Sư phụ, nhiệm vụ ngài giao phó cho ta còn hơn nửa vẫn chưa hoàn thành, ngài gọi ta trở về để làm gì thế? Tống Nhạc mới rời Kính Thai Đảo chưa được mấy ngày, lúc này nhìn vừa đen vừa gầy, nhìn tới hắn là đã chịu không ít khổ cực.Ngươi không cần làm nhiệm vụ săn giết nữa, đi tới Nam Ly chủ đảo tìm một vị trí tương đối tốt mở một cửa tiệm cho ta, đem những thứ này đều bán đi cho ta, sau đó thu mua Thánh Vật Lệnh cấp Văn Sĩ cho ta, Thánh phẩm là tốt nhất, ít nhất cũng phải là Thượng phẩm. Bạch Thương Đông chỉ vào đám đồ vật chất thành đống trên mặt đất nói.Tống Nhạc nhìn đám vật phẩm bao gồm binh khí, khôi giáp, thảo dược chất thành đống trên mặt đất một cái, giật mình nói: Sư phụ lấy được nhiều đồ tốt như vậy từ chỗ nào thế? Trong này phần lớn đều là Thượng phẩm đi?Ngươi đừng quan tâm tới những chuyện này, để ngươi đi làm thì ngươi đi làm đi, tự nhiên sẽ không thiếu được chỗ tốt của ngươi. Bạch Thương Đông vỗ một cái lên trên ót của Tống Nhạc.Những thứ này có một bộ phận là của Cung gia đưa tặng, còn lại chính là thu hoạch ở Dải san hô Đại Vũ, Bạch Thương Đông đem tất cả Thánh Vật Lệnh đều giải ra, bán đồ vật đã giải ra thường có giá cả cao hơn rất nhiều so với bán Thánh Vật Lệnh.Ta đi mở tiệm cũng không thành vấn đề, nhưng mà phương diện tu hành... Tống Nhạc đưa ra vẻ mặt đau khổ nói.Bạch Thương Đông cười một tiếng: Ở trên thế giới này, mặc kệ là ngươi muốn đi nơi nào, đều luôn không chỉ là có một con đường.
Khổ cực tu hành dĩ nhiên là một con đường chính xác, thế nhưng thường thường ở bên ngoài đại đạo, còn có rất nhiều con đường tắt cùng đường nhỏ.
Ngươi chỉ cần để ý mở tiệm giúp cho ta, cao hơn thì không dám nói, nhưng sau này sư phụ bảo đảm ngươi ít nhất cũng sẽ là một vị Chân Nhân cửu phẩm, còn việc có thể tấn thăng Hiền Nhân haykhông, liền phải xem tạo hóa của chính ngươi.Đệ tử sẽ ra sức làm việc cho sư phụ. Tống Nhạc lập tức mừng rỡ nói.Đuổi Tống Nhạc đi xong, Bạch Thương Đông lại vừa lật nhìn « Nam Ly Ma Nhân Lục » vừa âm thầm nảy sinh ác độc trong lòng: Lão già Xích Long kia, ngươi chờ ta, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ treo ngược ngươi lên tát lên gương mặt già nua kia.Bạch Chấp Viện có ở nhà không?Bạch Thương Đông mới xem được một lúc, liền thấy trận văn của đại trận bảo vệ Kính Thai Đảo chớp động, thoạt nhìn đã có không ít người tới Kính Thai Đảo.Nhanh như vậy đã có người đến giải Thánh Vật Lệnh rồi sao? Bạch Thương Đông đi ra ngoài đón, quả nhiên thấy có rất nhiều đệ tử cùng sư giả của các viện khác đi tới Kính Thai Đảo, phần lớn trong đó đều là đệ tử cấp Văn Sĩ,cũng có một số ít Chân Nhân.Tại hạ chính là Bạch Thương Đông, không biết các vị đến Kính Thai Viện ta là có chuyện gì? Bạch Thương Đông biết mà giả vờ hỏi.Bạch Chấp Viện, ngươi nói nhất định có thể giải ra Thánh phẩm chính là thật?Bạch Chấp Viện, có phải là thật sự không giải ra Thánh phẩm sẽ không thu phí hay không?Bạch Chấp Viện, nếu như ngươi không giải ra được Thánh phẩm, ngươi sẽ bồi thường món Thánh phẩm gì đó đúng không?...Trong lúc nhất thời mồm năm miệng mười hò hét loạn lên cũng không biết là bọn họ đang nói cái gì, nhưng mà Bạch Thương Đông lại nghe rõ bọn họ lo lắng cái gì.Mọi người yên lặng một chút, hãy nghe ta nói vài câu, ta chỉ nói ba điểm.
Thứ nhất, ta chỉ giải Thánh Vật Lệnh Thánh Phẩm cấp Văn Sĩ.
Thứ hai, giải không ra Thánh phẩm chẳng những không thu phí, thậm chí còn sẽ bồi thường một món Thánh phẩm cấp Văn Sĩ.
Thứ ba, chỗ này của ta sẽ không cho ký sổ, trả điểm cống hiến trước sau đó mới giải Thánh Vật Lệnh.
Ba điểm này tuyệt đối sẽ không bớt một điểm nào cả, nếu người nào không hài lòng đối với ba điểm này, bây giờliền có thể đi về, không cần tiếp tục lãng phí miệng lưỡi.Bạch Chấp Viện, ta chỉ muốn biết, nếu như ngươi không giải ra được Thánh phẩm, ngươi sẽ bồi Thánh phẩm gì cho chúng ta? Sẽ không tùy tiện cầm một món Thánh phẩm không có tác dụng ra lừa bịp chúng ta đấy chứ? Có một tên Chân Nhân bĩu môi nói.Đúng vậy, Bạch Chấp Viện, Thánh phẩm cũng được chia thành rất nhiều loại, ngươi dự định bồi thường loại Thánh phẩm gì đây? Mọi người lập tức đều phụ họa nói.Ta dùng nàng để bồi thường, không biết các vị có hài lòng hay không? Bạch Thương Đông kêu gọi Lang Nữ ra.A, Thánh Thú Thánh phẩm hình người! Trong đám người lập tức phát ra một trận ồn ào, Thánh Thú Thánh phẩm hình người dường như chính là thứ trân quý nhất bên trong thánh vật cùng giai, người bình thường cả đời cũng chưa chắc có thể gặp được mấy con, vậy mà Bạch Thương Đông đem Thánh Thú Thánh phẩm hình người này ra làm vật bồi thường, lập tức để cho người có dự định để Bạch Thương Đông giải Thánh Vật Lệnh an tâm hơn không ít.Thậm chí còn có người, trong lòng còn hy vọng chút nữa Bạch Thương Đông không giải ra được Thánh phẩm, như vậy bọn họ liền có thể lấy đi Thánh Thú hình người này rồi.Lúc này Minh Nguyệt Tâm đã hận tới nghiến răng nghiến lợi rồi, hận không thể lập tức đem Bạch Thương Đông rút gân lột da ăn tươi nuốt sống.Sau khi Bạch Thương Đông giải khai nàng đi ra, vẫn luôn đặt ở bên trong hư giới mà không triệu hoán ra, để cho nàng ở bên trong hư giới giống như khu vực chết kia buồn bực sắp nổi điên rồi, nàng đường đường là Ma Đế tôn sư, đâu chịu nổi loại đãi ngộ này, lúc ở trong hư giới không biết là trong lòng đã tưởng tượng ra cảnh đem Bạch Thương Đông giết mấy ngàn mấy vạn lần rồi.Bây giờ thật vất vả mới được triệu hoán ra, không cần ở lại hư giới giống như vùng đất chết kia nữa, ai biết vừa ra ngoài liền bị một nhóm nhân loại vây xem giống như xem động vật, hơn nữa còn là một đám nhân loại nhỏ bé chỉ giống như là côn trùng ở dưới cái nhìn của nàng, hơn nữa ánh mắt tham lam cùng dục vọng của những người kia, Minh Nguyệt Tâm dường như là không nhịn được liền muốn lập tức xuất thủ giết sạch toàn bộ bọn họ.Nhưng mà Minh Nguyệt Tâm ngay lập tức đã rõ ràng, mặc dù đám nhân loại này dưới cái nhìn của nàng là rất nhỏ bé, nhưng thân thể bây giờ của nàng, lại chỉ là cấp Văn Sĩ, mấy nhân loại kia còn có tu sĩ Chân Nhân, nàng cũng chưa chắc đã có thể đánh lại.Hơn nữa nơi này ở bên trong Nam Ly Thư Viện, nếu nàng thật sự ra tay giết người, cuối cùng tuyệt đối sẽ là một con đường chết, ngay cả chạy trốn đều không có khả năng.Lấy đại cục làm trọng, Ma Sư đáng chết chờ đó cho ta, chờ sau khi bản đế đem ngươi bắt trở về Cổ ma điện, không treo ngược ngươi lên tàn nhẫn quất 99999 roi thì không thể. Minh Nguyệt Tâm cố nén cơn tức do bị vây xem, đứng ở nơi đó không nói một lời, nhưng trong lòng lại đang không ngừng nguyền rủa Bạch Thương Đông.Bạch Chấp Viện, năm trăm điểm Chấp Viện cống hiến thật sự là quá nhiều, có thể ít hơn một chút hay không? Có chút ít Thánh phẩm cũng chưa chắc đã đáng giá năm trăm điểm Chấp Viện cống hiến a!Chúng ta có thể tâm sự nói chuyện, thế nhưng giá tiền sẽ tuyệt đối không thể giảm, nếu như cảm thấy không thích hợp, có thể mời người khác cao minh hơn. Bạch Thương Đông dứt khoát nói.Có thể giảm xuống thành cống hiến của đệ tử bình thường hay không, những đệ tử bình thường như chúng ta rất khó có cơ hội lấy được điểm Chấp Viện cống hiến, huống chi là nhiều tới năm trăm điểm Chấp Viện cống hiến.Xin lỗi, ta chỉ thu điểm Chấp Viện cống hiến. Mặc dù Bạch Thương Đông cũng thiếu điểm cống hiến bình thường, nhưng mà muốn lấy được cũng không khó, thậm chí có thể trực tiếp dùng một mớ tiền tài lớn đi đổi, nhưng điểm Chấp Viện cống hiến lại không thể, hơn nữa bây giờ Bạch Thương Đông cần nhất cũng là điểm Chấp Viện cống hiến.Bạch Chấp Viện, nếu như ngươi không giải ra Thánh phẩm, thật sự sẽ đem Thánh Thú Thánh phẩm hình người kia cho ta chứ? Một đệ tử Văn Sĩ nhìn Lang Nữ không chớp mắt hỏi.Nơi này có nhiều đồng môn như vậy, ta còn có thể lừa gạt ngươi sao, giải không ra liền lập tức dắt đi. Bạch Thương Đông hào phóng nói.Bbên trong đôi mắt của Minh Nguyệt Tâm giống như đã sắp phun ra lửa, tức giận tới mức thân thể đều không khống chế được nhẹ nhàng run rẩy, hận không thể ngay lập tức tươi sống chém chết Bạch Thương Đông.Coi như ngươi là Ma Sư, ta cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi. Hàm răng Minh Nguyệt Tâm nghiến vang ken két.Vậy thì mời Bạch Chấp Viện giúp ta giải Thánh Vật Lệnh Thánh Phẩm này ra đi. Tên đệ tử Văn Sĩ kia cắn răng một cái, từ trong ngực cẩn thận từng li từng tí móc ra một miếng Thánh Vật Lệnh, hai tay đưa tới trước mặt Bạch Thương Đông..
Danh Sách Chương: