Trên chủ đảo Nam Ly, viện trưởng Nam Ly Thư Viện mặc áo bào màu xanh, tâm niệm vừa động, đi từ trong thư phòng ra, chỉ mấy bước đã đi tới ngoài vườn.
Kính Trần sư huynh, mười mấy năm huynh chưa từng rời khỏi Kính Thai Đảo, chẳng lẽ lần này đã hiểu được đạo Chí Nhân? Nam Ly viện trưởng có chút vui mừng nhìn Kính Trần Hiền Nhân đứng ngoài vườn.
Không dám nói là hiểu được đạo Chí Nhân, chỉ là đã có chút đầu mối bước vào đại đạo mà thôi.
Kính Trần Hiền Nhân mỉm cười trả lời.
Vậy thì quá tốt rồi, Nam Ly Thư Viện chúng ta rốt cuộc đã xuất hiện vị Chí Nhân thứ ba rồi, ta và sư bá cũng có thể nghỉ ngơi, không cần chống đỡ khổ cực như vậy.
Nam Ly viện trưởng quá vui mừng, ông rất hiểu tính của Kính Trần, ông ấy có khả năng nói ra lời như vậy, ít nhất Kính Trần đã có tám phần chắc chắn có thể tăng cấp lên Chí Nhân.
Hai người này là? Nam Ly viện trưởng nhìn Bạch Thương Đông cùng Cung Tố Quân đứng bên cạnh Kính Trần Hiền Nhân, sau khi nhìn hai lần lại cau mày hỏi.
Người này chính là nhi tử của Đỉnh Thiên sư đệ- Bạch Thương Đông, còn cô nương kia là thê tử của hắn- Cung Tố Quân.
Kính Trần giới thiệu với Nam Ly viện trưởng.
Kính Trần sư huynh, không phải người này nên ở Kính Thai Đảo tu tâm dưỡng tính sao? Sao huynh lại mang hắn đến đây? Nam Ly viện trưởng hơi biến sắc, Kính Trần Hiền Nhân mang Bạch Thương Đông đến nơi này, rõ ràng là muốn cho Bạch Thương Đông dự lễ, nhưng nếu không phải Kính Trần Hiền Nhân thật sự coi Bạch Thương Đông thành đệ tử chân truyền, thì sao ông ấy có thể dẫn hắn tới dự lễ.
Nam Ly viện trưởng không hiểu được, với tính cách của Kính Trần Hiền Nhân, làm sao có thể thu một người mang danh là ma sư làm đệ tử chân truyền được.
Thanh Y, trong lòng đệ có còn Tử Y? Kính Trần Hiền Nhân đột nhiên than nhẹ một tiếng, quay sang hỏi Nam Ly viện trưởng.
Phó Thanh Y nghe được cái tên Phó Tử Y, lập tức biến sắc, nhìn Kính Trần Hiền Nhân không nói gì.
Thanh Y, ngươi bởi vì Tử Y mà thương, cũng bởi vì Tử Y thành tựu Chí Nhân thân, ân ân oán oán lại làm sao nói rõ.
Kính Trần Hiền Nhân chỉ Bạch Thương Đông nói: Hắn là Bạch Thương Đông, cũng không phải là phó Tử Y, coi như sau này hắn là phó Tử Y, hiện tại hắn cũng không phải.
Thân là viện trưởng của Nam Ly Thư Viện, ta không thể mạo hiểm để bi kịch như vậy tái diễn lần nữa, cho dù chỉ là một khả năng cũng không cho phép xuất hiện.
Phó Thanh Y cắn răng.
Thanh Y sư đệ, ban đầu thư viện lập ra quy củ còn hữu hiệu hay không? Kính Trần Hiền Nhân hỏi Phó Thanh Y.
Quy củ chính là quy củ, đương nhiên là có công hiệu, không biết sư huynh muons nói gì? Phó Thanh Y hỏi.
Ý nguyện của Chí Nhân.
Kính Trần Hiền Nhân nhẹ nhàng nói ra bốn chữ.
Phó Thanh Y nghe thấy bốn chữ này thì sắc mặt đại biến, kinh nghi nhìn Kính Trần Hiền Nhân nói: Kính Trần sư huynh, ban đầu thư viện định ra quy củ, chỉ làcần đệ tử thư viện tăng cấp lên Chí Nhân, đều có thể đưa ra một nguyện vọng mà thư có khả năng hoàn thành, chỉ cần thư viện có khả năng làm được, cho dù là viện trưởng cũng không có thể bác bỏ nguyện vọng này, nguyện vọng của Chí Nhân này, huynh thật sự muốn lãng phí ở trên người đứa trẻ này? Không phảihuynh quên rồi chứ, hắn là một ma sư.
Nếu không có hắn, ta cũng chưa thể ngộ ra đạo đạo Chí Nhân, nguyện vọng này coi như là ta trả ơn lại hắn.
Kính Trần Hiền Nhân bình tĩnh nói.
Chỉ là khi Phó Thanh Y vừa nghe được lời này lại không khác gì nghe được tiếng sấm nổ, bình thường Kính Trần Hiền Nhân sẽ không nói dối, ông ấy đã nói như vậy thì nhất định là có chuyện như thế, nhưng Bạch Thương Đông mới chỉ là Văn Sĩ, làm sao có thể giúp Kính Trần Hiền Nhân ngộ ra đại đao Chí Nhân, chuyện này quả thực có chút khó tin.
Nhưng hắn có danh là ma sư, ban đầu chúng ta đã từng lập được ước định, ma sư không thể! Ánh mắt Phó Thanh Y đầy phức tạp.
Vậy để cho hắn vào Thiên Ma Tràng, chém giết mười Vạn Ma nhân để rửa sạch nỗi nhục mang danh ma sư đi.
Kính Trần Hiền Nhân giống như sớm đã có dự đoán, bình tĩnh nói.
Phó Thanh Y nghe thấy thế, có chút giật mình nhìn Kính Trần Hiền Nhân một chút, nhưng ông ta lại không nói gì, một lát sau mới lên tiếng: Cũng được, nếu như hắn thật sự có thể vào Thiên Ma Tràng chém mười vạn Ma nhân, dù trước đây hắn là người nào, về sau đều sẽ là Bí Truyền Đệ Tử của Nam Ly Thư Viện.
Như thế thì ta an tâm rồi, bọn họ đành giao cho sư đệ ngươi chiếu cố.
Kính Trần Hiền Nhân để Bạch Thương Đông và Cung Tố Quân đứng xuống, tự mình đi vào trong vườn.
Bạch Thương Đông có chút kì quái nhìn cánh cửa khu vườn Chân Ngã đã đóng kín sau khi Kính Trần Hiền Nhân tiến vào: Không phải nói để cho chúng ta tới dự lễ sao? Sao không để cho chúng ta cùng nhau đi vào?Khi tăng cấp lên Chí Nhân, người bình thường không thể chịu đựng được dị tượng của đại đạo kia, cho dù là Hiền Nhân cũng khó tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng, huống chi ngươi chỉ mới là Văn Sĩ, đứng ở chỗ này quan sát dị tượng đại đạo, thể ngộ ra ảo diệu đại đạo, đối với tương lai sau này của ngươi sẽ có nhiều lợi ích.
Phó Thanh Y nhìn Bạch Thương Đông, lại tiếp tục nói: Vì sao Kính Trần sư huynh lại nói, là ngươi giúp huynh ấy ngộ ra đạo Chí Nhân?Ta làm sao biết được.
Bạch Thương Đông nhún vai.
Ngươi không muốn nói cũng không sao, nhưng ngươi không được quên, cho dù ngươi thật sự trở thành Bí Truyền Đệ Tử, ta cũng có quyền lực khiến ngươi đời đời kiếp kiếp đều ở lại thư viện.
Phó Thanh Y lạnh nhạt nói.
Bạch Thương Đông trợn mắt há hốc mồm nhìn Phó Thanh Y: Ông thật sự là viện trưởng của Nam Ly Thư Viện? Thật sự là Chí Nhân tôn sư?Chí Nhân không phải đạo nhân, Kính Trần sư huynh tu đạo, mà ta tu chỉ là lực, ngươi chớ coi Chí Nhân trong thiên hạ này quá thanh cao rồi, ngoài người tu đạo chân chính giống như Kính Trần sư huynh, những người khác dù có là Chí Nhân thánh nhân, cuối cùng cũng chỉ là người phàm tục.
Phó Thanh Y cười nhạt nói: Ta hỏi lại ngươi, vì sao Kính Trần sư huynh nói bởi vì ngươi mới hiểu được đại đạo Chí Nhân?Bạch Thương Đông nhìn Phó Thanh Y rồi nói: Cũng không có gì lớn, chẳng qua là ta nhìn thấy trên kính thạch có khắc một bài thơ chưa ra hình dáng gì, nên tùy tiện cũng khắc một bài lên phía trên, sau khi Kính Trần Hiền Nhân xem thì có vẻ ngộ ra được điều gì đó.
Ngươi khắc thơ trên kính thạch? Phó Thanh Y nhìn Bạch Thương Đông bằng ánh mắt đầy cổ quái.
Kính Trần Hiền Nhân cũng là vì kia bài thơ kia mầ được khen l người thứ nhất về văn đạo ở Nam Ly Thư Viện, cho dù ông ta là Chí Nhân, luận về văn đạo tu cũng có chút không bằng, Bạch Thương Đông lại nói bài thơ kia chưa ra hình dáng gì, còn cũng khắc một bài lên phía trên, mà Kính Trần Hiền Nhân nhìn lại hiểu ra đại đạo Chí Nhân, chuyện này quả thực có chút khiến người ta không thể tin tưởng.
Bạch Thương Đông đọc lại bài thơ mà Tuệ Năng làm cho Phó Thanh Y nghe, ý nghĩa trong bài thơ bày Bạch Thương Đông hiểu rõ ràng, nhưng nói đến cảm ngộ thì với độ tuổi của hắn, đối với thiện lý như vậy thì cảm ngộ cũng không sâu, cũng không có quá nhiều xúc động.
Nhưng Phó Thanh Y lại khác, sau khi Phó Thanh Y nghe, thân thể run lên, trong mắt xuất hiện vẻ cổ quái, trong miệng lẩm bẩm thì thầm: Xưa nay không một vật, chỗ nào dính bụi nhơ?! Xưa nay không một vật, chỗ nào dính bụi nhơ?! Trong vườn Chân Ngã đột nhiên xuất hiện một vòng sáng, rực rỡ như mặt trời từ từ dâng lên, đạo văn đạo vận giống như từ trong đó dập dờn tràn ra, dường như muốn tẩy rửa cả thiên địa.
.
Danh Sách Chương: