Trần thiếu bị sự chân thành, ràng buộc độc nhất vô nhị kích thích đến mức đau não.
Nhưng sau đó Tô Trầm Hương đã dễ dàng đưa cậu về nhà.
Trong nhà, Tô Cường đang bận bịu thu dọn chén đũa.
Trong phòng ngủ của mình, một con nữ quỷ váy đỏ đang quấn một cái khăn quàng cổ màu đỏ, lơ lửng ngây người trong góc.
Tô Trầm Hương cảm thấy giờ khắc này, ngôi nhà cực kỳ ấm áp.
Từ trước đến nay cô không hỏi Tô Cường, rốt cuộc vì sao năm đó Từ Lệ có thể giấu diếm ông chuyện bà ấy thông đồng với Quỷ Môn.
Hỏi Tô Cường còn không bằng trực tiếp đi hỏi người trong cuộc là Từ Lệ.
Sau khi so sánh hai điều này, cô ngồi bên cạnh nữ quỷ váy đỏ, gọi điện thoại cho Quan chủ.
"Vâng. Họ liên lạc với cháu rồi ạ, là một người họ Đổng. Lão Đổng này còn rất tự tin." Tô Trầm Hương gọi điện thoại cho Quan chủ, mau chóng cam đoan mình không bị Quỷ Môn làm tổn thương.
Đến khi Quan chủ yên tâm, cô mới nhìn nữ quỷ váy đỏ một cái, vội vàng thấp giọng nói với Quan chủ: "Ngài lại giúp cháu một chuyện nữa." Cô nói khẽ: "Lúc trước cháu làm nhiều nhiệm vụ như vậy, không phải trong Quan vẫn giữ tiền lương của cháu sao? Ngài giúp cháu quyên góp ba triệu, viết tên là Mã Nam Nam. Số tiền này trừ vào tài khoản của cháu nhé."
Ở trong mắt lão Đổng, cô vẫn là loại người vì tiền mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, dĩ nhiên sẽ không tiện trực tiếp đi quyên góp tiền, vì vậy liền kính nhờ Quan chủ Bạch Vân Quan.
Quan chủ kinh ngạc một chút, nghe nói hôm nay Tô Trầm Hương đi làm chuyện xấu xa gì đó, khóe miệng giật giật nhưng lại lập tức đồng ý. -
Thật ra thì Tô Trầm Hương làm chuyện này cũng không thành vấn đề.
Quỷ chết oan và nhà họ Mã kết thù với nhau, nhà họ Mã không giao số tiền đã cướp ra, một khi quỷ chết oan hạ quyết tâm thì tất cả người nhà họ Mã sẽ không có ai được cứu.
Bây giờ, lệ khí của quỷ chết oan đã được hóa giải, cả gia đình họ Mã sống sót, cũng không cần lo lắng sau này sẽ bị quỷ chết oan dây dưa.
Hơn nữa, chỉ riêng giá trị của những lá bùa bình an và bùa may mắn Tô Trầm Hương đưa cho bác trai bác gái cũng đã vượt xa ba triệu.
"Ta biết rồi." Ông ấy dịu dàng nói.
Hương Hương của họ, vừa tốt bụng lại vừa chính trực!
"Ông lão có khỏe không ạ?" Tô Trầm Hương hỏi.
"Đại trưởng lão tĩnh dưỡng rất tốt, cháu yên tâm." Bây giờ Quan chủ hoàn toàn không hề giấu diếm bất cứ thứ gì với Tô Trầm Hương, bởi vì cũng không cần thiết phải giấu giếm giả ngu nữa, vẻ mặt ôn hòa nói với Tô Trầm Hương: "Trở về sẽ bảo sư huynh của cháu mang cho cháu một ít lệ quỷ để ăn dần. Học tập gian khổ như vậy, nghe nói môn học ở học kỳ sau của lớp mười rất khó, cháu còn phải làm nhiệm vụ nữa. Phải bồi bổ nhé!"
Ông ấy hoàn toàn không để ý chuyện Tô Trầm Hương ăn quỷ càng ngày càng nhiều.
Mắt Tô Trầm Hương sáng lên, vừa vui vẻ tính toán hàng tích trữ của mình, vừa giả vờ quan tâm nói: "Tưởng sư huynh có thời gian đưa cơm không ạ? Anh ấy không bận nói chuyện yêu đương sao?"
Nghe nói Quỷ Môn bên kia có bất kỳ vấn đề nào đó thì cô gái mang thai quỷ kia lại gọi điện thoại cho Tưởng sư huynh.
Mặc dù Tưởng sư huynh biết cô ấy có vấn đề nhưng cũng thuận theo thời thế, nhìn xem rốt cuộc Quỷ Môn muốn làm gì.
