Lúc Bạch Thương Đông tìm tới Phi Lưu Bộc, tình huống của Phi Lưu Bộc vô cùng không tốt.
Hai mắt của hắn không biết làm sao đã bị mù, chỉ còn lại hai hốc mắt đen ngòm, núp ở trong một gian nhà đá, thoạt nhìn đã rất lâu rồi không đi ra ngoài, nếu như không phải là Ma Nhân không già không chết, có lẽ là hắn đã chết lâu rồi.
Ngươi là Phi Lưu Bộc? Bạch Thương Đông khẽ cau mày, nếu như tài liệu mà Tử Thức cho không sai, người này chắc chắn là Phi Lưu Bộc không thể nghi ngờ, nhưng Bạch Thương Đông lại không có nghĩ đến, một Ma Binh cửu phẩm vậy mà sẽ luân lạc tới mức này, thoạt nhìn so với Á Nhân cũng không khá hơn chút nào.
Muốn cái gì tự lấy đi.
Phi Lưu Bộc ngồi dựa vào vách đá, vẻ mặt trống rỗng nói một câu.
Bạch Thương Đông liếc mắt nhìn Phi Lưu Bộc, lấy ra Không Sắc Xích nhắm ngay đầu Phi Lưu Bộc đập xuống, không để cho Không Sắc Xích biến thành vô hình, âm thanh xé gió vô cùng lớn, coi như là người có thính lực có vấn đề, cũng hẳn là sẽ nghe được một đòn này của Bạch Thương Đông, nhưng Phi Lưu Bộc lại một chút phản ứng cũng không có, mặc cho Không Sắc Xích hạ xuống đầu hắn, cũng không có ý tứ động thân thể một cái nào.
Tại sao không tránh? Trong lòng Bạch Thương Đông buồn rầu, mặc dù hắn suy đoán Lực Lượng Bản Nguyên của Phi Lưu Bộc có thể là thời gian gia tốc, nhưng trước khi chứng thực được, hắn cũng không muốn mạo hiểm trực tiếp giải ra Ma Danh của Phi Lưu Bộc.
Muốn giết cứ giết, không cần nói nhảm.
Mặt của Phi Lưu Bộc không có biểu tình nói, thật giống như là người Bạch Thương Đông muốn giết không phải là hắn vậy.
Bạch Thương Đông nhiều hứng thú nhìn Phi Lưu Bộc, ở trên ghế đá bên cạnh ngồi xuống: Nghe nói năng lực của ngươi rất vô dụng, chẳng những sẽ không để cho ngươi trở nên mạnh mẽ, còn có thể để cho ngươi trở nên rất yếu, đây là thật sao?Phi Lưu Bộc không trả lời, giống như là cây khô tựa ở trên vách đá.
Xem ra ngươi quả nhiên là giống như ở trong truyền thuyết, là một phế vật không có ích gì.
Bạch Thương Đông thở dài nói.
Thân thể Phi Lưu Bộc run lên, giống như là bị chọc giận hướng về phía Bạch Thương Đông gầm thét: Ta là phế vật? Nếu như không phải vì Lực Lượng Bản Nguyên của ta vô dụng, bên trong Ma Binh có ai là đối thủ của ta? Nếu như không có loại Năng Lực Bản Nguyên này, ta cũng sẽ không rơi vào tình trạng như thế.
Há, nói một chút xem, tại sao không có lại tốt hơn? Phi Lưu Bộc chịu nói chuyện, trong lòng Bạch Thương Đông vui mừng.
Nếu như không có loại lực lượng này, ít nhất ta có thể toàn lực đánh một trận, nhưng lực lượng đáng chết này, lại sẽ ở lúc ta dùng hết toàn lực không bị khống chế kích động, để cho ta cảm thấy địch nhân giống như là đã tăng nhanh tốc độ vậy, ta làm như thế nào có khả năng không bại? Nếu như không có loại lực lượng này, ta chỉ bằng năng lực của mình, bên trong đồng giai ta cũng sẽ không sợ hãi bất cứ kẻ nào, cũng sẽ không thua bất cứ kẻ nào, Lực Lượng Bản Nguyên đángchết này! Ma Nhân bia đáng chết! Phi Lưu Bộc tức giận mắng.
