Không có âm thanh, cũng không có một chút tiếng động nào để anh ấy nhận ra có người phía sau mình.
Trần tổng sững người lại, một bàn tay trắng bệch mờ ảo gần như khoác lên trên vai của anh ấy.
Nhưng khi sắp hạ xuống chạm đến vai anh, bàn tay đó lại giống như bị bỏng, đột nhiên rút về.
Anh ấy chỉ cảm giác có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào lưng của mình, vừa tham lam vừa âm u lạnh lẽo, khiến toàn thân của anh ấy như muốn nổ tung.
Gần như không thể hít thở, cả người Trần tổng mềm nhũn, anh ấy kìm nén nỗi sợ hãi, đột ngột quay đầu, đối diện với bóng người phía sau hiện ra trong gương.
Khi đối diện với đôi mắt đó, bốn mắt nhìn nhau, Trần tổng sửng sốt một lúc rồi chợt thở phào nhẹ nhõm.
“Sao lại là em?” Nhìn thấy mỹ nữ phía sau đang quan tâm nhìn mình, anh ấy dụi dụi khóe mắt đau nhức, vẫn còn cảm thấy hoảng hồn không thôi.
Cảm giác vừa mới gặp phải thứ gì đó đáng sợ hoang đường vẫn chưa tan biến hoàn toàn nhưng trên mặt anh ấy lại hiện lên nụ cười tươi rói.
Nhưng thái độ vừa rồi của anh ấy gần như đã dọa sợ cô gái xinh đẹp này, cô ấy quan tâm đi đến gần anh, hỏi: “Khi nãy anh làm sao thế? Em nghe nói anh đến công trường tìm em à?”
“Không sao, anh chỉ muốn qua đây nhìn một chút thôi. Đây là nhiệm vụ mà tập đoàn giao cho, anh vẫn muốn cân nhắc thêm nữa.”
Đây là bạn gái của anh ấy, tình cảm vô cùng sâu sắc, yêu nhau đã mấy năm rồi, bây giờ đang chuẩn bị kết hôn.
Vậy nên anh ấy mới muốn dốc sức bộc lộ tài năng trong gia tộc, cũng là vì có thể cho bạn gái của mình, cũng như gia đình tương lai một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Không phải bất kỳ đứa bé nào sinh ra trong một gia tộc lớn đều được trải qua một cuộc sống thật hạnh phúc.
Anh ấy liều mạng nỗ lực, cạnh tranh với những người cùng thế hệ, sau đó từ từ leo lên vị trí đứng đầu gia tộc.
Cho dù không thể trở thành người thừa kế của tập đoàn Trần Thị thì ít nhất cũng phải có một chỗ đứng nhất định tại trụ sở chính của tập đoàn.
Vì đã yêu nhau nhiều năm, anh ấy và bạn gái cũng không giữ khoảng cách với nhau lắm, vừa nói với bạn gái về những lo lắng mơ hồ của bản thân, vừa cùng nhau ra khỏi phòng vệ sinh.
Nhà vệ sinh này vô cớ khiến anh ấy cảm thấy không thoải mái, vậy nên rời khỏi đó cũng tốt.
Vừa nói, anh ấy vừa bước đi rồi vòng tay qua ôm vai bạn gái, nhìn cô ấy hơi nghiêng nghiêng người né tránh bản thân, còn thể hiện vẻ hơi ngượng ngùng, anh ấy cười cười không để ý, một trước một sau đi vào hành lang râm mát cùng cô ấy, nói ra lo lắng trong lòng: “Tiểu Bắc nói hạng mục này khá kỳ lạ, anh nghĩ đi nghĩ lại, vẫn muốn từ bỏ.”
“Tại sao vậy?” Cô gái đi bên cạnh anh ấy nhỏ giọng hỏi.
“Mặc dù nói những thứ này khiến người khác cảm thấy mê tín phong kiến, nhưng mà hạng mục này luôn xuất hiện vấn đề. Anh là thương nhân, cho dù muốn kiếm tiền thì cũng thể lấy an toàn của người khác ra đánh cược, phải không?”
Tuy anh ấy rất muốn kiếm tiền, muốn nổi bật trong gia tộc nhưng cũng không thể bỏ qua lương tâm mà nhắm mắt làm việc.