Nếu đã như vậy, Tưởng sư huynh phải bận rộn qua lại với cô gái kia, anh ấy có thời gian sao?
Quan chủ chìm vào sự yên lặng đáng ngờ.
Rất lâu sau, ông ấy thở dài một hơi.
"Đến lúc đó cháu tự hỏi nó đi." Chuyện của đệ tử, làm trưởng bối không nên nhúng tay vào.
Quan chủ chỉ cảm thấy hứng thú đối với vị trí của người nuôi thai quỷ mà Tô Trầm Hương đã nói với mình.
Chỉ có điều, biết đây là Quỷ Môn đang thử thăm dò Tô Trầm Hương, nhìn xem rốt cuộc có phải Tô Trầm Hương có thật lòng muốn qua lại với Quỷ Môn hay không, quan chủ quyết định nhịn xuống, không thể bán Tô Trầm Hương đi.
Ông ấy quyết định nhẫn nhịn, tạm thời áng binh bất động nhưng Tô Trầm Hương thì không nhịn được.
Cơm ở trước mặt, tại sao phải nhịn?
"Chờ sang tuần cháu làm xong bài tập thì sẽ đi qua đó ạ." Dù sao từ sau chuyện của cô giáo Văn, hẳn là số lượng quỷ ảnh đã giảm đi không ít, muốn chế tạo lại chắc chắn phải cần khoảng thời gian rất dài, vì vậy, khoảng thời gian này sẽ rất an toàn.
Tô Trầm Hương quyết định tuần sau sẽ bàn bạc lại.
Ma quỷ không phải là củ cải trắng trong đất, phất tay một cái là có thể thu hoạch một đống, bây giờ hẳn là tám mươi phần trăm thai quỷ đều trống rỗng.
Cô nghe theo quan chủ, trước tiên cứ theo dõi chỗ đó, không để cho người kia ra ngoài làm chuyện ác, tránh việc bọn họ gây ra thương tổn và thiệt hại cho người bình thường, cũng yên tâm hơn.
Mới vừa để điện thoại xuống liền thấy nữ quỷ váy đỏ đang lẳng lặng nhìn mình.
"Làm sao vậy?" Tô Trầm Hương híp mắt hỏi: "Bằng lòng cho tôi ăn không?"
Cô luôn nhìn cô ta với dáng vẻ thèm nhỏ dãi.
Nhưng mà... Khi cô dùng tên của cô ta đi quyên tiền cho quỹ từ thiện, con ngươi đỏ như máu của nữ quỷ váy đỏ lóe lên một tia dịu dàng khó phát hiện.
Cô ta đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ mu bàn tay của Tô Trầm Hương.
Trong chớp mắt, lúc Tô Trầm Hương đang rục rịch định đánh cô ta, nữ quỷ váy đỏ lập tức biến mất.
"Tôi chỉ muốn ngửi một chút!" Tô Trầm Hương oan uổng nói.
Nữ quỷ không thèm tin lời cô nói, từ đó về sau chưa từng xuất hiện lại.
Thấy cô ta không tin nhân phẩm của mình như vậy, còn không tin mình bằng Tiểu Bạch, Tô Trầm Hương hừ hai tiếng, nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ đến mình đã quên nói với quan chủ một chuyện.
Nhưng không nói với quan chủ, vậy thì nói với Tưởng sư huynh cũng được.
Ngày hôm sau, Tưởng sư huynh mang đồ ăn đến tận cửa. Trước tiên Tô Trầm Hương đánh lệ quỷ thành đầu thỏ cay lăn đầy đất, vừa nói với Tưởng sư huynh: "Đúng rồi, không phải công ty giải trí Hoàn Vũ có vấn đề sao? Hứa Phi lúc trước ấy, sư huynh còn nhớ cậu ta không?"
Lúc đi cứu người vào đêm giao thừa dạo trước, quý tộc độc thân Tưởng sư huynh có thói quen làm thêm giờ cũng đi theo.
Anh ấy gật đầu một cái: "Là tên nhóc rất đẹp trai."
"Đúng. Cậu ta là người trong giới giải trí, cậu ta nói với em trong số những người có liên quan đến Công ty giải trí Hoàn Vũ, hình như có người mất tích, có người nói là người hâm mộ, cũng có người nói là nhân viên làm việc trong nội bộ bọn họ. Mặc dù không có ai gọi cảnh sát báo chuyện có người mất tích nhưng em lại cảm thấy công ty này có vấn đề. Sư huynh có thời gian thì đi điều tra thử xem, có phải là thật sự có người mất tích hay không."
Tô Trầm Hương kể lại cặn kẽ chuyện mình gặp lão Đổng của Quỷ Môn và Từ Lệ cho Tưởng sư huynh nghe.
Sau khi nói xong, cô uống một hớp cà phê lệ quỷ nóng hổi cho thấm giọng, vừa cắn răng chịu đựng gặm đầu thỏ cay vừa hỏi Tưởng sư huynh: "Sư huynh có rảnh không? Không phải mỗi ngày cô gái Quỷ Môn kia đều quấn lấy anh sao?"
Tưởng sư huynh không lên tiếng.
Anh ấy cúi đầu suy tư một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: "Cô ấy quá ân cần."
Tô Trầm Hương nghi ngờ nhìn Tưởng sư huynh dịu dàng khôi ngô nhà mình, mơ hồ hỏi: "Ân cần không tốt sao? Nữ theo đuổi nam như cách tầng lụa mỏng*."
*Nữ đuổi nam như cách tầng lụa mỏng: ý nói nữ theo đuổi nam dễ dàng hơn nam theo đuổi nữ.
Ân cần như vậy, sau đó Tưởng sư huynh liền giả vờ đồng ý sự theo đuổi của cô ấy, tiếp đó đánh vào Quỷ Môn, đây không phải là một kịch bản rất hay sao?
Tại sao Tưởng sư huynh trông có vẻ như rất không thoải mái thế?
Tưởng sư huynh xoa khóe mắt, sau đó thở dài nói: "Không được làm chuyện lừa gạt tình cảm." Vốn dĩ anh ấy định giả vờ như bị cô gái kia cám dỗ, sau đó đánh vào Quỷ Môn để giúp đỡ sư đệ sư muội.
Nhưng khi đối mặt với cô gái ân cần, dịu dàng đến mức gần như là rất hoàn mỹ đó, Tưởng sư huynh mới phát hiện, đối mặt với một cô gái không thể khiến cho mình rung động thì phản ứng đầu tiên của anh ấy vĩnh viễn đều là "đừng cản trở tôi làm nhiệm vụ.”
Anh ấy không thể giả vờ yêu đương với một cô gái mà mình không thích, tỏ vẻ yêu thương chân thành, giả vờ rung động với cô ấy.
Thậm chí, bây giờ Tưởng sư huynh đang cảm thấy vô cùng nhức đầu, chỉ cần thấy cô gái kia từ xa đã muốn dán một lá bùa phong ấn lên trán cô ấy.
Tô Trầm Hương nhìn thẳng vào Tưởng sư huynh.
Dường như tính cách của cô và Tưởng sư huynh hoàn toàn trái ngược nhau.
Không phải chỉ là giả vờ rung động thôi sao... Đối với lệ quỷ mà nói, chuyện này rất đơn giản.
"Vậy coi như xong. Nếu thực sự không dùng được mỹ nhân kế thì Quỷ Môn sẽ còn có biện pháp khác để thăm dò anh." Chả trách gần ba mươi tuổi rồi mà Tưởng sư huynh vẫn còn độc thân, với suy nghĩ như vậy thì thật sự có thể hiểu được.
Tô Trầm Hương tiễn vị Tưởng sư huynh ngay thẳng đến mức có chút ngu ngốc ra cửa, còn mình thì thở dài trở về phòng học bài.
Bây giờ có rất nhiều môn học, cô không thể đi ra ngoài làm nhiệm vụ mỗi ngày được.
Thông báo chuyện mình biết cho quan, biết được trong quan sẽ có người đi giải quyết, cô lập tức bắt đầu chăm chỉ học tập.
Lúc Tưởng sư huynh đến nhà thì Tô Cường rất biết điều đi ra ngoài, để cho hai huynh muội nói chuyện riêng một lúc, bây giờ ông đang đứng trên bãi đất trống của một sân vận động hẻo lánh cách nhà rất xa.
Nơi này hoang vu hẻo lánh, ngoại trừ ông cũng chỉ có Từ Lệ phía đối diện.
Ông ăn mặc rất bình thường, so với Từ Lệ ăn mặc sang trọng xinh đẹp lại hoàn toàn không ăn khớp.
"Tô Cường, nơi này gió lớn, chúng ta đến quán cà phê nói chuyện nhé?"
"Tôi không thích uống cà phê." Tô Cường lạnh lùng nói: "Hoặc là nói ở chỗ này, hoặc là bà lập tức cút đi."
Từ Lệ nhìn tên sửa xe vừa trầm lặng vừa thành thực, rất không có tiền đồ, nhìn qua cũng biết là loại người vĩnh viễn không thể đổi đời.
Mắt bà ấy thoáng qua một tia khinh bỉ, đứng trước Tô Trầm Hương thì vâng vâng dạ dạ, còn đứng trước Tô Cường lại hết sức kiêu ngạo. Bà ấy vênh mặt hất hàm sai khiến Tô Cường: "Tôi là mẹ của tiểu Hương, tiểu Hương cũng bằng lòng sống cùng tôi, tại sao ông lại ngăn cản? Tô Cường, bây giờ tôi nhẹ nhàng bàn bạc với ông, ông đừng ép tôi khởi kiện tranh quyền nuôi dưỡng tiểu Hương với ông!"
Mặt bà ấy đầy vẻ uy hiếp.
Nhưng Tô Cường chỉ yên lặng nhìn bà ấy nhảy nhót trước mặt mình.
Trong cơn gió lạnh, ông nghiêm túc nói: "Kiện thì kiện, tôi sẽ không giao tiểu Hương cho bà đâu."
Đáy mắt ông ẩn chứa sự căm hận, nhìn Từ Lệ đường quan rộng mở, trở nên giàu sang phú quý một lần nữa, nhẹ giọng nói: "Bà đã hại một tiểu Hương, cho dù tôi có chết cũng sẽ không để cho bà hại thêm đứa thứ hai đâu."
"Ông nói gì? Ông dám không đồng ý sao!" Từ Lệ không ngờ ông ỷ vào Tô Trầm Hương mà dám vênh mặt với mình.
Lúc trước thiếu chút nữa Tô Cường đã bóp chết bà ấy, vì vậy ban đầu bà ấy còn hơi sợ con người man rợ này.
Nhưng bây giờ đã có Quỷ môn làm chỗ dựa, Từ Lệ cũng không coi người bình thường như Tô Cường ra gì.
Nếu Tô Cường còn hồ đồ ngu xuẩn muốn tranh giành với bà ấy, vậy thì sẽ có thêm một vụ tai nạn xe cộ.
Ông ấy chết rồi thì quyền nuôi dưỡng Tô Trầm Hương sẽ trở về tay bà ấy.
Tia lo âu trong mắt biết mất, thay vào đó là một ánh mắt tàn nhẫn, Từ Lệ lười nghe Tô Cường nói nhảm, đúng lúc nơi này hẻo lánh không người, bà ấy chồm người qua, sáp lại gần Tô Cường, gần như là cắn răng nghiến lợi nói: "Tô Cường, ông đừng ép tôi. Ông hãy nghĩ đến ông Lâm đi! Ban đầu là tôi cực khổ sinh nó ra, mọi thứ của nó cũng là của tôi!"
Tô Trầm Hương là con gái của bà ấy.
Vì mang thai Tô Trầm Hương mà bà ấy đã chịu biết bao khổ sở!
Cho nên, trên dưới cả người Tô Trầm Hương, thậm chí cái mạng nhỏ kia cũng là của bà ấy.
Vì mẹ ruột của mình mà trả giá tất cả, đây là việc Tô Trầm Hương phải làm.
"Bà là mẹ ruột của bọn nhỏ nhưng mà đã làm được cái gì cho chúng? Bọn nhỏ là do tôi nuôi lớn, còn bà làm gì!" Tô Cường nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp nhưng vô sỉ gần trong gang tấc, không hề tức giận.
Dường như ông đã đưa ra quyết định gì đó, lúc này bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mắt bà ấy, nhẹ giọng nói: "Hai đứa bé ra đời đã không còn mẹ. Bà từ bỏ chúng, vậy thì chúng sẽ không có quan hệ gì với bà nữa. Cho dù tôi chết, tiểu Hương cũng không thể nào quay về với bà."
"Ông!" Thấy ông lại từ chối thêm lần nữa, vốn dĩ Từ Lệ vô cùng tức giận nhưng đột nhiên bà ấy như bừng tỉnh từ trong cơn kích động, ánh mắt nghi ngờ nhìn Tô Cường.
"Bọn nhỏ? Bọn nhỏ nào cơ?"
"Bà sinh mấy đứa, chính bà cũng quên rồi à?"
"Ông bị mất trí sao? Tôi chỉ sinh một mình Tô Trầm Hương, làm gì có hai đứa bé..." Từ Lệ im bặt.
Bà ấy hoảng sợ nhìn ánh mắt bình tĩnh của người đàn ông đang đứng trước mặt, ngay lúc này, bà ấy chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh như băng xông vào phổi, khiến cho toàn bộ máu và da đóng băng thành đá.
Một nỗi sợ hãi to lớn dâng lên từ tận đáy lòng, trước mắt lóe lên những chuyện quỷ dị đáng sợ năm đó khiến cho cả đời bà ấy cũng không quên được.
Mà tất cả những chuyện đó, đều tới từ đứa bé Tô Trầm Hương này…