.

Hoàng đế lùi về phía sau một bước, nhìn Cố Vân Tiện, rồi lại nhìn Thôi Sóc, cuối cùng trong mắt bộc lộ nỗi đau đớn như khắc vào xương tuỷ.

Một người là thần tử mà hắn coi như tri kỷ, một người là thê tử mà hắn trân trọng đặt trong tim, thế nhưng giữa hai người họ lại tồn tại một mối tương tư sâu nặng mà hắn chưa từng biết tới.

Vừa rồi hắn nhìn hai người họ, hai mắt đẫm lệ, lấp loáng dưới ánh trăng, đứng bên nhau như một cặp xứng lứa vừa đôi. Còn hắn lại cô độc giấu mình trong bóng đêm, chỉ có thể lặng im đứng nghe những lời nói làm động lòng người.

Thời khắc đó, hắn rõ ràng chỉ là một người ngoài cuộc không hơn không kém, vĩnh viễn cũng chẳng thể nào xen vào giữa hai người họ.

*          *          *          *          *

Tháng Giêng năm Vĩnh Gia thứ mười một, vừa sáng sớm, A Từ chầm chập rón rén bước vào điện phía đông của Tiêu Phòng điện, lại thấy Cố Vân Tiện hai tay ôm lấy đầu gối, đang ngồi bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn mặt trời nhô lên từ phương xa.

Nàng ta ngập ngừng một lát rồi tiến lên nói: “Tiểu thư.”

Cố Vân Tiện không quay đầu lại, vẫn nhìn về hướng đông.

“Tiểu thư, người cả đêm không ngủ sao?”

Đợi một lúc lâu mới nghe Cố Vân Tiện chậm rãi đáp lời: “Ngủ được một lúc. Sau lại tỉnh, từ đó không ngủ được tiếp.”

Thực ra, lúc đó nàng chập chờn nửa tỉnh nửa mê, trong đầu không ngừng hiện ra khung cảnh đêm qua bên Khánh An điện.

Hai mắt A Từ đỏ lên, thút thít nói: “Đều do lỗi của nô tỳ. Rõ ràng nô tỳ đã canh giữ ở đó mà lại không nhìn thấy bệ hạ cùng Quý phi nương nương, nô tỳ…”

Cố Vân Tiện hờ hững nói: “Tối qua ta đã nói không trách ngươi.”

A Từ đứng ở hành lang gấp khúc phía trên, Hoàng đế cùng Doãn Phồn Tố lại đi từ đường mòn phía bên kia tới, nàng ta đương nhiên không thể thấy hai người họ.

“Người khác đã có tâm sắp đặt, chúng ta làm sao có thể phòng bị đây?” Khoé môi nàng nhếch lên, nở nụ cười mỉa mai.

“Có tâm sắp đặt? Ý của tiểu thư là…”

Đôi mắt Cố Vân Tiện trong như nước, không nói một lời.

Có rất nhiều chuyện phải chờ đợi mới có thể phát hiện được manh mối. Hiện giờ nhớ lại, mọi chuyện diễn ra đêm qua đều rất bất thường. Nàng và Thôi Sóc đều là những người tính tình cẩn trọng, vậy mà lại cùng mất cảnh giác, đứng ở nơi đó nói ra những lời như vậy.

Nàng nhớ tới rượu trong chén bạch ngọc đó, rồi bật cười ảo não.

Thế nên tối qua nàng mới chỉ uống vài chén rượu đã cảm thấy đầu óc choáng váng, trong lòng bức bối, ly rượu đó nhất định có vấn đề. Còn có ly rượu kia, nàng vốn còn tưởng là do nàng nắm trượt tay, bây giờ xem ra, người cung nữ đưa ly rượu đó cho nàng đã cố tình đánh rơi, từ đó viện cớ dẫn nàng đi thay trang phục. Mà cung nữ hầu nàng thay trang phục lại đột nhiên đề nghị nàng đi dạo cho tỉnh rượu, chuyện này cũng không phải trùng hợp.

Phía nàng là như vậy, phía Thôi Sóc chắc hẳn cũng tương tự. Bọn họ đều bị sập bẫy do kẻ khác giăng ra.

Yến tiệc đêm giao thừa là do Phồn Tố phụ trách xử lý. Cho nên những việc này cũng đều do một tay nàng ta bày ra sao?

Cố Vân Tiện nhớ tới hình ảnh nàng ta hai mắt đẫm lệ, run rẩy nắm tay mình, thật sự không thể tin được tình cảm đó đều chỉ là diễn kịch.