Thoạt nhìn thì ngươi đã thua một trận quyết đấu vô cùng không muốn thua? Đối thủ của ngươi là ai? Bạch Thương Đông nhìn Phi Lưu Bộc hỏi.
Tâm tình của Phi Lưu Bộc rõ ràng còn chưa khơi thông xong, rất nhanh đã cắn răng nghiến lợi nói: Hắc Tu La, một trong bốn Quỷ Ma Binh của Ma Thành, nếu như không phải là vì lúc mấu chốt năng lực của ta cản trở ta, ta chưa chắc sẽ bại bởi hắn, cũng sẽ không bị hắn chọc mù hai mắt.
Thứ cho ta nói thẳng, bằng vào hiểu biết của ta đối với Hắc Tu La, coi như năng lực của ngươi không gây cản trở cho ngươi, ngươi cũng không khả năng là đối thủ của hắn.
Lời này của Bạch Thương Đông một nửa là vì chọc giận Phi Lưu Bộc, một nửa cũng là lời thật.
Từ chỗ Tử Thức, Bạch Thương Đông đại khái biết được thực lực của Hắc Tu La, mặc kệ là năng lực hay là Lực Lượng Bản Nguyên của Hắc Tu La đều không phải là chuyện đùa, so với Tinh Hà Thần đều là Quỷ Ma Binh còn mạnh hơn một bậc, hơn nữa bản thân hắn lại là một người cẩn thận, nếu như không có Lực Lượng Bản Nguyên chống đỡ, chỉ dựa vào lực lượng tu luyện được, Bạch Thương Đông không cho là Phi Lưu Bộc có thể thắng được Hắc Tu La.
Ngươi biết cái gì, nếu như không có Lực Lượng Bản Nguyên cản trở, ta nhất định sẽ không thua hắn.
Phi Lưu Bộc kích động đứng lên, nắm thật chặt nắm đấm, gân xanh trên trán nổi lên.
Vậy thì chứng minh cho ta xem.
Bạch Thương Đông bình tĩnh nói.
Cặp mắt của ta đã mù, ngươi muốn ta chứng minh như thế nào? Nếu như cặp mắt của ta không bị mù, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy sao? Phi Lưu Bộc cả giận nói.
Bạch Thương Đông dùng một tấm vải che mắt mình lại, lạnh nhạt nói: Bây giờ coi như chúng ta hòa, ai cũng không nhìn thấy, ngươi có thể chứng minh chính mình sao?Thân thể Phi Lưu Bộc run lên, đột nhiên thân hình bay nhào mà lên, một thanh kiếm mảnh nhỏ nhanh như tia chớp đâm về phía trái tim Bạch Thương Đông.
Bạch Thương Đông lấy Không Sắc Xích đón đỡ, hai người chỉ dựa vào thính lực ở trong nhà đá triển khai một trận tỷ thí kinh tâm động phách.
Kiếm pháp của Phi Lưu Bộc tương đối khá, nhưng mà so với Hồng Lệ thì còn kém nhiều, Bạch Thương Đông cũng không cho là năng lực như thế này của Phi Lưu Bộc thật sự có thể chiến thắng Hắc Tu La.
Oành!Lúc Long Môn Bát Kỳ Kiếm đẩy lên kiếm thứ tám, kiếm lực cường đại trực tiếp đem thanh kiếm nhỏ trong tay Phi Lưu Bộc đánh bay ra ngoài, cả người Phi Lưu Bộc cũng bị đánh bay ngược về phía sau, tàn nhẫn đụng lên trên vách đá, đem vách đá đều đụng ra mấy vết rách.
