Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở đâu đó.

- Cậu chủ, Ông chủ gọi đến.

Một người đàn ông mặt nét tây cúi đầu cung kính.

Eric cầm lấy điện thoại, bắt mắt. Thật hay anh cũng vừa định gọi cho hai người họ.

- Ric, chuyện đó làm xong chưa?

Giọng nói đầy uy nghiêm vang từ điện thoại ra.

- Vâng mọi chuyện đều rất tốt và còn....con đã tìm được rồi!

- Thật sao!

Giọng nói gấp gáp cùng chút xúc động, người trong điện thoại nói to.

- ..Đúng vậy, chắc chắn không sai đâu.

Nói xong Eric cúp máy, để lại người bên kia chưa kịp hỏi gì?

- Ông, có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy, con ra thể thống gì.



- Eric nó tìm được con bé rồi!

Keng.

Tiếng đồ vật rơi vỡ, ly trà trong tay Ayena rơi xuống đất vỡ ra, bà run run mắt như không tin vậy.

- Thật không...con bé..con bé thật sao?

- Đúng rồi, Ric đã nói bà còn không tin nó sao...nào ngồi xuống cẩn thận.

Rowan từ từ đỡ bà ngồi xuống ghế. Tâm trạng ông cũng không khác gì bà.

- Tốt..thật tốt.

......

Dirich đứng trên bục cảm thấy hơi ngượng, quan khách phía dưới đều chung một câu hỏi không biết người con giá thú bí ẩn kia trông như thế nào, lý do tại sao tiểu thư của Lybiria kia lại đồng ý liên hôn.

- Marcus mau lên đây!

Ông ta nhấn mạnh, mắt đảo đến chỗ hai người đang ngồi, ánh mắt có sự tức giận cùng chút mất kiên nhẫn, nhưng nhìn kỹ có chút cảnh cáo.

Tề Thiên Mặc không rảnh quan tâm, nhẹ nhàng nhấp mấy ngụm rượu. Tần Vô Song chỉ đang nghĩ xem Eric đâu rồi, chẳng lẽ cậu lại quên mất cô ư?

- Vô Song.

Giọng nói truyền đến tai Tần Vô Song, cô quay ra nhìn, là Eric. Nhìn kỹ lại thì trông cậu rất trẻ nhìn sơ qua cũng chỉ tầm hơn Tề Thiên Mặc một chút thôi, nói đúng thì quá yêu nghiệt đi.

- Vô Song này, tên này là ai đây?

Eric nhìn Tề Thiên Mặc, hơi đề phòng nhưng thấy cô có vẻ thân thiết với hắn thì cũng không quá ghét bỏ=))

- Anh ấy ư...



Cô hơi ngập ngừng, đến bây giờ cô vẫn chưa nghĩ ra Tề Thiên Mặc và cô là mối quan hệ như thế nào, người yêu sao? hay chỉ là quan hệ hợp tác...cô không thể tự ý quyết định được, bở vì đối phương là anh ta,là Tề Thiên Mặc.

- .....

Eric thấy cô không nói, mặc dù rất thắc mắc nhưng có thể cô vẫn chưa hoàn toàn thân thuộc với hắn nên cũng không ép cô quá đáng như vậy.

Tề Thiên Mặc khuôn mặt hơi thất vọng, anh cũng không thể ép buộc cô được, với lại hiện tại hai người vẫn đang còn hợp tác vì Deathwish nên mọi chuyện chưa thể nói là ổn.

- Được rồi. Vô Song, cháu cũng nên gặp gia đình thôi, ngày mai ta tới đón cháu được chứ?

Eric hỏi, anh chắc chắn hai người kia rất nôn nóng để gặp cô đây.

- Ừm...được ngày mai cũng không bận rất tiện, cậu tới đón cháu... 𝑇rờ‎ 𝐮m‎ tr𝐮m‎ h𝐮𝘺ề𝓷‎ trùm‎ #‎ 𝑇r𝑈‎ mtr𝐮𝘺ệ𝓷.v𝓷‎ #

- Không! anh đưa em đi.

Tề Thiên Mặc nói, mặc dù có là cậu ruột đi chăng nữa thì anh vẫn muốn đưa cô đi.

- A..được, nhưng mà anh biết địa chỉ không?

Tần Vô Song biết là anh lo cho cô, nhưng cô còn không biết Windsor nằm đâu.

- Không sao! nếu cậu ta muốn đưa cháu đi thì ta sẽ sai người đến đón.

- Vâng.

- Ta đi đây, chắc hai người kia ở nhà sốt ruột lắm.

Eric tạm biệt rồi rời khỏi Andrewor. Tần Vô Song và Tề Thiên Mặc cũng không còn lý do gì ở lại thêm nên cũng đứng dậy rời đi.

Đi đến ngoài sảnh tiếp thì gặp lão Dirich và Liễu Thanh đứng đó, khuôn mặt của hai người đó đen sì.

- Đứng lại!

Ông ta quát lớn. Tề Thiên Mặc và Tần Vô Song không thèm để ý cứ đi tiếp.

- Marcus, mày đứng lại đó.

Liễu Thanh liền quát, bà ta giận dữ vì anh đã không thèm nghe theo sắp xếp của họ, lại để họ bẽ mặt trước quan khách và suýt gây hiểu lầm với Lybiria.

- Bà không có tư cách để gọi tên tôi đâu, Liễu Thanh!

Thấy anh tức giận nhìn mình, còn gọi thẳng tên, Liễu Thanh giật mình. Trước kia bà ta cho dù thế nào anh cũng mặc kệ nhưng hôm nay lại nộ khí như vậy tất nhiên bà ta có chút sợ.

Đôi mắt hổ phách chứa đầy sát khí của Tần Vô Song cúng làm bà ngạc nhiên không kèm, trước giờ không để ý nhưng màu mắt này của cô ta là màu hổ phách, màu mắt tượng trưng cho quyền lực và quý tộc nước Anh.

- Marcus! sao mày dám chống đối lời tao hả?

- Ông là cái thá gì? đứng trước mặt tôi ra vẻ sao dựa vào tôi đủ để bóp nát ông thành từng mảnh rồi. Vậy nên đừng để tay của tôi mất kiểm soát mà động vào ông!

Tần Vô Song không kiêng nể, lời nói sát thương Dirich cực mạnh. Ông ta tức điên lên, chưa bao giờ nghĩ lại bị một con nhỏ như thế này sỉ nhục cả. Ông là ai chứ, là gia chủ của Andrewor cô ta là ai mà dám nói ông như vậy?



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK