Cậu đặt điện thoại xuống, giơ tay, muốn xoa cái đầu nhỏ của cô.
Nhưng nghĩ đến đây là con gái, Trần Thiên Bắc mặt không đổi sắc rút tay về.
Bây giờ họ đều đã là học sinh cấp ba.
Hành động một đứa con trai xoa đầu một đứa con gái, nghĩ thế nào cũng thấy không hợp lý.
“Cảm ơn cậu.” Cậu nói với Tô Trầm Hương như vậy.
Cho dù Tô Trầm Hương đã dùng bao nhiêu từ ngữ để miêu tả rằng: cô làm vậy chỉ là vì miếng ăn mà thôi.
Nhưng Trần Thiên Bắc vẫn có thể cảm nhận được, việc cô khao khát đi đến biệt thự bỏ hoang không chỉ là vì cô muốn ăn.
Mà là… Thật ra cho dù cô có vô tình đến mấy, cho dù chính bản thân cô cũng không phát hiện ra thì vẫn là do cô quan tâm đến Trương sư huynh.
Cô quan tâm đến những người gần gũi với cô, thân thiện với cô, người có mối liên hệ với cô.
Thay vì lạnh lùng cân nhắc lợi ích, giống như trước đây, nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định không vội vã đến căn biệt thự kia, đưa rất nhiều cái gọi là lý do bất đắc dĩ, luôn miệng nói đợi đến kỳ nghỉ định kỳ rồi mới đi đến đó.
Thật ra, cô luôn hòa nhập vào xã hội này với tốc độ mà cô không hề nhận ra, đồng thời kết nối với nhiều người hơn, khiến cô trở nên… có “chất người” hơn.
Giống như không có trái tim.
Nhưng thật ra, trái tim của cô dịu dàng đến mức có lẽ ngay cả cô cũng sẽ không chấp nhận điều đó.
Ánh mắt Trần Thiên Bắc dịu đi.
Lúc đó, khi cậu vừa mới phát hiện ra sự khác biệt của Tô Trầm Hương, còn từng tự hỏi bản thân tại sao mình không nói về sự kỳ lạ của Tô Trầm Hương cho trưởng bối của Bạch Vân Quan nghe.
Làm sao cậu có thể chắc chắn rằng cô vô hại.
Nhưng từ trước đến nay, cậu chưa bao giờ hối hận.
Bất kể là nhìn mối quan hệ thân thiết giữa cô và nhà họ Tô, nhìn cô dần dần có rất nhiều bạn học nữ tốt bụng, nhìn cô lúc sáng dùng suy nghĩ “ưu đãi cho khách ruột” để thuyết phục bản thân tặng bùa Thanh Lôi cho Trương sư huynh miễn phí, hay là lá bùa Cửu Trọng An Thái của Lý Yên treo trong túi may mắn.
Cô là một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy.
Ngay cả khi cô lúng túng không chịu thừa nhận.
Chẳng lẽ thừa nhận loại chuyện này thì sẽ phải ăn ít đi một bát cơm sao?
Trần Thiên Bắc cười thầm một cái.
Tiếng cười này làm cho lệ quỷ mắt sáng rực đang giơ ngón tay trắng trẻo lầm bầm đếm xem hôm nay mình có thể lấy được bao nhiêu đồ ăn phía sau ớn lạnh.
Cô cảnh giác nhìn xung quanh, không phát hiện mối đe dọa nào đối với sự tồn tại của bản thân, lại rụt cổ lại, đối mặt với lời cảm ơn của nhà họ Vương.
Bởi vì có đồ ăn thơm ngon ở trước mặt, cái gọi là lòng biết ơn không có giá trị gì hết, đâu có làm cơm ăn được đâu!
Tô Trầm Hương “vâng vâng” rồi gật đầu cho có lệ đối với lời cảm ơn của người sống.
Lý Yên ho khan một cái, ở bên cạnh đưa mắt ra hiệu cho Vương Lập Hằng.
Cái tên dân chơi nửa mùa trước mặt hiểu ý ngay lập tức!
“Cha, mau trả tiền cho cậu ấy đi.” Cậu ta nói nhỏ, Tô Trầm Hương là đệ tử của Bạch Vân Quan, có thể ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng.
Ông Vương dùng ánh mắt khó nói nhìn thằng con trai cõng rắn cắn gà nhà.
Có điều, Tô Trầm Hương vừa ra tay một cái, đứa nhỏ thực sự có chuyển biến tốt, cha Vương là một người giàu có thành công, keo kiệt chính là làm nhục ông ấy!
