Đặc biệt kỳ lạ.
Lúc này Lão Đổng cũng cảm thấy rất khó hiểu.
Thậm chí, người của Quỷ Môn đang mệt mỏi nằm trên mặt đất, cơ thể yếu ớt nhưng mặt lại đầy dữ tợn cũng phải ngỡ ngàng.
Cái khăn ăn quấn quanh cổ là sao?
Trần Thiên Bắc không nói một lời, tung cú đấm giáng lên mặt lão Đổng!
Lão Đổng đang bối rối nhìn Tô Trầm Hương, cảm thấy hành động kỳ lạ này làm sau lưng ông ta lạnh buốt một cách khó hiểu, vậy nên không để ý, bị cú đấm này làm cho mắt nổ đom đóm.
Mất máu, cú đấm mạnh... Ông ta đứng không vững, thoắt cái đã ngã xuống đất, cả buổi trời cũng không nói gì..
Đến khi ông ta có thể nói chuyện, tức giận ho ra một ngụm máu, nhìn Trần Thiên Bắc cầm côn tam khúc trong tay, trực tiếp gì chặt cổ ông ta, lão Đổng gần như ngạt thở, không nhịn được mà nổi giận chửi rủa: "Trần Thiên Bắc, cậu điên rồi!”
"Lên được rồi." Bắt giặc trước tiên phải bắt vua giặc.
Trần Thiên Bắc hoàn toàn không để tâm đến mấy chục con gà yếu ớt thiếu máu của Quỷ Môn... Cậu nghi ngờ một đợt người khổng lồ hơn mười năm trước của Quỷ Môn đã bị bắt đi, chạy cũng không chạy được thì đúng là uổng công đổ máu.
Một tay cầm côn tam khúc, ghì đến mức lão Đổng trợn trắng mắt, một tay bật điện thoại gửi tin cho Quan chủ, bảo họ đến bắt người.
Cảnh tượng này khiến lão Đổng không thể tin được.
Ông ta mặc kệ trên cổ bị cây côn tam khúc lạnh lẽo ghì đến mức đau đớn dữ dội, nhìn Trần Thiên Bắc, kinh ngạc hỏi: "Sao cậu lại gọi điện thoại được?" Trên núi, vì bị quỷ khí bao phủ nên không thể có tín hiệu được.
"Các người bị tóm rồi." Trần Thiên Bắc không trả lời ông ta, lạnh lùng nói.
Cậu vừa nói vừa dùng nhiều sức hơn.
Từ lâu đã muốn làm như vậy với lão Đổng.
Nhiều năm như vậy, ông ta thân là kẻ đứng đầu của Quỷ Môn đã làm hại biết bao nhiêu người bình thường... Trần Thiên Bắc hận không thể bẻ gãy xương cốt cả người ông ta. -
"Thì ra các người thật sự là nội ứng của Bạch Vân Quan!" Nếu bây giờ lão Đồng còn không hiểu thì ông ta quá ngu ngốc rồi.
Thấy đồng môn của Quỷ Môn bị bắt làm con tin mà chỉ có thể bất lực nằm ở nơi xa chửi lấy chửi để Trần Thiên Bắc, ông ta không khỏi cười khẩy hai tiếng, nói: “Tôi biết các người qua cầu rút ván. Nhưng các người cho rằng bây giờ bắt được tôi thì chuyện này kết thúc rồi ư?"
Khuôn mặt vặn vẹo của ông ta giật giật, nhẹ giọng nói với Trần Thiên Bắc lại một lần nữa dùng sức như muốn ghì đứt cổ ông ta: "Tòa thành Quỷ đã được triệu hồi, sắp hiện thế rồi! Trần Thiên Bắc, bây giờ bọn ta thành công rồi, cho dù cậu bắt được tôi thì cậu cũng sẽ chết ngay thôi."
"Câm miệng." Trần Thiên Bắc lạnh lùng nói.
"Cho dù âm khí trên người cậu có bùa Cửu Trọng An Thái che giấu thì chắc chắn Quỷ Vương cũng sẽ ngửi được. Trần Thiên Bắc, cậu dám phản bội bọn ta, Quỷ Vương sẽ đến tìm cậu đầu tiên."
Trần Thiên Bắc thờ ơ.
Thậm chí trên mặt cậu còn lộ ra nụ cười mỉa mai.
“Mặc dù lúc đó cậu có thể chạy thoát, nhưng Trần Thiên Bắc, cậu trời sinh chính là vật tế cho Quỷ Vương, Quỷ Vương tuyệt đối không buông tha cho một kẻ tươi ngon như cậu đâu.” Nếu mọi người đã không nể mặt thì lão Đổng cũng dứt khoát không giả vờ nữa.
Ông ta vừa ho vừa cười, nói: "Bây giờ cậu vùng vẫy thì có ích gì? Chẳng lẽ cậu còn muốn sống sót, muốn bảo vệ Tô Trầm Hương sao?"
Giọng nói của ông ta càng thêm tà ác, cẩn thận nói với Trần Thiên Bắc: "Các người phản bội tôi, nhưng tôi cũng chưa bao giờ tin tưởng các người. Cậu và Tô Trầm Hương, một người cũng đừng hòng chạy thoát."
Tô Trầm Hương vừa mong đợi nhìn chằm chằm bầu trời đêm bắt đầu lộ ra sự méo mó, vừa hỏi mà không thèm ngoảnh đầu lại: "Thế chẳng phải ông cũng chắc chắn sẽ chết sao?"
"Quỷ Vương không thể làm hại bọn ta."
"Tại sao?"
“Quỷ Vương là lệ quỷ mạnh nhất trong số những lệ quỷ, rất có lý trí.” Lão Đổng tự tin nói với Tô Trầm Hương, vuốt đen nhỏ là một con quỷ được coi trọng, bây giờ đâm lao thì phải theo lao, ai cũng không thể ngăn chặn tòa thành Quỷ hiện thế, cho dù thiên sư chính đạo cùng nhau xông lên cũng không thể thay đổi, ông ta dứt khoát lộ ra bộ mặt thật, cười nói với Tô Trầm Hương một cách yếu ớt: "Bọn ta đã hiến tế vật tế thơm ngon như Trần Thiên Bắc, còn chuẩn bị thể xác chiếm hữu phù hợp với Quỷ Vương là cô, Quỷ Vương sẽ rất vui, đương nhiên sẽ tha cho bọn ta, sau đó thỏa mãn nguyện vọng của bọn ta.”
Sau khi hiến tế, báo đáp lợi ích cho người hiến tế, đây là việc mà chỉ có lệ quỷ cấp bậc Quỷ Vương mới làm được.
Rất có lý trí!
Tô Trầm Hương không đồng ý với những điều khác, ngược lại, mặc dù cạnh tranh với Quỷ Vương nhưng vẫn không khỏi gật đầu nói: "Ông nói đúng. Anh Bắc của tôi quả thực rất thơm ngon."
Trần Thiên Bắc:......
Nếu không phải thời điểm căng thẳng và đáng sợ như vậy, chắc chắn cậu đã treo nhóc con này lên mà đánh.
"Ngon..." Lão Đổng cười khẩy một tiếng, cảm thấy sự miêu tả của Tô Trầm Hương kỳ lạ không sao nói rõ, lại không nhịn được mà cười phá lên, đang cười giữa chừng lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Ông ta chợt cảm thấy lời nói của Tô Trầm Hương có vẻ kỳ quái.
Cả người yếu ớt không có sức, trong sự suy yếu vì chảy máu không dứt của vết thương vẫn mãi chưa lành sau khi hiến tế máu, ông ta nhịn không được mà liếc nhìn Tô Trầm Hương, nhưng lại thấy cô bé cứ lo lắng nhìn chằm chằm vào không trung, đột nhiên quay đầu lại, lộ ra một nụ cười ngọt ngào với ông ta.
Thứ cô để lộ ra là một đôi mắt đen kịt, quái dị đến cực điểm.
Gần trong gang tấc, đối diện với khuôn mặt yếu ớt nhưng mang theo nụ cười của lão Đổng.
Cô bé có đôi môi đỏ như máu, trong đôi mắt đen kỳ lạ ngập tràn quỷ khí dày đặc.
Lão Đổng thấy một đôi mắt như vậy, đột nhiên kinh hãi trợn to mắt.
"Cô!"
Sao Tô Trầm Hương lại có đôi mắt của lệ quỷ?
Rõ ràng là cô, rõ ràng là cô còn sống mà...
Bỗng nhiên trong đầu ông ta hiện ra vô số cảnh tượng, bắt đầu từ lúc Tô Trầm Hương đột nhiên trở thành thiên sư diệt trừ lệ quỷ từ một cô gái bình thường yếu đuối.
Câu chuyện chi tiết về tất cả những gì mà cô đã trải qua, cũng như vô số cảnh tượng đó, cùng với cái gọi là "nuôi quỷ" của cô, và cả việc cô chẳng mảy may để ý khi ăn rất nhiều đồ ăn Quỷ Môn đưa cho cô như thế, tất cả đang lần lượt hiện lên trong đầu lão Đồng ngay lúc này.
Cảm giác vô lý nhỏ nhoi và những điểm kỳ lạ trước đây, khi bắt gặp đôi mắt âm u đáng sợ của Tô Trầm Hương, đột nhiên khiến ông ta nghĩ đến một khả năng mà trước giờ chưa bao giờ nghĩ tới.
Tại sao, cô gái vốn tưởng rằng sẽ sớm chết vì hồn phách yếu ớt, vậy mà lại sống sót đến tuổi này.
Bởi vì cô vốn dĩ là một lệ quỷ.
Vật chứa chuẩn bị cho Quỷ Vương, sớm đã bị lệ quỷ không biết từ đâu đến chiếm giữ.
"Cô lại là..."
"Phải đó, có kinh ngạc không, có ngạc nhiên không?" Nhìn thấy khuôn mặt lão Đổng vừa rồi vẫn đang cười lại dần dần lộ ra biểu cảm kinh ngạc và sợ hãi, thậm chí còn kinh hãi vùng vẫy như muốn nhắc nhở đồng môn mau đóng tòa thành Quỷ không dễ có được lại, Tô Trầm Hương liền ho một tiếng.
Trần Thiên Bắc nghe thấy lời nhắc, đấm một cú thật mạnh vào bụng dưới của lão Đổng!
Cổ bị côn tam khúc ghì chặt, bụng dưới còn bị đấm rất mạnh, hai mắt lão Đổng lồi ra, khóe miệng giàn giụa nước bọt, không nói được một câu nào.
Nhưng ông ta vẫn đang nhìn chằm chằm Tô Trầm Hương.
"Để tôi nói cho ông một bí mật nữa. Từ Lệ đã biết bộ mặt thật của tôi từ lâu rồi, nhưng bà ấy vẫn chưa nói cho ông biết. Không ngờ phải không? Ông tưởng đã lừa được bà ấy, nhưng thực ra bà ấy vẫn luôn lừa gạt ông."
Tô Trầm Hương tiết lộ sự thật với khuôn mặt đầy ắp nụ cười.
Lão Đổng hại Từ Lệ.
Từ Lệ cũng hại lão Đổng.
Đúng là xứng đôi.
Lão Đổng đau đớn, nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe.
Ông ta liều mạng cố gắng cảnh báo những người khác trong Quỷ Môn.
Tô Trầm Hương là lệ quỷ, một khi tòa thành Quỷ hiện thế, cho dù Quỷ Vương xuất hiện và tranh giành cơ thể hiện tại của cô thì e rằng cũng là một cái bẫy... Con nhóc này cấu kết với Bạch Vân Quan, chắc chắn Bạch Vân Quan có biện pháp bí mật nào đó để bảo vệ Tô Trầm Hương.
Đến lúc đó, một khi Quỷ Vương bất mãn với vật tế, thì sau đó, thứ nó muốn tiêu diệt chính là bọn họ!
Nếu thật sự chọc giận Quỷ Vương, khiến Quỷ Vương cảm thấy Quỷ Môn đang lấy mình ra làm trò cười, thế thì những đồng môn của Quỷ Môn đã nhỏ máu trên tế đàn, để lại dấu vết khi nãy, một người cũng đừng hòng chạy thoát, tất cả đều phải chết dưới cơn thịnh nộ của Quỷ Vương.
Quỷ Vương gieo rắc lời nguyền rủa với máu của họ cũng rất đơn giản.
Cả người ông ta run rẩy, đuôi mắt như muốn banh ra, nhìn lệ quỷ thâm độc này, nhưng vì bị Trần Thiên Bắc đánh đến mức đau đớn dữ dội mà không thể cảnh báo.
Ông ta chỉ hy vọng những đồng môn của Quỷ Môn sẽ nhanh chóng phát hiện ra điều kỳ lạ, mang theo con đường lệ quỷ không biết còn lại bao nhiêu rồi bỏ chạy.
Ở ẩn thêm mười mấy năm, xây dựng lại con đường lệ quỷ, gây dựng lại vật chứa, đợi cơ hội trở lại.
"Ông còn muốn cướp con đường lệ quỷ của tôi sao?" Tòa thành Quỷ xuất hiện vô cùng chậm chạp như thể gặp phải trở ngại gì đó, rõ ràng chỉ còn lại một khoảng cách nhỏ nhưng cũng không thể đâm vỡ không gian, Tô Trầm Hương cảm thấy... hình như tòa thành Quỷ này và Quỷ Vương khá yếu... Cái không gian mỏng manh như vậy mà cũng không phá vỡ được sao?
Cô dè dặt nhìn bàn tay có thể tách không gian ra chỉ bằng một cú tát của mình, khinh thường vuốt đen nhỏ vô dụng, uy hiếp lão Đổng: “Con đường lệ quỷ cũng là của tôi! Không ai được đụng đến nó! ”
Cô đang đe dọa lão Đổng thì đột nhiên trong hang động truyền ra tiếng sụp đổ và vỡ vụn khe khẽ.
Âm thanh này yếu ớt, nhưng lại từ từ lan rộng rồi trở nên dữ dội.
Giống như có thứ gì đó đang sụp đổ dễ như bẻ một cành cây khô bên trong hang động, dường như không ai có thể ngăn cản nổi.
Lão Đổng đang kinh ngạc nhìn Tô Trầm Hương, lại một lần nữa không dám tin mà vùng vẫy quay đầu lại.
Con đường lệ quỷ là chắp vá từ vô số lệ quỷ mà thành, không thể sụp đổ dễ dàng như vậy được.
Nhưng tại sao con đường lệ quỷ giống đang vỡ vụn tan tành ngay lúc này?
“Ôi chao.” Giọng nói ngọt ngào nghe như ma quỷ của cô gái vang lên, cô ngượng ngùng nói: “Tôi ăn hơi nhiều, ăn đến sạt lở rồi… Nhưng đều là lỗi của các người. Ai bảo các người không cho tôi ăn no chứ.”
Trong đôi mắt như sắp banh ra của lão Đổng, nhóc con ác quỷ kiện cáo trước, cho rằng đây đều do Quỷ Môn tiếp đãi mình không chu đáo, buộc mình phải ăn đồ ăn ở bên ngoài mới xảy ra chuyện như vậy.
Cô lẽ thẳng khí hùng, nhưng nhìn cô, lão Đổng lại nước mắt lưng tròng.
Đợi thời trở lại... cũng bị Tô Trầm Hương ăn đến mức hỏng bét hết rồi.
"Cô, rốt cuộc cô là cái gì?" Lệ quỷ bình thường đến gần con đường lệ quỷ đều sẽ bị cuốn vào, trở thành một phần của con đường.
Nhưng tại sao Tô Trầm Hương lại có thể thành thạo, ung dung ăn lệ quỷ trong con đường mà không chịu bất kỳ tổn hại nào?
Nuôi quỷ...
Cô thực sự đang nuôi quỷ.
Con quỷ cô nuôi chính là bản thân cô!
Trái tim lão Đổng rỉ máu, không hỏi rõ ràng thì tuyệt đối chết không nhắm mắt!
"Tôi là Hương Hương." Tô Trầm Hương cong mắt, mỉm cười vui vẻ.
Nhưng vào lúc này, cô bé mỉm cười ngọt ngào như vậy chỉ khiến người ta cảm thấy lạnh buốt tận xương tủy.
Lão Đổng cũng coi như thấy nhiều biết rộng.
Nhưng cho dù thấy nhiều lệ quỷ đến đâu, khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp thanh tú mỉm cười với mình giống như một người sống thực sự, trên mặt lại không có cảm xúc nào khác, ngược lại chỉ đang đang mỉm cười ngọt ngào với ông ta, sự kỳ lạ và u ám đó, làm thế nào cũng không thể nói rõ.
Răng ông ta va vào nhau cầm cập, lần đầu tiên dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Tô Trầm Hương, dưới bầu trời đêm mờ mịt, ông ta thấy Tô Trầm Hương đang vẫy vẫy bàn tay nhỏ nhắn của mình, tất cả môn đồ của Quỷ Môn đều đã không còn sức phản kháng.
Một luồng khí lạnh lẽo đến cực điểm nhập vào cơ thể lão Đổng, ông ta thoắt cái nằm liệt trên mặt đất, không thể cử động.
Còn cô bé có đôi mắt đen kịt này, chậm rãi bước đến trước mặt ông ta, từ trên cao nhìn xuống ông ta, nghiêng cái đầu nhỏ, hỏi: “Sợ rồi sao?”
Nước mắt lão Đổng sắp rơi xuống.
Ông ta càng sợ hãi nhìn Tô Trầm Hương, giống như một người bình thường không có sức phản kháng đối mặt với lệ quỷ.
“Bây giờ biết sợ rồi à?”
Tô Trầm Hương đối mặt với nỗi sợ hãi và sự đau khổ khi vất vả nhiều năm đều bị cô phá hủy của lão Đồng, thong thả ung dung nói: "Biết được nỗi sợ khi đối mặt với sự đe dọa của lệ quỷ nhưng lại không có sức phản kháng chưa?"
Cô khom người, kề sát đôi mắt sợ hãi của lão Đổng, nhẹ giọng nói: “Suốt nhiều năm qua, các người cũng đã làm như vậy với những người bình thường vô tội đó.”
Trước đây, người của Quỷ Môn dùng thái độ cao cao tại thượng, giống như mèo vờn chuột để trêu chọc, làm hại, giết chết người thường, cho rằng bản thân có thể làm bất cứ điều gì.
Nhưng bây giờ, đối mặt với Tô Trầm Hương, bọn họ cũng nên nếm thử mùi vị và cảm nhận của những người bình thường đã từng bị bọn họ làm hại.
"Hóa ra toàn là bắt nạt kẻ yếu à." Tô Trầm Hương cười tít mắt nói.
Ra tay tàn nhẫn với người bình thường, nhưng lại vâng vâng dạ dạ với lệ quỷ?
Quỷ Môn cũng xứng dương dương tự đắc, nghĩ rằng bản thân có thể làm bất cứ điều gì ư?
Còn muốn triệu hồi Quỷ Vương...
Cứ mơ tiếp đi nhé.
Tô Trầm Hương chỉnh lại túi cơm trước vạt áo, khẽ mỉm cười, đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy.
Âm khí cuồn cuộn như vật sống bao trùm toàn bộ hang động.
Âm thanh sụp đổ của con đường lệ quỷ ngày càng nhanh hơn, gần như đang tan vỡ.
Lão Đồng cả người không còn sức, gần như đang nhìn Tô Trầm Hương bằng ánh mắt cầu xin, hy vọng cô có thể để lại hy vọng cuối cùng của Quỷ Môn, cũng hy vọng Tô Trầm Hương... tha mạng cho ông ta.
Lệ quỷ là sự tồn tại đáng sợ.
Nếu gặp phải lệ quỷ mà không có sức chống cự, chắc chắn sẽ bị lệ quỷ kéo vào vực sâu chết chóc, thậm chí sau khi chết cũng không được yên ổn.
Ông ta muốn sống, muốn cầu xin Tô Trầm Hương tha cho ông ta một mạng.
Thế nhưng, bây giờ Tô Trầm Hương không có thời gian quan tâm đến ông ta, trong lòng hậm hực hai tiếng rồi nhanh chóng biến con đường lệ quỷ đang sụp đổ cùng với vô số những lệ quỷ đang lao ra ngoài thành đồ ăn của mình.
Khi nghe thấy tiếng đồ ăn rơi lộp độp lộp độp vang lên như mưa rơi trong trong quỷ khí cuồn cuộn dày đặc, Tô Trầm Hương vô cùng hài lòng.
Đôi mắt long lanh nhìn về phía hang động một cái, sau đó, cô lại thèm thuồng nhìn lên bầu trời... Mấy món ăn này vẫn chưa đủ, đã ăn trong bát lại còn trông trong nồi, cũng chỉ có Tô Trầm Hương mới làm được.
Khóe miệng Trần Thiên Bắc giật giật, lấy cây côn tam khúc trên tay ra khỏi cổ lão Đổng, thấy lão Đổng yếu ớt ngã sang một bên, trong núi rừng truyền đến rất nhiều tiếng bước chân cấp tốc và cả tiếng nói chuyện.
Âm thanh trộn lẫn vào nhau, nhưng Trần Thiên Bắc vẫn nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Hình như có Chu sư thúc, còn có Tưởng sư huynh, Trương sư huynh...
Người đi đầu tiên là một ông lão, giọng nói yếu ớt nhưng lại khàn khàn quang quác: "Không cần nhỏ tiếng... Chúng ta cứ việc xông lên, xông lên, xông lên... go go go!"
Có vẻ là vì câu nói của ông ấy mà trong rừng núi bắt đầu có rất nhiều ánh đèn pin đong đưa.
Đây vốn là việc phải khiến Quỷ Môn, khiến lão Đổng tức giận và lo lắng, nhưng khi nghe thấy giọng nói uy nghiêm của Quan chủ Bạch Vân Quan, trong mắt lão Đổng lần đầu tiên lộ ra biểu cảm sống sót sau tai nạn.
Ông ta gần như không thể chờ đợi được nữa mà nhìn xung quanh, chưa có một lần nào cấp bách, hy vọng có thể nhìn thấy sự xuất hiện của thiên sư chính đạo như bây giờ.
Ông ta thà bị phe chính đạo giam nhốt suốt đời chứ không muốn chết trên tay lệ quỷ.
Tô Trầm Hương không hề để ý đến những tiếng người thực ra còn cách rất xa và sự mong đợi của ông Đổng.
Cô không giết người, nên từ đầu cũng muốn để lão Đổng và người của Quỷ Môn chịu sự phán xét của pháp luật.
Nhưng ông lão và những người khác lại đến nhanh như vậy...
Cô phải nắm chắc.
Nếu không mau chóng ăn Quỷ Vương thì sẽ có người giành đồ ăn với mình... Có người bị thương vì sự kiện tòa thành Quỷ thì thật sự không hay.
Cô rất đau lòng!
Tô Trầm Hương nhìn về phía tòa thành Quỷ vẫn đang tiếp tục bị thu hút nhưng lại trì trệ không có động tĩnh trên bầu trời, trong lòng cỗ vũ nó cố gắng thêm tí nữa!
Âm thanh giữa rừng cây truyền đến càng nhiều, đột nhiên, ngay cả Trần Thiên Bắc cũng bất ngờ nhìn lên không trung.
Giống như một cuộc giằng co cuối cùng cũng có hồi kết, không gian trên bầu trời cao cuối cùng cũng không thể chống đỡ được nữa và dần dần tan vỡ, trong ánh mắt không thể tin được của Trần Thiên Bắc, một thành trì khoáng đạt, vĩ đại như ảo ảnh, dường như vẫn còn tồn tại một số trở ngại với thế giới này, chỉ lộ ra một cái bóng to lớn hư ảo.
Nhưng dù vậy, nó giống như đang chầm chậm đến gần, trong âm thanh vỡ vụn khe khẽ của không gian, cái bóng đó từ từ ngưng tụ, trở thành một bóng đen khổng lồ lơ lửng trên không, nửa giấu nửa che, chỉ lộ ra một phần nhỏ của thành trì rộng lớn.
Giấu trời che trăng.
Trong sự đen kịt của tường thành dày đặc tỏa ra khí thế khiến người ta cảm thấy ngạt thở, cổng thành bằng đồng nặng trịch vẽ một bức ảnh lệ quỷ vừa dữ tợn vừa đầm đìa máu mở ra một nửa, để lộ những góc bên trong của thành trì như ẩn như hiện trong đó.
Tĩnh mịch, tối tăm
"Đây chính là... tòa thành Quỷ?" Trần Thiên Bắc nhìn thành trì to lớn đến mức gần như có thể chiếm trọn cả bầu trời, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy mênh mông vô tận này, còn có cảm giác đè nén và bất lực khổng lồ có thể cảm nhận được khi đứng bên dưới thành trì ấy, tức thời hít một hơi lạnh.
Cảm giác ngột ngạt và áp lực không thể sánh được này, và cả cảm giác kinh dị tĩnh mịch đến mức khiến người ta ớn lạnh sau lưng, tất cả đều khiến cậu muốn tóm lấy Tô Trầm Hương mà chạy trốn ngay lập tức khỏi… Quỷ Vương đang chuẩn bị đi ra khỏi tòa thành Quỷ to lớn này... Tô Trầm Hương không thể biến thành đồ ăn của người khác được!
"Tô Trầm Hương, chúng ta..." Trần Thiên Bắc nắm lấy tay của Tô Trầm Hương, muốn kéo cô nhanh chóng chạy trốn, nhưng lại nhìn thấy cô bé đang mặt mày rạng rỡ, còn tung tăng hú hét một tiếng ngay khoảnh khắc tòa thành Quỷ phá vỡ không gian và tiến vào thế giới này, nhanh chóng chỉnh lại túi cơm, lúc này đang tròn xoe mắt nhìn tòa thành Quỷ.
Cô bé ngẩng cái đầu nhỏ lên, dáng vẻ ngơ ngác, vừa kinh ngạc lại vừa không thể tin được.
Chẳng lẽ sức mạnh của Tô Trầm Hương còn kém, không thể chống lại tòa thành Quỷ khổng lồ?
Nhưng ngay khi Trần Thiên Bắc đang muốn nói gì đó, cô bé luôn vui vẻ cúi đầu nhìn bát đũa dày công lựa chọn trong tay lại đột nhiên xoạch một tiếng, bát đũa rơi xuống đất.
Cô ngồi bệt xuống đất, oa một tiếng rồi bật khóc.
Tiếng khóc thảm thương.
Không có gì có thể hình dung được tâm trạng của Tô Trầm Hương lúc này.
Bức tường tối tăm quen thuộc đầy âm khí đã bị mình hút khô, cánh cửa khổng lồ quẹt đầy máu và vẽ cái đầu quỷ dữ tợn nhưng lại bị mình bắt lệ quỷ bên trong đi mất, cái sân nửa kín nửa mở, tĩnh mịch đến mức quỷ ảnh cũng không thấy, ngay cả các ngóc ngách bên trong cũng mất đi âm khí và bắt đầu vỡ vụn, nơi xa xa kia chỉ còn lại một cái cột gỗ đào lúc ẩn lúc hiện... Và cả một chút khí tức còn sót lại cực kỳ quen thuộc của chính mình.
Đây chẳng phải là căn nhà cổ của mình sao?
Lúc này, một luồng điện xẹt qua, cái đầu nhỏ bé thông minh vì háu ăn mà trở nên cực kỳ hỗn độn trước đó của Tô Trầm Hương đột nhiên nghĩ đến rất nhiều rất nhiều chuyện.
Sự úp úp mở mở của ông lão khi sinh hồn trở về vị trí ban đầu.
Cảm giác quen thuộc phảng phất của những món ăn ngon trong con đường lệ quỷ...
Tất cả những điều kỳ lạ và vô lý này, ngay khi căn nhà cổ của mình xuất hiện trước mặt, Tô Trầm Hương chợt hiểu ra tất cả.
Cái gọi là tòa thành Quỷ chính là căn nhà cổ, nơi cô được sống ung dung thoải mái.
Tha thiết mong chờ hơn nửa năm, móng vuốt đen...
Lại chính là bản thân cô!
Cô cúi đầu, nhìn cái vuốt nhỏ đen xì hiện ra trên lòng bàn tay mình, Tô Trầm Hương bật khóc nức nở.
Nước mắt tung tóe giống như nước suối phun ra.
Sự đau khổ, thảm thương, đau lòng, tuyệt vọng, vốn tưởng rằng có thể ăn một bữa no nê nhưng lại phát hiện căng tin đã phá sản khiến tiếng khóc này tức thời cất cao lên trong đêm tối.
Tiếng người đang nhanh chóng lao đến giúp trong rừng cây đột nhiên khựng lại, sau đó chợt nghe thấy Đại trưởng lão hét lớn: "Mau đi bắt người! Ôi, Hương Hương của ông!"
Ông ấy nghe có vẻ rất đau lòng.
Nhưng Tô Trầm Hương lại nghĩ tới việc ông lão này lấy oán báo ơn... Cô bảo vệ ông lão này nhiều năm như vậy, vậy mà ông ấy lại lừa cô không chớp mắt. Điều đáng giận hơn nữa là còn phải kính già yêu trẻ...
Tất nhiên vẫn phải tha thứ cho ông ấy!
"Tiểu Hương, sao thế?"
Trong sự mờ mờ ảo ảo, rất nhiều thiên sư trẻ tuổi lao ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ ở đây thì sững sờ trong giây lát, sau đó nhanh chóng bắt giữ người của Quỷ Môn.
Còn có một lão Đổng giãy giụa hét lên một tiếng "Cô ta là lệ quỷ!" nhưng lại bị một thiên sư trẻ tuổi của Bạch Vân Quan chặn họng mắng chửi.
Còn tòa thành Quỷ kia, nói tĩnh mịch thì thật sự tĩnh mịch, khiến người ta cảm nhận được cảm giác ngột ngạt tột độ nhưng qua một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì, Trần Thiên Bắc do dự một lát, cũng không ghét bỏ mặt đất toàn là đất, ngồi xuống cùng Tô Trầm Hương đang gào khóc như thể đã mất đi mười bữa cơm.
Chần chừ một lát, cậu lấy khăn ăn trên cổ Tô Trầm Hương lau nước mắt cho cô.
Hút nước, chất lượng không tệ.
Trông có vẻ như cô đã hụt mất chén cơm tòa thành Quỷ này rồi.
Lợi dụng phế phẩm, khăn ăn chuyển sang làm khăn lau mặt cũng được.
Tô Trầm Hương nghe thấy âm thanh này thì quay sang nhìn Trần Thiên Bắc, thấy cậu vẫn dịu dàng với mình như vậy, cô như thể đột nhiên tóm được cọng rơm cứu mạng, lao vào trong lòng Trần Thiên Bắc.
Cô ra sức nắm lấy cánh tay của thiếu niên anh tuấn, vùi cái đầu nhỏ vào ngực cậu, khóc đến mức nấc lên: “Anh, anh Bắc, tôi, tôi chỉ còn có mình cậu thôi!”
"Hả?"
"Anh Bắc, cậu là duy nhất của tôi, là người duy nhất trên đời này chưa từng phụ lòng tôi."
Trăm ngàn cay đắng, trải qua bảy bảy bốn chín kiếp nạn, cuối cùng lại phát hiện ra cái gọi là tòa thành Quỷ chính là căn nhà cổ.
Thứ được gọi là Quỷ Vương, Quỷ Vương mà mình thèm thuồng hơn nửa năm lại chính là bản thân cô.
Tô Trầm Hương vừa khóc vừa kể lể nỗi khổ của mình cho Trần Thiên Bắc nghe, ôm lấy căng tin duy nhất từ trước đến giờ chưa từng phụ sự mong đợi của mình, cho mình ăn mãi mãi, vừa khóc vừa sám hối: “Tôi biết, hức… Tôi biết mình sai rồi, trên đời này chỉ có anh Bắc tốt nhất với tôi thôi. Sau này, sau này tôi sẽ không bao giờ tin vào đồ ăn của chỗ khác nữa! Anh Bắc, cho, cho tôi một cơ hội nữa nhé!”
Cô kể lại mọi chuyện cho Trần Thiên Bắc nghe một cách ngắt quãng.
Khi nghe cô đau khổ thừa nhận tòa thành Quỷ và Quỷ Vương có liên quan đến mình, Trần Thiên Bắc ôm cô bé khóc đến mức mềm nhũn trong ngực, hoàn toàn không cảm nhận được sự hoảng hốt hay sợ hãi.
Quỷ Vương, vậy thì sao?
Chỉ cần người trong lòng cậu là Tô Trầm Hương là đủ rồi.
Thậm chí, ngay lúc này, sau khi biết tòa thành Quỷ đã bị ăn sạch sẽ, không còn sót lại một thứ gì, nói tĩnh mịch thì chính là tĩnh mịch, âm khí cũng không còn nữa, đột nhiên trong lòng Trần thiếu cảm thấy cực kỳ vui sướng.
Đối thủ cạnh tranh sập tiệm, đây là điều hạnh phúc nhất với tư cách là một căng tin.
Có còn thèm muốn tòa thành Quỷ gì đó nữa không?
Có còn ý định lén lút đi ăn ngoài nữa không?
Haha...
Trong khung cảnh lộn xộn hiện giờ, ngoài tiếng đi đi lại lại của các thiên sư chính đạo và người của Quỷ Môn còn có giọng nói của Đại trưởng lão đang giải thích “tòa thành Quỷ không có gì nguy hiểm, không cần lo lắng!”, cậu ôm lấy cô gái xinh đẹp khóc đến mức nấc lên trong ngực, khóe môi lặng lẽ cong lên.
Dưới tòa thành Quỷ, cậu cúi đầu, nhẹ nhàng ôm cô, nghiêm túc nói: "Không cần lo lắng đâu, Tiểu Hương. Tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu."
"Luôn ở bên tôi ư? Ngoắc tay đi."
Tòa thành Quỷ sụp đổ khiến Tô Trầm Hương vô cùng lo lắng.
Đôi mắt cô đỏ hoe, duỗi ngón út ra ngoắc tay với Trần Thiên Bắc.
"Trần Thiên Bắc, vậy cậu phải hứa với tôi, không được rời xa tôi nhé." Cô chỉ còn lại Trần Thiên Bắc mà thôi.
Vòng qua vòng lại, hóa ra vẫn là Trần Thiên Bắc bên cạnh cô tốt nhất.
"Tôi vĩnh viễn sẽ không rời xa cậu." Mọi âm thanh đều xa dần, chỉ có lời hứa giữa Tô Trầm Hương và cậu cực kỳ rõ ràng.
Trần Thiên Bắc khựng lại, yên lặng ngoắc tay với cô một cách trẻ con, nhưng lại đưa ra lời thề nghiêm túc nhất.
"Cho dù có chết, chết rồi tôi cũng sẽ ở bên cậu mãi mãi."
Cô là lệ quỷ.
Cho dù cậu có chết cũng sẽ hóa thành quỷ, mãi mãi ở bên cạnh cô.
Cô cũng có thể có được cậu mãi mãi.
Cậu sẽ nắm chặt tay cô, bất kể sống chết đều sẽ không tách rời.
Trên đời này, lời hứa nghiêm túc và ngọt ngào nhất, không gì khác hơn là...
Cái chết cũng không thể khiến họ chia lìa.
Làm quỷ cũng không tha cho cậu.