Liên Thần xì một tiếng, cái tên này đi 6 năm rồi trở về não có vấn đề hả.
- Chỉ là...không biết tôi còn được như xưa không.
- Tùy cậu, Hoành An do cha cậu gây dựng nếu cậu không muốn tiếp quản nó thì tôi cho người đập đi là xong.
Tề Thiên Mặc lúc này mới nói.
Ôn Húc nghe anh nói giật nảy, đúng là tâm huyết của cha anh, nếu như không làm đó chẳng phải bất hiếu sao?
- Cậu nói đúng, là tôi quá sợ hãi.
Ôn Húc đứng phắt dậy, ngon lửa hừng hực trong mắt làm Tề Thiên Mặc và Liên Thần hài lòng, đây mới là khí thế của Thanh Triệt khi đó.
........
Tần Vô Song và Phedra cũng chưa ăn tối.
Phedra đột nhiên nảy ra ý nghĩ trong đầu.
- Kie, tớ muốn tự nấu ăn.
Tần Vô Song nhìn cô bằng ánh mắt tròn xoe, hmmm nấu ăn sao, cô cũng chưa làm việc đó bao giờ....
- Kiera, cậu cũng muốn ăn đồ tớ nấu mà phải không? lâu lâu đổi khẩu vị, nha nha.
- Thôi, được.
Tần Vô Song cũng không khó chịu, dù sao với cái trí tuệ này của cô nấu ăn không thành vấn đề, chỉ là Phedra....
Cô lái xe đến siêu thị tiện lợi gần nhà, cô cũng chuea bao giờ ăn đồ tự làm nên trong tủ không sẵn nguyên liệu.
- Hừm....mua một ít cà chua, giấm, dầu ăn.
- Kie, bếp nhà cậu không có cả dầu ăn luôn hả?
- Ừm, mấy thứ như vậy tớ không dùng.
Tần Vô Song nói, tay cầm điện thoại ghi nhưng thứ cần mua.
- Mì sợi, chảo, nồi, tương cà chua...
Bếp nhà Tần Vô Song thật sự ngoài cái tủ lạnh và bếp từ lò nướng ra thì đúng thật chả có gì.
- Kie, thịt này mua cỡ nào thì đủ.
- Tớ không biết trong đây ghi 500gr.
Phedra gật đầu, nhanh nhẹn lấy miếng thịt đánh số 500gr bọc trong miếng nilong bỏ vào giỏ.
Lúc tính tiền nhân viên trợn trong mắt, hai cô gái này đi mua cả nhà bếp hay sao vậy.
Hết cũng kha khá tiền, 600 đô số tiền này đối với Tần Vô Song và Phedra cũng không nhiều lắm, ngoài tiền từ việc kinh doanh thì cô cũng thu được bộn tiền từ những con mồi sau khi làm nhiệm vụ.
Tần Vô Song và Phedra xách đống đồ chất vào sau xe.
- Hô, đi mua đồ cũng không tệ lắm.
Hai người về thằng nhà của Tần Vô Song, xách đồ ăn dụng cụ vào bếp, hai cô gái bắt đầu đặt mọi thứ đúng vị trí.
- Đeo cái này vào, không bám mùi đó.
Tần Vô Song đưa cho Phedra một cái tạp dề màu xanh và cô đeo một cái màu vàng.
- Ừm, bỏ mì vào nước.
- Yes.
- Này, nước sôi rồi mới bỏ vào.
Ách, Tần Vô Song vừa đọc hướng dẫn vừa phải canh chừng Phedra, làm cô rối hết lên.
- Thịt cắt như nào, ngang hay dọc.
Phedra cầm con dao trên tay, điệu bộ y như lúc làm nhiệm vụ.
- Phe, cắt thịt không phải giết người, cắt thịt mỏng một chút.
- Ồ ồ.
Cô nhanh chóng đổi cách cầm dao, cẩn thận thái miếng thịt.
- Được lắm, tớ không biết cậu lại có thiên phú nấu ăn đó.
Miếng thịt được thái rất hoàn hảo, vượt xa mong đợi của Tần Vô Song.
- Tất cả nhờ gen của quý bà Bella.
Phedra được Tần Vô Song tán thưởng mũi vểnh lên tới trần nhà.
Hứ, bà Bella nấu ngon như vậy tất nhiên con của bà ấy sẽ giống như vậy.
Sau một hồi mần mò trong phòng bếp, Tần Vô Song và Phedra cũng hoàn thành.
- Ừm, mì ý thịt chiên giòn canh trứng ớt nhồi thịt và canh thịt bò nấu nấm, khá tốt.
Ngoại trừ thịt có hơi khét thì mọi thứ khá ổn.
- Tớ đói rồi.
- Kie hay gọi Lucios tới đi dù sao đồ ăn khá nhiều.
- Thêm Etrito đi.
Tần Vô Song nhìn đống đồ ăn trên bàn, lúc nãy nổi hứng làm khá nhiều đồ ăn, cho hai tên đó ăn bớt cũng được.
- Quào, đây là đồ ăn do hai người làm sao?
Etrito trợn mắt há mồm, tuy anh ít khi gặp với hai cô gái bằng Lucios nhưng anh vẫn thấy ngạc nhiên.
- Kie cậu làm hay Phe làm?
- Phe làm món mặn tớ chỉ làm hai món canh kia thôi.
Ách, Lucios bỗng sựng người lại.
- Ăn được không?
Etrito và Lucios đồng loạt nói, mặt hiện rõ vẻ nghi ngờ.
- Hai cậu, tôi gọi hai cậu đến để ăn, không muốn thì đi không tiễn nhá.
Phedra bất ngờ nói, hứ lần đầu cô nấu ăn mà hai con người này dám khinh mệt cô ư?
- Thôi, mau vào không nguội mất.
Tần Vô Song hét lớn từ phòng bếp, mặc kệ họ có ăn không chứ bà đây đói chết mất.
Lucios Etrito và Phedra nhanh chóng ngồi xuống chuẩn bị ăn.