Ông vội vàng điền vào tấm chi phiếu đưa cho Tô Trầm Hương… Nếu trừ tà cho người lớn, vậy thì ông vẫn sẽ thử mặc cả.
Nhưng đứng trước việc được xem như quan trọng hơn cả chính là đứa nhỏ, cha Vương không hề đưa tiền qua quýt, hỏi về giá thị trường ban đầu của Lý Yên, ông đưa cho Tô Trầm Hương tờ chi phiếu trị giá hai trăm vạn, nhưng điều ông quan tâm hơn chính là “Tô đại sư”.
“Cháu tên Tiểu Hương ạ.”
“Hai đứa là bạn học, chú nói quá rồi, cứ gọi cháu là Tiểu Hương nhé.” Điều mà cha Vương quan tâm hơn là: “Vậy con quỷ đó có còn tiếp tục quấy rầy thằng bé nữa không?”
“Không đâu ạ. Lệ quỷ sẽ không trụ nổi qua tối hôm nay.”
Tô Trầm Hương nhìn tấm chi phiếu hai trăm vạn, đặt vào balo của mình, nghĩ đi nghĩ lại, lấy ra vài mảnh giấy bồi trắng như tuyết, dùng bút bi vẽ lên trên đó, gấp lại, thoạt nhìn cũng không nguệch ngoạc lắm, sau đó đưa cho ông Vương rồi nói: “Đây là bùa Tụ Dương. Cậu bé đụng phải một con quỷ, suy cho cùng thì âm khí trên người khá nặng nề, dùng bùa Tụ Dương để bồi dưỡng lại.”
Hai trăm vạn chỉ đáng thế này thôi.
Nghĩ lại thì trước đó, trên người Lý Yên cũng có lá bùa Tụ Dương của cô.
Thậm chí trên người dì Lý còn có lá bùa tốt hơn do cô vẽ tặng.
Rộng lượng một chút thì danh tiếng của cô càng tăng lên, có lẽ còn có thể phát triển thêm nhiều khách hàng hơn.
“Cảm ơn, cảm ơn.” Đây chính là thứ mà nhà họ Vương cần.
Thấy em gái đi tới rưng rưng nước mắt, ông Vương đưa lá bùa Tụ Dương cho bà ấy, thấp giọng hỏi: “Nam Nam đỡ hơn chút nào chưa?” Ông là một người thông minh và tinh mắt, nhìn thoáng qua có thể thấy có vẻ Tô Trầm Hương còn có việc khác phải làm.
Lời còn chưa dứt, ông liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng trẻ con, sau đó, cậu bé vừa tỉnh dậy nắm tay cha mình bước ra ngoài với khuôn mặt tái nhợt, nhìn Tô Trầm Hương, hỏi nhỏ: “Mọi người muốn đi đến khu biệt thự đó sao?”
“Đúng vậy.”
“Em còn có vài người bạn, có thể nhờ chị giúp được không ạ?” Cậu hỏi một cách lo lắng.
Tô Trầm Hương bĩu môi.
Nếu không có lệ quỷ lôi kéo hấp dẫn, cô sẽ sẵn sàng bôn ba một chút, thu thập một ít socola.
Nhưng bây giờ đã có lệ quỷ đây rồi, món ăn vặt nhỏ như âm khí cũng không quan trọng lắm.
Tuy nhiên, điều này liên quan đến sức khỏe của người sống, cô lại lấy ra một vài lá bùa Tụ Dương vẽ trên giấy bồi, đưa chúng cho cậu bé lúc này rồi vẫn còn có thể nghĩ đến bạn bè của mình, nói: “Mang mấy lá bùa này đến cho bạn bè của em, mang theo bên mình, âm khí sẽ từ từ tan đi. Không cần thiên sư đặc biệt tới đó một chuyến.”
Dù gì thì sau khi lệ quỷ bị cô giết chết, cho dù trên người mấy nam sinh đó vẫn còn sót lại âm khí, họ cũng sẽ không thu hút sự quấy rầy của lệ quỷ.
Thậm chí… trên người mang theo một chút âm khí của lệ quỷ còn khiến cho lệ quỷ cấp thấp khác tránh xa họ.
Âm khí này có tác dụng y như sợi tóc của cô vậy.
“Cảm ơn chị.” Cậu bé bất ngờ nói.
“Không cần cảm ơn chị, nhìn cha mẹ và người lớn trong nhà em kìa, vì chuyện này của em mà chẳng ngại tiêu tốn hai trăm vạn. Quan trọng hơn là, em làm cho gia đình lo lắng rất nhiều! Nếu có chuyện gì xảy ra với em, liệu cha mẹ em có chịu đựng được không?”
Tô Trầm Hương bĩu môi, khịt mũi một cái rồi nói: “Trò chơi thử thách lòng can đảm của bọn em không ngầu chút nào! Cũng chẳng hề thú vị. Nếu có nhiều năng lượng như vậy, sao em không học hành cho giỏi để thi vào một trường cấp ba trọng điểm đi? Học tập chăm chỉ mới thực sự ngầu!”
Khóe miệng Vương Lập Hằng giật giật, nhìn Tô Trầm Hương tỏ vẻ trên đời chỉ có học tập mới là đúng đắn.
Cậu ta bắt gặp ánh mắt suy tư của ông bố, điên cuồng nháy mắt với Trần Thiên Bắc, cầu xin cậu quản cái miệng của Tô Trầm Hương.
“Tiểu Hương nói đúng.” Ông Vương bị cảm động, không khỏi yêu thích Tô Trầm Hương nhiều hơn một chút, ông vui mừng nhìn Vương Lập Hằng nói: “May mà con có một người bạn học như Tiểu Hương. Con bé nói không sai, học tập chăm chỉ mới đúng thật là ngầu. Ngày mai cha lập tức tìm cho con một gia sư tốt.”
Làm phụ huynh, ai cũng đều hi vọng con mình tiếp xúc nhiều với học sinh giỏi.
Ông rất 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ, nhiệt tình hẹn Tô Trầm Hương: “Khi nào kỳ nghỉ kết thúc, chú mời Tiểu Hương ăn cơm nhé!”
“Kỳ nghỉ để sau hẵng nói ạ. Cháu bận lắm.” Tô Trầm Hương dè dặt nói.
“Em gặp quỷ ở đâu?” Vì muốn biết tường tận câu chuyện, Trần Thiên Bắc trầm mặc một lúc rồi hỏi. “Mọi người trốn thoát được bằng cách nào?”
Cậu con trai kinh ngạc nhìn Trần Thiên Bắc - trùm trường nổi danh trong các trường cấp 2 của thành phố.
Cậu ta không dám giấu diếm, kể chi tiết những gì mình đã gặp phải.
Khi kể đến lúc cuối cùng, cậu ta bởi vì sợ hãi mà trốn ở gần cửa, nhìn người bạn đồng hành dùng một tư thế quỷ dị để gọt táo, cậu ta sợ sệt nói với Trần Thiên Bắc: “Lúc đó Đại Hoa đang ngồi đằng ấy, ở trong gương cười vô cùng đáng sợ, dường như những người khác không nhận ra. Chỉ có mình em…”
Cậu ta nhớ lại cảnh tượng lúc đó, thấp giọng nói: “Em muốn nhắc nhở họ, nhưng Đại Hoa ở trong gương lại trừng mắt nhìn em. Em rất sợ, ngay lúc này, một con quỷ đi ngang qua người em, đi đến trước cái gương, nắm lấy khuôn mặt của Đại Hoa trong gương rồi chui vào gương. Đại Hoa lăn xuống từ gương, chúng em lập tức chạy ra ngoài.”
Đến đầu cũng chẳng dám ngoảnh lại, cậu ta và đám bạn trốn khỏi khu biệt thự đó.
Sau khi về đến nhà thì ngã bệnh.
“Một con quỷ… chui vào trong gương. Rồi các em trốn ra được?” Trần Thiên Bắc như có điều suy nghĩ, hỏi: “Con quỷ trông như thế nào?”
“Một người đàn ông trẻ, gầy gò, còn đeo kính nữa.”
Trần Thiên Bắc và Tô Trầm Hương nhanh chóng nói lời tạm biệt, rời khỏi nhà họ Vương.
“Sao thế?”
“Vị sư huynh mất tích đó đeo kính.” Sắc mặt Trần Thiên Bắc tái nhợt, thì thầm với Tô Trầm Hương. “Tôi nghi ngờ anh ta chính là người bước vào gương.”
Nhưng ཞõ ཞàŋɠ người bước vào gương, theo em họ của Vương Lập Hằng nói là một con quỷ… Trần Thiên Bắc không dám tưởng tượng chuyện gì đang xảy ra, nói với Tô Trầm Hương trong thang máy: “Còn có cả Trương sư huynh và Chu sư thúc… Trong căn biệt thự đó, sao lại có thứ dữ tợn như vậy.”
Hơn nữa, trước đây hoàn toàn không có dấu hiệu nào cho thấy khu biệt thự hoang tàn đó ẩn chứa một thứ gì đó khủng bố đến độ khiến những người đến từ Bạch Vân Quan liên tiếp gặp nạn.
Bạch Vân Quan nằm ở thành phố này.
Gần như trong tầm tay, ngay trước mắt Bạch Vân Quan, làm sao có thể xảy ra chuyện này?
“Để tài xế nhà tôi chở các cậu qua đó.” Vương Lập Hằng theo sau, vội vàng nhờ tài xế đưa bọn họ qua.
Lý Yên cũng muốn đi theo, Tô Trầm Hương chê cô ấy gây trở ngại.
Lý Yến biết mình phiền phức, không muốn gây rắc rối cho Tô Trầm Hương, chỉ là lo lắng nắm lấy tay Tô Trầm Hương nói: “Tiểu Hương, cậu, cậu phải tự bảo vệ thật tốt cho mình nhé.”
Bỏ qua sự nổi loạn và hay đâm đầu vào bế tắc trước đây thì cô ấy là một cô gái thiện lương và dịu dàng như thế đấy. Tô Trầm Hương nghiêng đầu nhỏ nhìn cô ấy một lát, không nói gì.
Cô ɕảɷ ŧɦấy bàn tay đang bị nắm lấy của mình rất nóng.
Khi ở trong ngôi nhà cũ, nó chưa bao giờ có độ ấm.
Cô từng nắm tay của nhiều lệ quỷ.
Tay của lệ quỷ đều lạnh lẽo, mang theo hơi thở của cái chết, không có chút nhiệt độ nào.
Cũng chưa từng có lệ quỷ nào lo lắng cho cô.
Giữa đám lệ quỷ, chỉ có cắn xé lẫn nhau mà thôi.
Nhưng bây giờ, khi bị một người sống yếu đuối ôm lấy, cô ɕảɷ ŧɦấy điều đó cũng không tệ.
Trần Thiên Bắc đứng trước cửa xe, đôi mắt nhỏ dài yên lặng nhìn Tô Trầm Hương một lát.
Cho dù nhà có cháy thì lúc này cậu cũng không hề thúc giục.
“Tôi biết rồi.” Sau một lúc lâu, giọng nói của cô gái nhỏ vang lên.
Lý Yên mỉm cười, buông tay ra.
Tô Trầm Hương ngâm nga rồi lên bước xe của nhà họ Vương, cùng Trần Thiên Bắc đi đến khu biệt thự ở ngoại ô thành phố.
Cô liếc nhìn thời gian, cách thời gian trước khi mình và Tô Cường giao hẹn về nhà vẫn còn hai tiếng, cô đứng bên ngoài biệt thự bỏ hoang, ngửi hết biệt thự này đến biệt thự khác một cách cẩn thận.
Mãi cho đến khi đến căn biệt thự có cánh cửa rộng mở, cô mới đảm bảo với Trần Thiên Bắc, chắc chắn là cái này!
Trần Thiên Bắc:…
Cậu nhìn Tô Trầm Hương ngửi ngửi khắp nơi giống như một con chó.
Tô Trầm Hương nhanh chóng đi vào căn biệt thự.
Cổng vườn của biệt thự bị người lạ mở ra, không cần phải leo tường như em họ của Vương Lập Hằng nói, Tô Trầm Hương đi thẳng vào biệt thự.
Đứng trong đại sảnh của biệt thự, cô quan sát cách bài trí bên trong biệt thự… Mặc dù vẫn còn một chút ánh chiều tà, nhưng bầu trời đang dần bắt đầu tối sầm lại.
Khi Trần Thiên Bắc cũng bước vào căn biệt thự, dường như có một cơn gió lạnh thổi qua, cửa biệt thự phía sau lưng họ đóng sầm lại, một tiếng cửa đóng lại.
Tia nắng cuối cùng đã dần biến mất sau cánh cửa.
Khi đại sảnh chìm vào bóng tối, bên cạnh Tô Trầm Hương có chân dung người phụ nữ xinh ðẹp tươi cười, những giọt máu chảy xuống khóe miệng đang cười.
Đôi mắt của bức chân dung xoay tròn, nhanh nhẹn nhìn xuống cô bé với khuôn mặt đơn thuần mờ mịt đứng phía dưới bức họa.
Cô gái tóc đen dường như cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ này, cơ thể nhỏ bé gầy gò yếu ớt run lên, rụt rè… ngẩng đầu lên.