Chỉ tiếc rằng, dự án này sẽ đem lại cho anh ấy lợi ích rất lớn, ngay cả bạn gái Tiểu Nhu cũng thấp giọng nói: “Thu hút nhiều người hơn là được rồi.”
Người đông sức mạnh.
Trần tổng suy nghĩ một lúc rồi vẫn lắc đầu.
Anh ấy vừa bước đi trên hành lang yên tĩnh không người, vừa nói: “Sau này đành tìm cơ hội nhận hạng mục khác của tập đoàn vậy.”
Anh ấy đã quyết định từ bỏ rồi.
Tiểu Nhu không lên tiếng, yên lặng đi bên cạnh anh, dường như rất thất vọng, cũng giống như cảm thấy anh ấy có vấn đề gì đó.
“Hay là anh đi dạo xung quanh đây đi. Đi dạo một ngày có thể sẽ khiến anh từ bỏ suy nghĩ này.” Cô ấy nhẹ giọng nói.
Hiển nhiên là cô ấy cũng không muốn bỏ qua cơ hội lần này.
Bởi vì rất yêu bạn gái nên không nỡ từ chối, Trần tổng vội vàng đồng ý: “Được, anh đi dạo xung quanh tòa nhà với em nhé.” Chỉ là muốn cho bạn gái quan sát những việc ở công trường mà thôi nên cũng không tính là lãng phí thời gian.
Nhưng khi nhìn thấy mái tóc dài của bạn gái rủ xuống trên gương mặt mà không có phương tiện bảo hộ nào, anh ấy bèn cởi bỏ nón bảo hiểm của mình, nói: “Ở công trường nhất định phải chú ý an toàn.”
Anh ấy trách móc vài câu, bạn gái cũng không nói gì, chỉ đứng đó đợi anh đội nón bảo hiểm của mình lên cho cô ấy.
Chính vào lúc này, một loạt tiếng chuông điện thoại vang lên từ trong túi áo của Trần tổng.
Anh ấy vừa giơ nón bảo hiểm lên trước mặt bạn gái, một tay vừa cầm lấy di động, nhìn thấy tên Tô Minh hiện lên trên màn hình.
Tô Minh là thư ký của anh.
Sau khi tốt nghiệp đã đi theo anh.
Lúc đó, Trần tổng vừa mới du học từ nước ngoài về đã đảm nhận vị trí phó tổng tại một công ty bất động sản của gia tộc, cần một người mới chưa có nhiều liên quan đến công ty và tập đoàn nên đã tuyển dụng anh ấy.
Mấy năm nay, Tô Minh cẩn trọng làm việc bên cạnh anh ấy, không có bất cứ sai lầm nào trong công việc, ngoài ra cũng rất quan tâm đến anh ấy, xét về đời tư thì bọn họ cũng được tính là bạn bè tốt.
Huống hồ, tối qua Tô Minh đã trải qua chuyện kinh khủng như vậy, Trần tổng lo rằng anh ấy ở đồn cảnh sát không xử lý được, cần sự giúp đỡ của mình nên vội vàng nhận điện thoại.
Điện thoại truyền đến tạp âm của tín hiệu không tốt.
Tuy rằng bị gián đoạn nhưng vẫn kết nối được.
Trong khoảnh khắc anh ấy nhận điện thoại, bạn gái đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại trong tay anh.
“Trần tổng.” Tô Minh đang đứng ở một cửa hàng vịt quay rất nổi tiếng, nhìn Tô Trầm Hương ở bên cạnh mình đang hài lòng xách hai con vịt quay.
Nghĩ tới việc đứa nhỏ này vừa ăn hết ba con vịt quay trong cửa hàng với vẻ mặt hạnh phúc thì lại cảm thấy khắp người toàn là mùi vị của vịt quay.
Nhưng bởi vì xin nghỉ phép để đi mua đồ ăn vặt cùng sách bài tập cho Tô Trầm Hương, anh ấy thấy bản thân cũng nên quan tâm một chút đến ông chủ của mình, bèn hỏi: “Anh đang ở công ty sao?”
Nếu không thì anh cũng tặng một con cho ông chủ, nịnh nọt anh ấy.
“Tôi đang ở công trường.” Trong điện thoại truyền đến âm thanh của Trần tổng, có lẽ bởi vì tín hiệu không tốt nên nghe không rõ lắm.
Tô Trầm Hương đang xách vịt quay, mút kem ốc quế, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Cô đã nhanh chóng nhập vai, trở thành một người sống thực thụ.
Khi nhìn thấy Tô Minh hình như đang gọi điện cho Trần tổng, cô mới lo lắng thò đầu ra liếc nhìn điện thoại.
“Công trường? Không phải Trần thiếu đã nói công trường rất kỳ lạ sao...”
“Ban ngày ban mặt, hơn nữa hiện giờ đang có rất nhiều người của trụ sở làm việc ở công trường, có thể xảy ra việc gì được?”
Trần tổng thẳng thắn nói.
Tô Trầm Hương nhìn vẻ âu lo trên gương mặt của Tô Minh, cảm thấy không cần thiết.
Không phải cô đã đưa cho Trần tổng một sợi tóc của mình rồi sao.
Đó là sợi tóc đã nhiễm âm khí của lệ quỷ, hung ác đến mức ma quỷ thông thường không dám đến gần, bởi vì một khi đã nhiễm phải âm khí của cô thì cho dù là chân trời góc bể, cô đều có thể truy sát bất kỳ tên lệ quỷ nào dám xúc phạm đến quyền uy của bản thân.
Chính vì đây là ký hiệu đến từ Tô Trầm Hương nên cho dù chỉ là một chút âm khí thuộc về cô, những lệ quỷ có hiểu biết đôi chút đều phải đi đường vòng, vậy nên cô cũng không quá lo lắng rằng Trần tổng sẽ xảy ra chuyện.
Sợi tóc còn có thể biến thành âm khí dày đặc khi xảy ra nguy hiểm, bao phủ người nó muốn bảo vệ bên trong.
Lệ quỷ bình thường không thể phá được âm khí của cô.
Thậm chí, một khi nhiễm phải âm khí của cô, nó còn có thể bị nguyền rủa.
Cô yên tâm mà gặm kem, Tô Minh lại không bình thản được như vậy nên không khỏi lo nghĩ.
Mặc dù bây giờ pháp luật không cho phép việc truyền bá mê tín phong kiến, nhưng thông qua sự việc tối qua, cùng với việc biết được một số việc nội bộ của nhà họ Trần, anh ấy không thể không thừa nhận trên thế giới này thực sự có những mối nguy hiểm quỷ dị không thể diễn tả bằng lời.
Nghe Trần tổng nói đang ở hạng mục Trung Hoàn, anh ấy vừa dẫn Tô Trầm Hương lên xe vừa nói: “Xem công trình xong thì quay lại, đợi lát nữa tôi qua đón anh.”
Anh ấy định đưa Tô Trầm Hương về nhà trước rồi đi đón ông chủ của mình.
Nhưng Trần tổng ở đầu dây bên kia lại mỉm cười rồi nói: “Không cần, Tiểu Nhu đang ở cùng với tôi, chúng tôi muốn đi dạo ở đây.”
Tô Minh nghi hoặc.
“Tiểu Nhu là ai?”
“Vợ tương lai của ông chủ mình mà anh còn không nhớ nữa à?” Trần tổng trách móc.
Trong điện thoại, Tô Minh im lặng, qua một lúc lâu mới lạnh lùng nói: “Trần tổng, anh vẫn luôn độc thân mà.”
Tô Minh là thư ký của Trần tổng, cùng làm việc chung với anh, sao có thể không biết sếp mình có đang yêu đương hay không, hơn nữa cũng chưa từng nghe qua người phụ nữ nào tên là Tiểu Nhu.
Giọng nói lạnh lùng từ đầu dây bên kia mơ hồ truyền đến, giống như mang theo một lực lượng kỳ quái nào đó, ngay lập tức đánh thức đầu óc đang mơ màng hỗn loạn của Trần tổng.
Điện thoại vẫn còn đặt bên tai, nghe thấy giọng nói lành lạnh của Tô Minh phát ra bên cạnh, anh ấy đột nhiên sững người lại.
Đầu óc của anh ấy chợt tỉnh táo, phía sau truyền đến từng trận lạnh buốt, run rẩy và hoảng sợ.
Đúng rồi!
Anh ấy trước nay là một người độc thân mà!
Bạn gái...
Nơm nớp lo sợ nhìn theo bàn tay đang cầm nón bảo hiểm, không biết từ lúc nào, trước mặt anh ấy đã tối sầm lại.
Bóng dáng một người phụ nữ loáng thoáng ẩn hiện trong bóng tối, cô ấy ở trước mặt anh, hơi cúi đầu, mái tóc dài che khuất khuôn mặt rồi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt trắng dã, không có con ngươi.
Sự khủng khiếp và dữ tợn trong đôi mắt đó, đi đôi với việc cô ấy rít lên rồi lao nhanh về phía mình khiến cho Trần tổng kêu lên thảm thiết rồi lập tức xoay người bỏ chạy.
Đến lúc này, anh ấy mới kinh hoàng nhận ra rằng, rõ ràng chỉ là tầng một nho nhỏ, một nơi không lớn, nhưng hành lang lại kéo dài vô tận giống như không thể đi đến điểm cuối.
Không hề giống với toà nhà mà anh ấy bước vào hồi nãy.
Mà anh ấy lại giống như bị quỷ ám, không phát hiện ra điều gì bất thường.
Đèn trên đỉnh đầu trở nên âm u lập loè, anh ấy thất tha thất thểu bỏ chạy, lúc vịn vào vách tường chỉ thấy toàn bộ đều là cảm giác nhớp nháp, giơ tay lên thì thấy trên tường bắt đầu thấm ra từng giọt chất lỏng đặc dính màu vàng óng.
Những chất lỏng này tỏa ra một mùi kỳ lạ hăng hắc, Trần tổng theo bản năng nhận thấy không tốt, không dám vịn vào vách tường nữa, vừa kêu cứu vừa tiếp tục giãy dụa, chạy bạt mạng trên hành lang không có điểm dừng này.
Phía sau thổi đến luồng khí lạnh thấu xương, loại âm khí tham lam và nham hiểm mà anh ấy vừa cảm nhận được trong phòng vệ sinh lại lần nữa xuất hiện một cách rõ rệt.
Nhưng khi Trần tổng đang chạy, anh ấy chợt cảm nhận được một hơi thở âm u lạnh lẽo phả vào người, quay đầu lại liền nhìn thấy một bàn tay trắng nhợt nhạt nắm lấy bả vai của mình.
Nhưng một giây sau lại truyền đến tiếng gào rú đầy thù hận, bàn tay đó lại rụt về.
Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng Trần tổng càng chạy nhanh hơn.
Hành lang dài vô tận giống như không thấy điểm cuối, không người nào nghe thấy tiếng kêu cứu khiến cho anh cảm nhận được nỗi sợ hãi tột độ.
Lần này, anh ấy thật sự tin tưởng lời nói của em trai rồi.
Hạng mục này thật kỳ dị!
Khát vọng sinh tồn khiến Trần tổng bộc phát ra sức mạnh phi thường, chạy nhanh như bay.
Hơi thở lạnh lẽo phía sau bất kể thế nào cũng không định từ bỏ, ngoan cường đuổi theo anh ấy.
Trong khoảnh khắc hơi thở u ám lạnh lẽo phía sau dần dần chiếm hữu tầm mắt của anh ấy và biến nó trở nên mơ hồ, đột nhiên, một cánh cửa lớn xuyên qua ánh mặt trời, xuất hiện ở phía trước.
Ở cửa, Tô Minh đang thở hổn hển, vặn liên tục nắm đấm cửa của phòng vệ sinh, sau khi cửa mở ra, anh ấy nhìn thấy ông chủ mặc tây trang giày da của mình đang chạy đi chạy lại khắp nơi trong phòng vệ sinh nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ này.
Không phải chạy loạn đến vách bên này thì lại chạy loạn đến vách bên kia, nghiến chặt răng, thỉnh thoảng quay đầu, nhìn sau lưng bản thân với vẻ mặt sợ hãi, một mình một sân khấu.
Khóe miệng của Tô Minh giật giật.
Nếu chuyện này không liên quan đến sống chết, khi nhìn thấy Trần tổng đi như bay, liều mạng lao từ vách này sang vách khác như thế này, không hiểu sao anh ấy lại cảm thấy vô cùng hài hước.
Anh ấy đã tận mắt chứng kiến cảnh ông chủ bị mất mặt.
... Sẽ không khấu trừ tiền thưởng cuối năm của anh ấy chứ?