Nhưng mà Bạch Thương Đông nhìn Không Sắc Xích của mình, trên mặt lại lộ ra vẻ vui mừng, trong chớp mắt lúc kiếm thứ tám tiếp xúc với Phi Lưu Bộc, Bạch Thương Đông rõ ràng cảm thấy một điểm gì đó, đó là lúc Phi Lưu Bộc toàn lực vận chuyển lực lượng, sinh ra một loại lực lượng kỳ diệu.
Mặc dù rất yếu ớt, dường như không để cho ai có thể cảm giác được, nhưng trong chớp mắt lúc Không Sắc Xích tiếp xúc với kiếm nhỏ của hắn, Bạch Thương Đông vẫn luôn chuyên chú, xác thực cảm giác được Không Sắc Xích chịu ảnh hưởng.
Quả nhiên là thời gian gia tốc, thật sự là thời gian gia tốc.
Trong lòng Bạch Thương Đông mừng như điên, hắn phân tích cũng không sai, lực lượng của Phi Lưu Bộc thật sự là quá yếu, mà thời gian gia tốc lại quá mạnh mẽ, cho nên bây giờ căn bản là Phi Lưu Bộc không chống đỡ nổi thời gian gia tốc, nếu như hắn không phải là một Ma Binh, mà là một Ma Tướng, như vậy Phi Lưu Bộc sẽ mạnh tới mức để tất cả mọi người cảm thấy rung động.
Ngươi là Á Nhân? Phi Lưu Bộc thở hào hển, khóe miệng rỉ ra máu tươi, nhưng lòng hắn so với vết thương trên người hắn càng thêm tuyệt vọng hơn.
Hắn cảm nhận được khí tức của Bạch Thương Đông, đó là khí tức của Á Nhân, mà hắn lại bại bởi một Á Nhân, không có chuyện gì khiến hắn càng thêm bị đả kích hơn so với chuyện này.
Sau khi cặp mắt của Phi Lưu Bộc bị mù, đã rất lâu chưa rời khỏi nhà đá, căn bản là không biết rõ Bạch Thương Đông tồn tại, cũng không biết cái tên Độc Cô Cầu Bại này, không biết Bạch Thương Đông đã gần như là quét ngang tất cả Ma Binh trong Ma Thành.
Đúng, ta là một Á Nhân.
Bạch Thương Đông nhịn được niềm vui trong lòng nói.
Ta thậm chí ngay cả một Á Nhân cũng không bằng! Trong âm thanh của Phi Lưu Bộc tràn đầy thê lương cùng tuyệt vọng.
Ta cũng không cho rằng như vậy, nếu như ngươi có thể chân chính phát huy ra Lực Lượng Bản Nguyên của ngươi, bên trong đồng giai có lẽ không có mấy người là đối thủ của ngươi.
Bạch Thương Đông nói.
Lực Lượng Bản Nguyên của ta? Loại Lực Lượng Bản Nguyên phế vật đó của ta có ích lợi gì? Mới vừa rồi nếu như không phải là nó đột nhiên mất khống chế, ta vốn có thể né tránh một kiếm kia của ngươi, căn bản là không cần liều mạng với ngươi.
Phi Lưu Bộc cắn răng nói.
Nếu như ngươi thật sự nắm giữ nó, căn bản là không cần cân nhắc tới chuyện tránh né.
Bạch Thương Đông nói.
Ngươi có ý gì? Phi Lưu Bộc tức giận hỏi.
Phi Lưu Bộc, nếu như ngươi muốn chân chính nắm giữ Lực Lượng Bản Nguyên của ngươi, như vậy thì nói lên Ma Danh của ngươi, sau đó ngươi sẽ biết rõ, Lực Lượng Bản Nguyên của ngươi là cường đại mà kinh khủng tới dường nào.
Bạch Thương Đông cũng đành chịu, mặc dù hắn biết rõ Ma Danh của Phi Lưu Bộc, nhưng nếu như không phải do Phi Lưu Bộc chính miệng nói ra Ma Danh với hắn, hắn cũng không có tư cách giải Ma Danh.
.
Danh Sách Chương: