Thái Hà hỏi mà vẻ mặt có phần do dự: “Nương nương không chờ một chút nữa sao? Có lẽ một lát nữa Hoàng thượng…”
“Ta rất mệt, không thể chờ được.” Nàng mơ màng nói, “Nếu Hoàng thượng đến, em cáo lỗi giúp ta.”
Dứt lời, Cố Vân Tiện liền quay lưng lại, không quan tâm đến những ánh mắt bối rối phía sau.
Nàng thầm nghĩ, nếu như Cơ Tuân đến, thấy mình đã ngủ sẽ không đánh thức mình dậy. Cho dù hắn gọi, nàng cũng sẽ giả vờ ngủ say. Tóm lại, nếu không phải chuyện vạn bất đắc dĩ, nàng tuyệt đối không cần để ý tới hắn.
Quyết định xong, nàng im lặng nhắm mắt, lỗ tai lại chú ý động tĩnh ngoài cửa.
Cũng tốt, đêm nay hắn không đến.
Sáng hôm sau Cố Vân Tiện tỉnh dậy, rốt cuộc nàng cũng nhìn thấy tuyết rơi như ý nguyện.
Trận tuyết rơi này chẳng khác gì lông ngỗng bay trắng xóa cả bầu trời. Tuyết trắng bao phủ cả ngọn núi đúng như lời Cơ Tuân từng nói, từng ngọn cây cọng cỏ như được chạm khắc bằng băng, xinh đẹp khôn xiết.
Cố Vân Tiện dựa vào cửa sổ ngắm tuyết rơi, bỗng nhiên quay đầy nói với A Từ: “Mang áo choàng đến cho ta.”
“Tiểu thư muốn ra ngoài sao?” A Từ kinh ngạc, “Bây giờ tuyết lớn như vậy, tiểu thư vẫn nên đợi một lát nữa rồi hẵng đi.”
Cố Vân Tiện, lặp lại lời mình vừa nói chẳng hề thay đổi sắc mặt: “Mang áo choàng đến cho ta.”
A Từ không biết phải làm sao, chỉ còn cách mang áo choàng đến cho nàng.
Trong thời tiết có tuyết rơi, mọi người ai cũng muốn mặc trang phục màu sắc tươi tắn một chút, A Từ cũng theo tiêu chuẩn này mà tỉ mỉ lựa chọn một chiếc áo choàng cho Cố Vân Tiện. Chiếc áo gấm đỏ thẩm, trên áo có lớp lông chồn mềm mại, sau khi Cố Vân Tiện choàng nó lên người, lại để lộ vẻ xinh đẹp hiếm thấy dưới khung cảnh màu trắng mộc mạc thanh nhã.
“Ta ra ngoài một lát, các ngươi không cần theo.” Dứt lời, nàng lấy một chiếc ô xanh, không cho bọn họ từ chối, xoay người rời đi.
Có lẽ do tuyết rơi quá dày nên bên ngoài không có một ai, không gian yên tĩnh đến mức thậm chí có thể nghe thấy âm thanh tuyết rơi trên từng nhánh cây.
Cố Vân Tiện cầm ô, một mình đi trên con đường nhỏ ở Ôn Tuyền cung. Lọt vào tầm mắt là trời đất trắng xóa một mảnh, khiến nội tâm của nàng cũng trở nên trong trẻo.
Máu tươi và mạng người kia, dường như cũng không còn liên quan đến nàng.
Nàng nhớ năm mình mười hai tuổi, lần đầu tiên đến Dục đô phồn hoa. Trước đây nàng luôn sống ở một trấn nhỏ Giang Nam, trong nhà có ít ruộng đất nên không phải lo chuyện cơm áo. Nhưng đến một năm, nước sông dâng cao, nơi nàng ở ngập chìm trong nước, tổ trạch và ruộng đất đều bị mất hết.
Bọn họ không còn chỗ để ở, rơi vào đường cùng phải đến Dục đô, ra mặt nhờ cậy họ hàng.
Lúc đó bản thân vẫn còn nhỏ, chưa thấy qua sự đời nên có chút hoảng sợ. Nhà họ hàng có quyền có thế, ngay cả nói cũng không dám nói nhiều, sợ bị người khác nhạo báng.
Khi ấy, tâm nguyện lớn nhất của nàng là phụ thân có thể sớm tìm được việc, đưa họ rời khỏi chỗ này.
Nơi phú quý rực rỡ, nơi cao không thể với tới như vậy, nàng không thích.
Nghĩ đến đây, Cố Vân Tiện không nhịn được cười khổ.
Đã nhiều năm trôi qua, đúng là mình đã rời khỏi nơi đó, nhưng lại đi đến một nơi cao hơn, càng không thể với tới hơn.
Hai chân nàng giống như giẫm lên mây mây, mỗi một bước đều không chân thật, khiến nàng hoảng sợ.
Rẽ qua một hướng khác, cây cối hai bên đều không còn, trước mắt xuất hiện một cái hồ băng lớn.
Cố Vân Tiện hơi kinh ngạc, rồi lại nhớ ra, nơi này quả thật có một cái hồ. Khí trời lạnh lẽo như vậy nên nó đã đóng thành băng cũng đúng.
Nàng còn nhớ năm đầu tiên đến Dục đô, từng bị tỷ muội Cố gia kéo đi trượt băng. Lúc ấy đứng trên mặt băng, nhìn họ duyên dáng lướt qua mình, trong lòng nàng không ngừng kêu khổ.
Xưa nay nàng vẫn không thể làm được những động tác phức tạp như vậy. Khi còn nhỏ mẫu thân dạy nàng múa, chỉ một điệu “Lục yêu” nhưng nàng học cả tháng vẫn không múa được, mẫu thân còn vô cùng bi thương nói “gỗ mục không thể đẽo”. Cố Vân Tiện biện hộ một cách tội nghiệp rằng thi thư nàng đều rất khá, thế nhưng mẫu thân lại nói thi thư có giỏi thì cũng không thể đi thi khảo nữ Trạng nguyên, còn không bằng học múa có lợi hơn, ít nhất sau này có thể dựa vào cái này để làm phu quân vui vẻ.
Lại nghĩ trước đây mẫu thân có thể hạ gục được phụ thân là nhờ mấy điệu múa uyển chuyển này, cho nên nhất thời nàng cảm thấy lý do này rất thuyết phục, nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ mong muốn được dạy bảo.
Nhưng muốn học là một chuyện, có thể múa được là chuyện khác. Mẫu thân cố gắng hai năm cũng dần dần từ bỏ. Nàng vui vẻ thoải mái nghĩ từ nay không cần phải học cái này nữa.
Cho nên khi nàng nghĩ rằng mình đã thoát khỏi cơn ác mộng đó. Nhưng lúc bị kéo đến hồ băng, nàng mới phát hiện còn có thứ khó hơn việc học múa gấp trăm lần, nàng cảm thấy toàn thân đều buồn phiền.
Rõ ràng là trong lòng sợ muốn chết, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn không thể tỏ ra sợ hãi, chỉ còn nước nặn ra một nụ cười, đứng một bên nhìn bọn họ chơi cũng đã tốt rồi.
Nhớ lại chuyện cũ, Cố Vân Tiện chợt nổi hứng, một tay cầm chiếc ô, một tay nhấc váy, dè dặt đứng trên mặt băng.
Lớp băng rất dầy, không khác gì đứng trên mặt đất. Tiến lên trước hai bước, bước chân vững vàng, dần dần nàng cũng yên tâm.
Lúc này tuyết chỉ còn rơi lác đác, nàng đi đến giữa hồ băng, đưa tay ra khỏi dù hứng bông tuyết trắng rơi xuống.
Một màu xanh rơi vào trong tầm mắt nàng. Cố Vân Tiện nheo mắt lại nhìn, thấy trong lương đình xa xa, một người đàn ông đang đứng dựa vào lan can.
Khoảng cách quá xa, nàng không thể nhìn rõ dung mạo của người đàn ông đó. Nhưng không cần nhìn rõ khuôn mặt, chỉ cần nhìn vóc dáng đó, nàng đã nhận ra người đó là ai.
Dáng người cao ngất như cây trúc, phong thái như vậy, không thể nhầm lẫn với ai.
Thôi Sóc. Hắn đứng ở đó.
Bỗng nhiên dưới chân bị trượt, nàng hét lên một tiếng, nặng nề ngã xuống đất.
Cú ngã này cũng quá ác, nàng cảm thấy xương cốt toàn thân đều đau, không nhịn được nhíu mày.
Ô bị rơi ở một bên, bông tuyết rơi xuống mặt nàng, khiến nàng bị lạnh. Cố Vân Tiện còn đang bối rối, không nhịn được oán trách một câu, tại sao mỗi lần bị ngã đều là trước mặt Thôi Sóc. Liệu hắn có cảm thấy nàng tay chân vụng về, đi đứng cũng không xong không…
Một người bước đến bên cạnh nàng, ngồi xổm xuống. Cố Vân Tiện quay đầu nhìn, bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Thôi Sóc, còn có đôi mắt đen nhánh của hắn.
Thôi Sóc khẽ thở dốc, giống như vừa dốc sức chạy nhanh. Cũng đúng, vừa rồi hắn đứng khá xa nàng nhưng lại có thể đến nhanh như vậy, nhất định là chạy vội đến.
Nhưng bây giờ nàng không có tâm tư suy nghĩ chuyện này, chỉ là ánh mắt kinh ngạc của hắn.
Ánh mắt của hắn rất kỳ quái. Có chút bất ngờ, có chút mê mang, nhưng hơn hết là mừng rỡ. Hắn cứ nhìn nàng như vậy, giống như gặp được bảo bối mà mình đã đánh mất, hoặc giả như giấc mơ của hắn đã trở lại.
Trong nháy mắt, thậm chí nàng còn cảm tháy trong mắt của Thôi Sóc rơm rớm ánh lệ.
Nàng bị ảnh hưởng từ ánh nhìn ấy, không biết nên nói gì, chỉ ngồi đó ngơ ngác nhìn hắn.
Bông tuyết rơi trên người bọn họ, thế nhưng Cố Vân Tiện chỉ nhìn thấy hắn.
Bên trong đôi mắt đen của Thôi Sóc thấp thoáng hình ảnh của mình. Y phục đỏ, sắc mặt tái nhợt.
Nàng chợt bừng tỉnh, lui về phía sau một chút, “Thôi đại nhân.”
Dường như Thôi Sóc còn chưa nhận ra, một lúc sau mới thu lại tầm mắt.
Hắn cúi đầu nhìn hình bóng mơ hồ của nàng trên mặt băng, từ từ nhắm mắt lại.
“Thôi đại nhân…” Cố Vân Tiện lại lên tiếng.
Thôi Sóc ngẩng đầu, vẻ mặt cung kính ôn hòa, là biểu cảm của một quần thần nên có, “Vi thần Thôi Sóc, tham kiến Sung nghi nương nương.”
“Đại nhân không cần đa lễ.” Cố Vân Tiện nói, “Bổn cung nhìn thấy tuyết rơi nhiều, cho nên nhất thời nổi hứng đi dạo một chút, không ngờ lại gặp đại nhân ở đây. Quấy rầy rồi.”
“Nương nương sao có thể nói vậy? Nếu nói quấy rầy, cũng nên là thần mới đúng. Buổi sáng thần không trực ban, nhàn rỗi đến nhàm chán nên đến bờ hồ uống rượu. Không ngờ lại gặp nương nương, tội thần đáng chết vạn lần.” Hắn mỉm cười, nhưng từng câu từng chữ nói ra lại rất phù hợp với thân phận.
Cố Vân Tiện dần yên tâm. Nghĩ lại lúc nãy, chẳng qua chỉ là ảo giác của nàng thôi. Hắn không phải đang nhìn nàng, không thể nào là đang nhìn nàng.
“Nương nương không nên ngồi ở đây nữa, coi chừng cảm lạnh.” Dứt lời, Thôi Sóc đưa tay phải ra, “Thần đỡ người đứng lên.”
Nàng nói lời cảm tạ, đưa tay đặt vào tay hắn, một tay khác chống trên mặt băng dùng sức từ từ đứng lên.
Hắn lại khom người nhăt chiếc ô bị rơi bên cạnh, nhưng không trả lại, mà chủ động che cho nàng, “Tuyết rơi nhiều như vậy, nếu nương nương muốn ra ngoài xem tuyết, thì nên mang theo hai cung nữ. Nếu lỡ xảy ra chuyện gì, ai sẽ chăm sóc nương nương?”
“Bốn cung chính là muốn được thanh tĩnh nên mới ra ngoài, nếu mang người theo làm sao có thể yên tĩnh?” Trong thanh âm của nàng chứa đựng sự bất đắc dĩ, “Còn đại nhân? Một mình ở đây uống rượu, không cảm thấy buồn tẻ sao?”
Hắn khẽ cười, “Vi thần đã sống một mình nhiều năm, hôm nay cũng vậy thôi.”
Lời này hàm chứa sự cô đơn của hắn, nàng không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể im lặng không lên tiếng.
Thấy nàng nhìn chằm chằm mặt băng, hắn bỗng nhiên lên tiếng: “Nương nương cẩn thận mắt.”
Nghe vậy nàng sững sờ, sau đó bật cười: “Ta lại quên mất, nhìn tuyết lâu sẽ làm cho mắt bị thương (*).”
(*) Người bình thường nếu nhìn chằm chằm vào tuyết lâu sẽ gây ra chứng mù tạm thời do tia UV phản chiếu từ trong tuyết. Tên tiếng anh là Snow Blind.
Hắn không biết tại sao mình lại hỏi nàng câu này, “Mắt người có từng bị thương bao giờ không?”
“Có.” Nàng cười nói, “Đó là chuỵện xảy ra sau khi bổn cung vào Dục đô một năm. Bởi vì không biết nên ta cứ nhìn chằm chằm vào tuyết, sau đó phải bôi thuốc hơn nửa tháng mới khỏi.”
Hắn nhìn nàng nhưng không lên tiếng.
Nàng chợt tò mò, “Thấy đại nhân nhạy cảm như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng có bạn bị thương ở mắt sao?”
Hắn yên lặng một lúc, rồi khẽ mỉm cười, “Phải. Thần từng có một người… bạn, mắt nàng bị thương cũng vì nhìntuyết quá lâu.”
“Hắn là người phía Bắc sao?”
“Không, nàng là người phía Nam.” (*)
(*) Ở chỗ này, hắn và nàng trong tiếng trung có cách phát âm giống nhau, đều là tā, nhưng khi viết hai từ này sẽ khác nhau. 她 (nàng) và 他 (hắn) cho nên Cố Vân Tiện mới nghĩ người bạn đó là nam, dùng hắn, còn người bạn trong lời Thôi Sóc chính là Cố Vân Tiện nên dùng nàng.
Nàng bừng tỉnh, “Khó trách. Người phía Nam luôn hay quên chuyện này, không giống người Bắc, từ nhỏ họ đã thường thấy tuyết.”
Thôi Sóc nở nụ cười nhạt, mắt nhìn cây tùng bị phủ đầy tuyết xa xa, cành cây tùng run rẩy, giống như đáy lòng chàng bây giờ.
Hôm nay chàng đến hồ băng uống rượu, vốn là vì nhớ chuyện trước đây. Rất nhiều năm trước, chàng ở hồ băng gặp được nàng, lần đầu tiên nhìn rõ dung mạo nàng.
Khi đó, Thôi Sóc còn tưởng rằng họ có thể ở bên cạnh nhau mãi mãi.
Chàng uống từng ly rượu ấm áp ngon lành, nhưng lòng lại lạnh như băng không cách nào ấm lại.
Ngay khi chàng uống cạn chung rượu cuối cùng, chuẩn bị rời đi nhưng lại vô tình nhìn thấy bóng hình đỏ thẩm ở phía xa đang đi đến chỗ mình.
Màu sắc tươi đẹp nổi bật trên nền băng giống như đám mây đỏ.
Nó đã khắc sâu vào trong tim chàng, khiến chàng mơ ước. Thời gian dài như vậy, chàng cho là nó đã sớm tan biến. Nhưng không ngờ, nó sẽ giống như hôm nay, khi chàng chưa kịp chuẩn bị, nó lại xuất hiện trong tầm mắt mình.
Y phục giống, khung cảnh cũng giống, tất cả mọi thứ như đang tái diễn một lần nữa.
Trong nháy mắt đó, Thôi Sóc nghĩ mình đã trở lại trước kia. Khi Vân nương vẫn là một thiếu nữ mười ba tuổi chưa xuất giá, và chàng vẫn là một nam nhân thầm tương tư nàng, một lòng muốn cưới nàng làm vợ.
Khi đó, bọn họ vẫn chưa bỏ lỡ nhau.
HẾT CHƯƠNG 94