Rowan vẫn chưa công bố Tần Vô Song là thành viên của Windsor sở dĩ ông muốn nói lúc diễn ra tiệc cưới, xem như niềm vui nhân đôi.
Phía "cha mẹ" kia của Tề Thiên Mặc nhanh chóng bị anh giải quyết. Hmm...thật ra hai người họ chỉ là kẻ giả mạo tự nhận cha mẹ thôi, bất quá vì thân phận thật sự của Tề Thiên Mặc nên hai người đó mới lên kế hoạch "cướp" anh về gia tộc mình.
- Marcus, mày là thằng ăn cháo đá bát! chúng tao đã nuôi mày mà mày dám đâm sau lưng chúng tao.
Liễu Thanh hét lớn, bà ta và Dirich bị trói ngồi xụp dưới sàn còn Tề Thiên Mặc ngồi trên ghế nhìn xuống hai người họ, ánh mắt phủ tầng băng giá không một chút xót thương nào cho hai kẻ mắt trắng này.
- Marcus cho dù là bọn tao sai nhưng khi đó là tao cứu mày, mày lại dám giết ân nhân cứu mày sao!
Đến lượt Dirich ông ta hét lớn, gương mặt ông bà ta xanh xao gầy gò, thân thể những vết thương chồng chéo lên nhau mái tóc bù xù trông nhớt nhác vô cùng.
- Từ bao giờ tôi công nhận các người là ân nhân chưa?
Tề Thiên Mặc mặt lạnh như băng, không tí cảm xúc đến nỗi nhưng lời nói văng tục của Dirich ông ta phải nuốt lại vì ánh mắt đáng sợ của anh. Hắn không còn là Marcus của ngày xưa, bây giờ hắn là Tề Thiên Mặc người mà lão ta không thể nào chạm tay đến, cũng KHÔNG THỂ uy hiếp.
- Tề Thiên Mặc tôi từ lúc nào bần hàn đến nỗi để các người nuôi? Liễu Thanh, bà đừng tưởng che giấu mãi được chuyện đó.
Câu nói hoàn toàn khiến Liễu Thanh xanh mặt biểu cảm trông vô cùng buồn cười. Chuyện năm đó? Marcus nó biết rồi sao? tại sao chứ, chẳng lẽ bà ta đã đến tìm nó...không..
- Mày nói lung tung gì vậy! A
Bà ta nhổm dậy hét lớn liền bị một phát đạn từ Trác Nhã ghim vào bắp chân khiến bà ta đau đớn ngồi xụp xuống.
Trác Nhã là em gái của Trác Nhiên, cũng là cô gái duy nhất làm thuộc hạ của Tề Thiên Mặc.
- Tề...Thiên Mặc..?
Dirich trợn mắt nhìn Tề Thiên Mặc. Anh không nói gì đứng dậy rời đi.
- Giao cho cô.
Nói đến đây thì chắc chắn cái gia tộc Andrewor phải đổi chủ rồi. Hai người kia không thể sống đâu, nhưng nếu chết quá nhanh sẽ làm quý tộc nghi ngờ, tốt nhất là im lặng một chút.
Tề Thiên Mặc ung dung bước vào một chiếc limousine dài màu đen.
- Tới tận đây làm gì vậy?
Trong xe là một người phụ nữ mái tóc màu đỏ, đội nón rộng, bộ váy trên người hết sức quý phái, đặc điểm là đôi mắt màu xanh đẹp như nước biển mùa hạ. Một người phụ nữ phương Tây nhưng nhã nhặn xinh đẹp như đóa hồng đỏ yêu kiều.
- Con yêu, con không chào đón mẹ con sao?
Người phụ nữ xinh đẹp này là mẹ ruột của Tề Thiên Mặc, Roseal Wills một người quyền lực không kém gia tộc Windsor lâu đời kia, mái tóc đỏ như máu khiến bà ta càng thêm vẻ ma mị.
- Đừng gọi con như vậy.
Tề Thiên Mặc ghét bỏ.
- Con dâu của ta đâu, mau đưa ta đến gặp nó.
Lý do mà Roseal đến đây là vì Tần Vô Song, thằng con này suốt mấy năm nay bà nhìn ngán rồi hy vọng đứa con dâu này có thể làm bà cảm thấy thú vị.
Còn Tề Thiên Mặc nghe đến chữ "của ta" thì khó chịu, con dâu của bà? vợ của anh từ lúc nào thành con dâu của bà.
tg: anh nhà lú lẫn thông cẻm:>
Nhưng ngoài tỏ ra khó chịu ra thì Tề Thiên Mặc cũng không nói thêm câu nào, còn Roseal thì đột nhiên phấn khởi muốn mau chóng xem con dâu thế nào mà thu phục được thằng nhóc mặt lạnh này.