“Tiểu thư, rốt cuộc người cùng Thôi đại nhân đã nói chuyện gì?” A Từ nhìn vẻ mặt khổ sở của nàng, cho rằng nàng đang phiền não vì thái độ của Hoàng đế, không kìm lòng được mà lên tiếng hỏi: “Bệ hạ đã hiểu lầm người đúng không?”

Cố Vân Tiện vùi đầu trong tay áo, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Hiểu lầm sao?” Nàng lắc đầu, nói tiếp: “Ta không biết”

Bên tai nàng vang lên câu mà nàng đã nói với Thôi Sóc, nàng đã nói: “Vì sao vậy? Vì sao chúng ta lại để lỡ một bước?”

Khi đó, trong giọng nói của nàng ẩn chứa bao nỗi bất lực cùng tiếc nuối, như thể nàng đã bỏ lỡ thứ quý giá nhất trên thế gian này. Hắn đứng bên cạnh nhất định đã nghe được. Hắn không cho rằng nàng cùng Thôi Sóc có tư tình nhưng câu nói kia chắc hẳn đã làm hắn tổn thương. Có lẽ hắn cho rằng, nàng đối với Thôi Sóc cũng có tình cảm, giờ chỉ còn nỗi tiếc nuối vì không thể cùng chàng ở bên nhau. Nhưng thực ra, đúng là nàng có tiếc nuối vì đã bỏ lỡ Thôi Sóc, nhưng không phải vì chính con người chàng, mà là vì một mối tình tương tư quá sức sâu nặng, quá sức trân quý.

Đó là thứ đẹp nhất nàng từng biết trong đời. Vào lúc nàng mơ hồ không rõ đã có được nó, rồi cũng vào lúc nàng chẳng hề hay biết lại để mất đi, đến khi sự thật được hé lộ, nàng không thể không kinh ngạc sững sờ.

Nhưng ngay cả thế, điều này cũng không có nghĩa là nàng động lòng với Thôi Sóc.

“Hiện giờ bệ hạ đang ở đâu?” Nàng đột nhiên hỏi.

A Từ nhìn sắc trời, đáp: “Vào giờ này, hẳn là bệ hạ đã đi Huy Thăng điện tham gia đại triều hội ngày mùng một tết.”

Đúng rồi, hôm nay là mùng một tết. Quần thần cùng sứ giả các phiên bang đều sẽ diện kiến thiên tử Đại Tấn ở Huy Thăng điện, dâng lời chúc cùng lễ vật.

Hắn là người rất mực lý trí, dù cho có gặp chuyện gì cũng sẽ không để lỡ triều hội quan trọng như vậy. Nhưng chắc chắn trong lòng hắn đang rất khổ sở.

Nàng nhớ lại trong bóng đêm mênh mang, hai mắt hắn đỏ lên cùng chút cảm xúc mong manh, trong lòng nàng đột nhiên đau đớn vô cùng.

Hắn từ nhỏ đã hậu duệ hoàng tộc đứng trên cả vạn người, e rằng cả đời này cũng chưa từng gặp chuyện như vậy. Không có ai dám mơ tưởng tới người phụ nữ của hắn, cũng không có người phụ nữ nào khiến hắn phải nếm trải cảm giác thất bại cay đắng như vậy. Hơn nữa, hắn còn cẩn trọng chờ đợi nàng đã nhiều năm như vậy, nàng vừa quay đầu lại nhìn hắn thì xảy ra chuyện này.

Chuyện xảy đến đột ngột như vậy, hắn nhất định khó có thể giữ được bình tĩnh mà tự vấn, cũng không thể chú ý suy xét tình cảm của nàng.

Nàng hít sâu một hơi, hạ quyết tâm, chờ đến khi hắn tới gặp nàng, nàng sẽ giải thích rõ ràng với hắn. Có thể hắn hiểu lầm tình cảm của nàng nhưng nàng không thể tuỳ ý để sự hiểu lầm này tiếp tục phát triển.

Bất kể quan hệ giữa hai người họ là gì, hơn nữa vì cả Thôi Sóc, nàng phải giải thích rõ với hắn.

*          *          *          *          *

Sau khi đại triều hội mùng một tết kết thúc, Thôi Sóc đứng ở đại sảnh bên ngoài Huy Thăng điện trong chốc lát, không ngoài dự đoán, một thái giám ngự tiện đi tới trước mặt chàng.

“Thôi đại nhân, bệ hạ có chuyện muốn nói với ngài.” Thái giám cung kính nói.

Chàng gật đầu, đi theo thái giám bước lên bậc thang dẫn vào Huy Thăng điện, tiến vào trong điện.

Càng đi sâu vào cung điện quen thuộc kia, trong lòng chàng càng thêm bình tĩnh. Ngẫm lại cả đời này, mọi lý tưởng cùng khát vọng của chàng đều đã thành hiện thực, chỉ có một tiếc nuối duy nhất đó là không thể cùng ý trung nhân ở bên nhau. Nhưng đêm qua, chàng đã đem nỗi lòng sâu kín nhiều năm nay bày tỏ hết. Tuy rằng đây vốn không phải điều mà chàng mong muốn nhưng giờ phút này ngẫm lại, trong lòng chàng vậy mà lại cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.

Tâm ý của chàng, người chàng mong có thể biết nhất đã biết, vậy thì chàng có thể ra đi không vướng bận gì rồi. Chàng đương nhiên hiểu rõ hành động của mình có thể đem đến cho nàng bao nhiêu phiền phức, thế nên chàng quyết định không màng hậu quả mà gánh lấy tất cả trách nhiệm.

Chàng sẽ không để chuyện gì xảy ra với nàng.

Cửa thư phòng của đại chính cung mở ra, Hoàng đế đang đứng quay lưng về phía chàng, nhìn bức hoạ trước mặt mà trầm mặc không nói một lời. Đó là bức hoạ của Thái tổ hoàng đế, bao nhiêu năm rong ruổi nơi sa trường, ở tuổi thanh niên đã bình định cả thiên hạ, một đấng nam nhi tuyệt thế xưa nay khó ai bì kịp.

Hắn nhớ rõ trước đây rất lâu, bọn họ từng cùng nhau đứng đây, uống rượu trước bức hoạ này, cầu mong cho kế hoạch của họ sẽ thành công.

Sau khi Thôi Sóc bước vào, thái giám đi sau liền đóng cửa lại, chỉ để lại hai người họ ở trong phòng.

Không ai nói một lời.

Dường như rất lâu sau đó, nhưng dường như cũng chỉ sau một cái chớp mắt, Hoàng đế xoay người lại, bình tĩnh nhìn Thôi Sóc.

“Nhìn bức hoạ này, ngươi có nhớ chuyện lúc trước hay không?” Hoàng đế lạnh nhạt nói.

Thôi Sóc đáp: “Tất nhiên là có.”

Hoàng đế khẽ thở dài, nói tiếp: “Đúng vậy, sao có thể quên được.” Đôi mắt đen nhìn Thôi Sóc chăm chú, hắn hỏi: “Ngươi biết trẫm truyền ngươi tới vì chuyện gì chứ?”

“Thần biết.”

“Nói xem.”

“Bệ hạ triệu kiến thần, đương nhiên là vì việc đêm qua.” Thôi Sóc bình tĩnh nói.

“Tốt. Ngươi đã biết thì tốt.” Hoàng đế gật đầu, bỗng nhiên đưa tay gỡ bội kiếm treo trên tường xuống, lại nói: “Trẫm nhớ rõ, trước đây cũng chính tại gian thư phòng này, trẫm từng nhìn thanh kiếm này cười và nói nếu chúng ta không phải quân thần, sẽ có thể cùng nhau uống máu ăn thề, kết làm huynh đệ, nếu vậy chỉ cần dùng bội kiếm này của Thái tổ hoàng đế để lấy máu.”

Rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh kiếm lạnh lẽo. Hắn chậm rãi đặt thanh kiếm lên cổ Thôi Sóc, đôi mắt lạnh như băng không có chút tình cảm, hắn nói: “Khi đó, trẫm vạn lần không thể ngờ được, có một ngày trẫm lại dùng chính thanh kiếm này để lên cổ ngươi.”

Thôi Sóc không hề nhúc nhích, điềm nhiên để lưỡi kiếm bảo vật chém sắt như chém bùn này ép vào da thịt mình, trong ánh mắt vẫn luôn vẻ trấn định cùng bình thản, chàng nói: “Bệ hạ muốn lấy mạng của thần, thần không còn lời nào để nói. Việc này là thần có lỗi với bệ hạ, thần…”

“Đương nhiên là ngươi có lỗi với trẫm.” Hoàng đế đột nhiên tức giận, trọng giọng nói có phần hung ác không thể kìm nén, “Bao nhiêu năm qua, trẫm vẫn coi người là tri kỷ, là huynh đệ, nhưng ngươi lại dám tơ tưởng đến thê tử của trẫm!”
HẾT CHƯƠNG 136

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK