Chờ Tô Trầm Hương bước nhanh từ phòng ngủ ra ngoài, Tô Cường đã chuẩn bị xong áo bông cho cô.
"Có chuyện gì thì gọi điện cho cha nhé."
Vì biết có người đi cùng Tô Trầm Hương, Tô Cường cũng an tâm hơn.
Tô Trầm Hương nhanh chóng gật đầu, cô cười với cha mình rồi vội vàng rời khỏi nhà.
Tô Minh và Trần Thiên Bắc đã ở dưới lầu đợi trong xe, chờ xe chạy, Tô Trầm Hương lập tức gọi điện cho Trần tổng
"Em đã xuất phát rồi, khi nào sắp tới nơi sẽ báo cho anh." Tô Trầm Hương rất quan tâm cơm của mình.
Vì miếng cơm manh áo, đây cũng là lần đầu tiên đi tới thành phố khác công tác, cô không nhịn được mà cảm thán cuộc sống không dễ dàng, lo lắng hỏi Trần tổng: "Bên anh không sao chứ?"
Thật ra có bùa bình an của cô ở đó, dù bây giờ xe có dừng lại thì chắc cũng không có vấn đề gì.
Tuy nhiên, Trần tổng vẫn khóc thút thít, chẳng còn khí chất tinh anh nào nữa, Tô Trầm Hương không khỏi suy nghĩ đến chuyện lúc Trần tổng khóc thút thít như này, không biết đại minh tinh Tôn Tịnh có ở bên cạnh anh ấy không.
Nếu ở bên cạnh... cô ấy vẫn chưa đập anh ấy à.
“Bên anh vẫn tốt. Chỉ là trời tối rồi thôi." Điện thoại Trần tổng đặt lên bùa hộ thân trong tay Tôn Tịnh, áp tai mình vào trong lòng bàn tay của đại minh tinh, giọng điệu rất căng thẳng, cực kỳ lệ thuộc, anh ấy nói với Tô Trầm Hương: "Tiểu Hương, em, em tới nhanh lên. Nhiều, tìm nhiều người lên nhé. Con đường này rất yên tĩnh, cô gái nhỏ như em tới đây một mình rất nguy hiểm, khiến người ta rất lo lắng!"
Bản thân anh ấy gặp quỷ mà còn lo lắng cho người khác.
Đôi mắt xinh đẹp của Tôn Tịnh cụp xuống, hơi phức tạp khi nhìn thấy dáng vẻ hận không thể túm lấy “Tiểu Hương” ở đầu dây bên kia của Trần tổng, đôi môi đỏ mọng đẹp đẽ khẽ mím lại.
Tất nhiên, cô ấy biết "Tiểu Hương" là ai.
Lúc Trần tổng qua lại với cô ấy, anh ấy thường xuyên nhắc tới cô gái nhỏ này.
Về vụ việc kẻ bắt nạt giữa Tô Trầm Hương và An Gia Gia, Tôn Tịnh cũng có chia sẻ weibo Tô Trầm Hương.
Cô ấy cũng biết bùa hộ thân của Trần tổng là mua từ trong tay Tiểu Hương.
Vì vậy, mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng Tôn Tịnh không hề cảm thấy Tô Trầm Hương là người xa lạ.
Cô còn có cảm giác rất thân thiết với “Tiểu Hương”.
Thân ở trong vòng giải trí, cô ấy cũng xem như là hiểu biết rộng rãi, trong mắt cô ấy, người có tài năng khác biệt không được coi là mê tín dị đoan… Tôn Tịnh nghĩ đến dáng vẻ căng thẳng vừa nãy của Trần tổng, trong lòng cảm thấy hơi khó hiểu và sợ hãi. -
Nhưng tưởng tượng đến cảnh lúc nãy Trần tổng nhét bùa hộ thân vào trong tay mình, vô hình, ánh mắt Tôn Tịnh dịu dàng hơn... Khi gặp phải nguy hiểm, lựa chọn mà người đàn ông đưa ra mới là thật lòng.
Nếu Trần tổng thật sự gặp phải quỷ, anh ấy lại nghĩ đến chuyện đưa bùa hộ thân cho cô ấy đầu tiên, bảo vệ cô ấy, Tôn Tịnh mới cảm thấy anh ấy là nhân tài thích hợp để tiến tới chuyện yêu đương.
Cô ấy không quá coi trọng thân phận, địa vị hay gia sản của người đàn ông.
Thứ cô ấy quan tâm hơn cả là anh ấy có thật lòng đối đãi với mình hay không.
Hiện tại nhìn lại Trần tổng, mặc dù anh ấy thảm quá, lại có dấu hiệu chiếm tiện nghi của mình, nhưng Tôn Tịnh nhìn thấy anh ấy lẩm bẩm như vậy, cô lại khẽ mỉm cười.
"Tóm lại, nếu gặp phải chuyện gì, anh sẽ gọi điện cho em."
"Đừng rời khỏi xe là được." Tô Trầm Hương vẫn bận rộn liên lạc với Tưởng sư huynh, biết Trần tổng không sao, cô cảnh cáo anh ấy một lần nữa: "Anh phải nhớ lời nhắc nhở của tiểu quỷ, cũng đừng tùy tiện xuống xe và bắt chuyện với người khác. Cũng phải nhắc nhở người trên xe không được lộn xộn… Người có vấn đề cũng không được cho lên xe. Xe vẫn còn treo bùa bình an của em mà. Dù thế nào đi chăng nữa, dù là gặp phải cái gì, anh cứ đóng cửa xe lại, gửi định vị, đừng xuống xe, ngồi im chờ cứu viện là được."
Chỉ cần người sống cần cứu thành thật nghe lời, không gây rắc rối và dày vò người khác thì đó chính là người sống tốt.
Tuy nhiên, đang ăn Tết mà cũng bị quỷ dọa.
Mấy con quỷ này không nghỉ Tết à?
Quá là chăm chỉ!
Chẳng lẽ quỷ giới cũng có mô hình chiến sĩ thi đua sao?
Tô Trầm Hương thầm oán giận, để điện thoại xuống, lại thấy Tưởng sư huynh gọi điện thoại tới.
Cô bật loa ngoài lên, Trần Thiên Bắc ngồi ở bên cô cũng lắng nghe, Tô Minh vừa lái xe vừa mím chặt môi, nghiêng đầu yên tĩnh nhìn Tô Trầm Hương hồi lâu.
Khi cậu nghe thấy Tô Trầm Hương liên lạc các phe đâu vào đấy, an ủi tinh thần người đang lo rằng rằng gặp quỷ là chuyện rất bình thường, còn nắm được vị trí chính xác, nắm được đường đi, lấy được rất nhiều thông tin, hơn nữa còn tùy vào tình huống mà liên lạc với những thiên sư cứu viện khác, khoảnh khắc đó, đột nhiên Trần Thiên Bắc phát hiện, dường như trong thời gian rất ngắn, Tô Trầm Hương đã lớn lên quá nhanh.
Cô không còn chiến đấu một mình nữa.
Cô biết hợp tác, học được cách lập nhóm.
Không chỉ như vậy, trong nhóm, cô ấy còn trở thành người bố trí tất cả đâu vào đấy.
Thậm chí, Trần Thiên Bắc ngạc nhiên phát hiện, không biết bắt đầu từ khi nào, ngay cả Tưởng sư huynh cũng bắt đầu nghe theo sắp xếp của Tô Trầm Hương.
Cô có uy tín của riêng mình, hơn nữa là người được mọi người tín nhiệm.
Chuyện này giống với... Cậu trơ mắt nhìn Tô Trầm Hương trước mặt mình lột xác.
Trở nên tốt hơn.
Cũng càng ngày càng hòa nhập vào cuộc sống của con người hơn.
"Anh ấy không sao chứ?" Trần Thiên Bắc không gọi điện thoại cho Trần tổng, tránh để mình chiếm dụng cuộc nói chuyện điện thoại quý báu của Trần tổng.
Cậu thấy Tô Trầm Hương vất vả lắm mới bố trí xong mọi chuyện, cúp điện thoại của Tưởng sư huynh, lúc này mới hỏi thăm Trần tổng.
Quan hệ giữa cậu và Trần tổng luôn rất tốt, biết anh ấy gặp phải phiền phức, cậu không thể ở nhà chờ đợi mà theo Tô Minh ra ngoài.
Tô Trầm Hương uống hai ngụm nước trước rồi mới khoát tay nói: "Không sao. Trong xe có bùa bình an, rất an toàn. Có điều, tiểu quỷ đó..." Quỷ nhỏ trong miệng Trần tổng rất có lòng, chắc chắn là cô không thể ăn nó được.
Tuy nhiên, những thông tin anh ấy vô tình tiết lộ ra cũng khiến Tô Trầm Hương yên tâm hơn.
Tiểu quỷ nhắc nhở Trần tổng đừng dừng xe lại.
Có thể thấy con đường này cũng có vấn đề.
Không thể dừng xe, rõ ràng còn có ác quỷ khác hại người.
Vậy thì có thể ăn được.
Cũng không coi như là một chuyến đi lãng phí.
Tinh thần Tô Trầm Hương khá hơn một chút, nhìn định vị Trần tổng gửi cho mình, giao cho Tô Minh để anh ấy lái xe đi theo định vị, cô tựa vào cửa sổ xe nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đến lúc đó ăn hết tất cả ác ma kỳ lạ dám rêu rao phá đám trên đường!
Cô sờ răng, tự hỏi mấy con quỷ đó ăn có ngon không, lại cúi đầu trao đổi với mấy sư huynh một chút kinh nghiệm cứu người sống. Trong xe lập tức yên tĩnh lại.
Trần Thiên Bắc nhìn cô, hơi do dự nói: "Cậu có thể nghỉ ngơi một chút."
"Tôi không mệt."
"Nếu cậu mệt thì có thể tựa vào vai tôi.” Trần Thiên Bắc như không nghe được câu trả lời của cô, tiếp tục nói.
"Bả vai cậu sao?" Cô gái nhỏ thắc mắc ngẩng đầu, con ngươi xinh đẹp đen trắng rõ ràng nhìn cậu.
Khuôn mặt Trần Thiên Bắc hơi cứng đờ, giọng nói kiên định: "Ít nhất là tựa vào vai tôi thoải mái hơn cửa kính xe." Cậu tốt bụng như vậy, Tô Trầm Hương không nhịn được mà mỉm cười, nhìn Trần Thiên Bắc, nhỏ giọng nói: "Trần Thiên Bắc, cậu chu đáo quá. Nếu cậu cũng có thể chu đáo như vậy trong việc nấu cơm thì sẽ càng ngon hơn."
Ánh mắt cô lấp lánh, cố gắng ám chỉ, Trần Thiên Bắc mím môi không lên tiếng.
Cậu không nói, Tô Trầm Hương hừ hai tiếng, không nhận được lời cam kết từ căng tin, đáng tiếc quá.
Tô Minh muốn giả bộ không nghe cũng không được.
Anh ấy xuyên qua kính xe nhìn Trần Thiên Bắc, mắt híp lại, nhưng không nói gì.
Nếu em gái anh ấy không hiểu gì, tại sao anh ấy phải làm rõ chứ, có khi lại khiến em gái coi Trần Thiên Bắc là sự tồn tại đặc biệt.
Trước kỳ thi tuyển sinh Đại Học toàn quốc, những chuyện khác cứ để sau.
Nếu Trần Thiên Bắc thật lòng thì sẽ kiên nhẫn chờ đợi.
Chờ khi lên đại học, cậu muốn theo đuổi em gái anh ấy cũng không sao cả.
Tuy nhiên, ngay bây giờ, Tô Minh quyết định sẽ để mắt đến Trần thiếu.
Thư ký Tô thầm nhủ trong lòng, ba người trên xe có ba suy nghĩ khác nhau, chờ Tưởng sư huynh lo lắng không yên lái xe đuổi theo, hai chiếc xe đều hướng tới vị trí của Trần tổng.
Vốn dĩ Trần tổng muốn cho xe đậu lại trên đường rồi đợi Tô Trầm Hương, nhưng nghĩ đến cảnh cáo "Đừng dừng xe" vừa rồi của đứa bé kia, dù Tô Trầm Hương nói đậu xe cũng không có vấn đề gì, Trần tổng vẫn cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Anh ấy vô thức cảm thấy, một khi xe dừng lại, chắc chắn sẽ có chuyện kinh khủng xảy ra, huống hồ, anh ấy vẫn nghĩ nếu xe có thể thuận lợi đi đến thành phố kia thì tốt.
Tuy đang lái xe, Trần tổng vẫn cảm thấy không bình thường.
Đã qua mùa xuân, xe cộ trên đường rất ít.
Nhưng không đến nỗi một chiếc xe cũng không có.
Trên con đường mờ mịt tối tăm, trước sau trái phải đều không có xe chạy, chỉ có lẻ loi một chiếc ô tô buýt sang trọng lái trên đường.
Hai bên cực kỳ yên lặng.
Trong xe, không ít người cũng đang oán trách rằng tín hiệu điện thoại lúc được lúc mất, không thể nào kết nối được.
Đầu Trần tổng đầu mồ hôi, mặc dù sẽ khiến người ta cảm thấy mình bị bệnh thần kinh, nhưng anh ấy vẫn nhắc nhở mọi người, con đường này hơi tà ma, có thể là sẽ gặp quỷ.
Lời vừa nãy của anh ấy còn khiến người khác thấy là đang đùa, nhưng bây giờ, khi xe đi lâu lắm rồi mà không thấy bất kỳ xe nào khác đi ngang qua, thật sự hơi khiến người ta bất an.
Tôn Tịnh ngồi im lặng ở trong xe, cúi đầu nhìn lòng bàn tay, bùa hộ thân hơi nóng lên, trong tay cô còn có Trần tổng sợ hãi đến mức run rẩy.
Anh ấy rất sợ.
Nhưng vẫn không lấy lại bùa hộ thân trong tay cô ấy.
Đại minh tinh im lặng, trước sắc mặt nghiêm trọng của anh ấy, cô ấy giải thích tình hình với đạo diễn, trấn an những người đang lo lắng trong xe, rón rén nhét bùa hộ thân vào túi âu phục anh ấy.
Nhìn bùa hộ thân im hơi lặng tiếng trượt vào túi âu phục của Trần tổng, trên mắt Tôn Tịnh mới lộ ra nụ cười diễm lệ trước sau như một giống như ở trước ánh đèn flash.
Trần tổng không nhận ra được động tác nhỏ của cô ấy, chỉ trấn an mọi người từng chút một, bảo họ nhìn bùa bình an treo ở đầu xe, cho họ không phải lo lắng.
Bởi vì anh ấy nói rằng đã liên lạc với thiên sư, lúc này mọi người mới yên tâm.
Ngay lúc trong xe thấp thoáng thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên, xe lại thắng gấp, bỗng chốc dừng lại.
"Không phải tôi đã bảo cậu không được dừng xe sao!" Trần tổng sắp sợ tới mức hộc máu, nhảy cẫng lên, lớn tiếng nói với tài xế.
Sắc mặt tài xế trẻ tuổi trắng bệch, giọng nói mang theo sự run rẩy: "Hình như đâm phải người rồi!" Vừa nãy anh ta đang vững vàng lái xe, nhưng một bóng dáng màu trắng lập tức vọt tới trước xe.
Coi như con đường này tà ma đến mấy, anh ấy cũng không thể vì suy nghĩ “Có thể đó là quỷ” mà ngang nhiên đâm vào người đi đường được.
Huống hồ, anh ta thắng xe rất nhanh, dưới quán tính của chiếc xe, anh ta vẫn có thể cảm giác được, dường như anh ta đụng vào người nào đó rồi.
Không thể bao biện bằng việc có thể gặp phải ma quỷ được.
Làm người có lương tâm khiến anh ta không có cách nào làm ra chuyện máu lạnh như vậy.
"Tôi, tôi đi xuống xem thử." Cảm giác xe đụng phải người nào đó rất chân thực.
"Đừng! Tôi nói này, anh cầm theo..." Ít nhất cũng phải cầm bùa bình an rời mới xuống xe chứ!
Trần tổng vẫn chưa nói hết, tài xế trẻ tuổi đã hoảng hốt mở cửa xe chỗ ghế ngồi của tài xế, từ trên xe nhảy xuống.
Anh ấy trợn tròn mắt, vội vàng đi tới phía trước nhìn tài xế.
Tài xế trẻ tuổi nhìn gầm xe hai lần, sau đó ngây ngốc khựng lại.
Người hoàn hồn, cơ thể cứng đờ của anh ấy lay động, không lên xe, trái lại xoay người đi tới bên đường, bước lên một con đường mòn mờ ảo rồi dần dần đi xa.