Thật là quá may mắn, một trăm hai mươi Thanh Tinh liền mua được một món Quỷ Ma Khí.
Tạp La hưng phấn vừa đi vừa vuốt vuốt đoản đao.
Lúc đi tới một ngõ hẻm hẻo lánh, đột nhiên nhìn thấy có một người đứng ở trước mặt ngăn cản đường đi, nhìn kỹ một chút lại là chủ quán Ma Nhân gầy nhỏ kia.
Này, chủ quán, mua bán là ngươi tình ta nguyện, bây giờ ngươi muốn đem đoản đao đòi về là không có khả năng.
Tạp La cho rằng Ma Nhân gầy nhỏ này sau khi phát hiện ta đoản đao là một món Quỷ Ma Khí liền đuổi tới.
Ma Nhân gầy nhỏ kia lại chỉ quỷ dị cười một tiếng, hắc hắc nói: Ta làm mua bán chưa bao giờ hối hận.
Tạp La thở phào nhẹ nhõm: Vậy ngươi ngăn đường đi của ta làm cái gì?Cũng không có chuyện gì lớn, chính là đánh cướp.
Ma Nhân gầy nhỏ híp mắt nhìn chằm chằm vào Tạp La, âm hiểm cười nói.
Đánh cướp? Ngươi đang trêu chọc ta sao? Ngươi ở trong Ma Thành này muốn đánh cướp ta? Tạp La giống như là nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời này, đừng nói là Ma Thành không cho phép hắn càn rỡ, coi như không phải là ở trong Ma Thành, Tạp La cũng không cho rằng Ma Nhân gầy nhỏ này có năng lực đánh cướp mình.
Ma Nhân gầy nhỏ giống như là không nghe thấy Tạp La cười nhạo, chỉ là từ trong túi móc ra một trang giấy, mở ra để cho Tạp La nhìn: Ngươi xem đây là cái gì?Không phải là tờ giấy mà ta đã ký qua kia sao? Sau khi Tạp La nhìn một cái, cau mày nói.
Ma Nhân gầy nhỏ cười hắc hắc, không biết từ nơi nào lấy ra một cây kéo, cắt vài cái lên trên tờ giấy kia, trong nháy mắt liền đem tờ giấy kia cắt thành một hình người, hơn nữa hình người này thoạt nhìn còn có mấy phần giống như là Tạp La, Tạp La ký tên ngay ở trên người giấy.
Ngươi đang làm gì? Tạp La cảm thấy chuyện hình như có gì đó không đúng lắm.
Làm gì à? Không phải là ta đã nói rồi sao? Ta đang đánh cướp.
Ma Nhân gầy nhỏ giống như cười mà không phải cười nói.
Bệnh thần kinh.
Tạp La đưa tay định đem Ma Nhân gầy nhỏ đẩy ra, mau chóng rời khỏi ngõ hẻm này.
Nhưng tay còn chưa đụng phải Ma Nhân gầy nhỏ kia, Ma Nhân gầy nhỏ đột nhiên cầm cây kéo hướng về phía miệng của người giấy kia thọc một cái, miệng người giấy kia lập tức thủng một lỗ to.
A! Tạp La lập tức trợn to hai mắt, miệng hắn đột nhiên có máu tươi văng ra tung tóe, hàm răng cùng đầu lưỡi cũng không biết bị thứ gì đó đánh nát, cổ họng cũng bị tổn thương, ngay cả âm thanh cũng không phát ra được.
Tạp La vừa giận vừa sợ, cầm đoản đao định bổ về phía Ma Nhân gầy nhỏ kia, Ma Nhân gầy nhỏ kia lại âm hiểm cười, cũng không tránh né, hai tay đều nắm lấy một cánh tay của người giấy vặn một cái, hai cánh tay của người giấy lập tức bị hắn lôi kéo treo ở trên không trung.
Thân thể Tạp La vậy mà cũng không bị chính mình khống chế, hai cánh tay bị vặn vẹo kéo ra giống như người giấy, cả người treo ở không trung không thể động đậy.
Ta đã nói rồi, đây là đang đánh cướp, ngươi muốn để cho ta nói mấy lần thì ngươi mới nghe hiểu hả? Con người của ta rất không có kiên nhẫn.
Ma Nhân gầy nhỏ lạnh lẽo nói, đột nhiên ngón tay động một cái, đem một cánh tay của người giấy xé xuống.
Dường như ngay lập tức, một cánh tay của Tạp La cũng quỷ dị từ trên thân thể tách ra, đau tới mức Tạp La điên cuồng gào thét, nhưng lại không phát ra được một chút âm thanh nào.
Đem tất cả mọi thứ của ngươi giao ra, nếu không tiếp theo sẽ không chỉ đơn giản là một cánh tay thôi đâu.
Ma Nhân gầy nhỏ lạnh lùng nhìn Tạp La nói.
Tạp La trợn mắt nhìn Ma Nhân gầy nhỏ, trong ánh mắt tràn đầy cừu hận cùng oán độc, nhưng lại không thể không đem đồ của mình giao cho Ma Nhân gầy nhỏ kia.
Tạp La đại nhân, không nên quên Bạch Kim Kiếm cùng Ma Kim Thuẫn của ngươi, cần ta phải tiếp tục nhắc nhở ngươi sao? Ma Nhân gầy nhỏ thấy Tạp La móc ra mấy món đồ liền không còn động tĩnh gì nữa, vừa nói vừa dùng cây kéo cắt một cái ở trên người giấy.
A! Tạp La kêu thảm lăn lộn ở trên mặt đất, trên người hắn giống như là cũng bị một cây kéo vô hình cắt qua, phần eo xuất hiện một vết thương máu chảy đầm đìa.
Tạp La không dám do dự nữa, đem từng món đồ của mình đều triệu hoán ra, giải trừ quyền hạn ném ở trước mặt Ma Nhân gầy nhỏ kia, cho đến cuối cùng chẳng còn lại gì cả.
Ma Nhân gầy nhỏ thu sạch đồ vật của Tạp La, cuối cùng mới cầm cây đoản đao kia lên, có chút châm biếm nhìn Tạp La nói.
Tạp La đứng lên, bụm lấy vết thương tập tễnh muốn rời đi, nhưng lại bị Ma Nhân gầy nhỏ kia ngăn cản đường đi.
A a! Trong lòng Tạp La vừa vội vừa giận, nhưng miệng căn bản là không nói ra lời.
Không nên gấp gáp, ta biết ngươi đã đem tất cả mọi thứ giao ra rồi, nhưng mà cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nói qua, ngươi giao đồ vật ra xong thì ta sẽ không giết ngươi.
Ma Nhân gầy nhỏ cười hắc hắc nói.
Tạp La vừa giận vừa sợ, lập tức muốn dốc sức liều mạng với Ma Nhân gầy nhỏ kia, nhưng lại chỉ thấy hai tay Ma Nhân gầy nhỏ kia cầm người giấy kéo một cái, Tạp La lập tức giống như người giấy không thể nhúc nhích.
Trong ánh mắt của Ma Nhân gầy nhỏ lộ ra vẻ điên cuồng, một cái tay nắm lấy đầu người giấy từ từ lôi xé, mà đầu Tạp La cũng giống như người giấy, giống như là có một bàn tay vô hình đang lôi kéo đầu hắn.
A a! Trong mắt Tạp La tràn đầy sợ hãi, các loại tâm tình tuyệt vọng, khẩn cầu, thống khổ, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào Ma Nhân gầy nhỏ.
Nhưng Ma Nhân gầy nhỏ lại hoàn toàn không có ý tứ ngừng lại, khóe miệng mang theo nụ cười tàn nhẫn, từng chút một lôi xé đầu người giấy, nhìn đầu Tạp La dần dần biến hình, trong thất khiếu chảy ra máu tươi.
Xoẹt!Trong nháy mắt lúc đầu người giấy bị xé ra, cái đầu máu chảy đầm đìa của Tạp La cũng trực tiếp bị bàn tay vô hình kia xé xuống, lăn xuống đất, cặp mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng sợ hãi kia trợn to, chết không nhắm mắt.
Tham lam sẽ phải trả cái giá thật lớn.
Ma Nhân gầy nhỏ khinh thường nhìn thi thể Tạp La một cái, đưa tay lấy ra một cây gậy lửa, đem người giấy kia đốt cháy, rất nhanh người giấy đã bị đốt thành tro tàn, mà thi thể của Tạp La cũng biến thành một đám tro, bị gió thổi một cái liền bay tán loạn không thấy đâu nữa, ngay cả một giọt máu đều không để lại.
Ma Nhân gầy nhỏ xoay người chuẩn bị rời khỏi hẻm nhỏ, đầu hẻm lại đột nhiên có một người đi tới, Ma Nhân gầy nhỏ cảnh giác lui về phía sau mấy bước, sau khi thấy rõ người kia, lập tức buông lỏng, cười tủm tỉm nói: Hắc Tu La, ngươi có thể không nên xuất quỷ nhập thần như vậy hay không, sẽ hù chết người.
Hắc Tu La cười một tiếng: Tử Thức ngươi còn có thể biết rõ hai chữ sợ hãi này sao? Chỉ có thể là người bên cạnh sợ hãi ngươi đi.
Hắc hắc, không phải là ngươi đặc biệt tới tìm ta nói chuyện phiếm đấy chứ? Tử Thức liếm môi một cái.
Có chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ.
Hắc Tu La nghiêm mặt nói.
Ngươi biết quy củ của ta.
Tử Thức cười thầm.
Tất cả đều dựa theo quy củ mà làm, cái gì cũng thuộc về ngươi, thù lao ngươi nói ra, giúp ta giải quyết người này.
Hắc Tu La đem một tờ giấy đưa cho Tử Thức.
Đây chính là Á Nhân gần đây gây xôn xao dư luận ở Ma Thành trung kia đi? Tử Thức mở tờ giấy ra nhìn một cái: Chẳng lẽ ngay cả ngươi đều không chắc chắn chém chết hắn?Ngươi cẩn thận một chút, không nên khinh thường, hắn không phải là một tên có thể dễ dàng đối phó.
Hắc Tu La trầm giọng nói.
Hắc hắc, ta làm việc mà ngươi còn lo lắng sao? Chỉ cần hắn không biết sự tồn tại của ta, muốn thu thập hắn còn không phải là dễ như trở bàn tay sao.
Ngươi chờ tin tức tốt của ta đi, nhiều nhất là đến thời điểm mặt trời màu xanh, ta bảo đảm có thể giải quyết hắn.
Tử Thức đốt tờ giấy kia, xoay người đi ra ngoài hẻm nhỏ.
.
Danh Sách Chương: