“Tôi thật sự không muốn làm gì Tiểu Hương cả, tôi không nỡ làm vậy.”
Đại trưởng lão nhìn sâu vào mắt quan chủ.
Người ta đồn rằng ông ấy rất hung tàn, ai nghe xong đều sợ đến phát khóc, nhưng đó đều là do các đệ tử của ông làm sai.
Quan chủ cười xòa đỡ Tô Cường đứng lên, giải thích cho ông rằng đại trưởng lão không có ý muốn đánh Tô Trầm Hương.
Đại trưởng lão là người ủng hộ tình yêu và hoà bình.
Tô Cường nửa tin nửa ngờ.
Mãi đến khi quan chủ cam đoan hết lần này đến lần khác thì ông mới yên tâm, sau đó lại nhìn họ vô cùng lúng túng.
“Tôi, tôi…” Vậy thì còn để ông một mình ở lại đây làm gì nữa?
“Tôi biết cậu vẫn đang giả vờ là mình không biết. Yên tâm đi, tôi sẽ không nhiều lời trước mặt Tiểu Hương đâu. Khi nào cậu đồng ý nói với Tiểu Hương về những chuyện đó đều là do cậu quyết định.” -
“Không phải tôi không muốn nói thật cho Tiểu Hương biết. Mà là…” Tô Cường cúi đầu, rất lâu sau mới lúng túng nói: “Mà là đối với tôi, con bé vốn dĩ chỉ là Tiểu Hương, vốn dĩ là con gái của tôi.”
Ông ngu ngốc, không biết nên nói thế nào cho rõ ràng, chỉ đành nhìn đại trưởng lão rồi cầu xin: “Tiểu Hương chỉ vừa mới về thôi, khó lắm con bé mới về được. Tôi không thể nói ra hết, nếu không con bé sẽ rời xa tôi.”
“Rời xa cậu?”
“Năm đó, năm đó là do tôi nói sai nên con bé mới biến mất.” Tô Cường che mặt lại, nước mắt chảy ra, vừa nghẹn ngào vừa đau khổ nói: “Tôi đã nói với Tiểu Hương là… Không cần lo lắng gì hết, cho dù Tiểu Hương không giống với những đứa trẻ khác, cha vẫn sẽ yêu con.”
Đó là điều khiến ông hối hận nhất.
Ông đã nói rằng ông biết cô là “Một người khác”. Nói xong, cô lập tức bỏ ông mà đi.
Thế nên lần này khi cô về nhà, ông đã giả vờ như bản thân chẳng biết gì hết.
Làm như vậy thì con gái ông vĩnh viễn sẽ không rời bỏ ông.
“Nói cách khác, mười mấy năm trước, cậu đã gặp Tiểu Hương rồi đúng không?” Tô Cường hối hận như vậy khiến người khác thấy rất chua xót. Đại trưởng lão biết làm thế thật sự rất đau khổ, không muốn tiếp tục đâm dao vào lòng người cha này nữa nên đã chuyển sang chủ đề khác.
“... Đúng vậy.”
Dáng vẻ quan chủ vô cùng kinh ngạc.
“Mười mấy năm trước?”
“Nếu không thì tại sao Tô Trầm Hương lại có cái tên như vậy, là do cậu đặt đấy.” Ông lão đau khổ vuốt chùm râu trắng của mình, nói với Tô Cường: “Tôi phải cảm ơn cậu mới đúng, là cậu đã cứu cái mạng già này của tôi. Nếu không thì bây giờ tôi đã là lương thực dự trữ rồi.”
Ông ấy thở dài một hơi, khiến người đàn ông đang ngồi trước mặt phải bất ngờ, chậm rãi nói: “Một hôm nọ, đứa trẻ ấy đột nhiên đến tìm tôi nói chuyện, ngay khi nghe thấy tên con bé, tôi lập tức thấy nghi ngờ.”
Vẫn gắt gao nhìn chằm chằm ông ấy, không cho ông ấy chạy, không cho ông ấy lộn xộn, thế mà lại chẳng ra tay gì với ông ấy. Lệ quỷ ngồi trên cây đào, chăm chú nhìn liên tục, răng rắc gặm lương thực của mình, ngủ suốt cả một ngày.
Thật sự rất kỳ lạ.
Hoá ra lệ quỷ cũng biết ngủ.
Cái bụng nhỏ ngửa lên trời, không biết ngủ ngon thế nào mà móng vuốt nhỏ cứ khẽ co giật, còn miệng thì chóp chép mãi.
Đương nhiên khi ông lão nghĩ lại, thấy cái gương mặt đen sì như vậy mà mình vẫn nhìn ra miệng đang chóp chép đúng thật là thần kỳ.
Rõ ràng ông ấy không nói nhiều đến thế với một người bình thường như Tô Cường nhưng nghĩ đến những chuyện đã xảy ra, ông ấy lại bất lực nhìn Tô Cường, nói: “Tôi vẫn nghĩ chỉ con bé mới có cái tên này, hoá ra là do cậu đặt cho hai đứa nhỏ cùng một cái tên. Cậu tiết kiệm thật đấy, nhiều tên hơn cũng có sao đâu.”
Nghe ông ấy phàn nàn mà trên trán quan chủ hiện đầy dấu chấm hỏi, hiển nhiên là ông ấy không thể hiểu được cuộc đối thoại như tiên bay trên trời này được.
Nhưng Tô Cường lại hiểu, tuy tâm trạng vẫn chưa ổn định nhưng ông vẫn thành thật nói: “Tiểu Hương rất thích cái tên này, đều là do tôi, lần đầu tiên nhìn thấy con bé, tôi đã theo bản năng gọi con bé như thế. Sau này muốn đặt cho con bé một cái tên khác để phân biệt với Tiểu Hương ở ban ngày nhưng con bé lại không chịu.”
Ông kể cho đại trưởng lão nghe chuyện trước đây.
Nếu đại trưởng lão này đã biết Tô Trầm Hương là con gái ông từ mấy năm trước rồi thì Tô Cường cũng không giấu làm gì nữa.
Ông kể lại chuyện mười mấy năm trước, đưa bàn tay to lên lau sạch nước mắt, không tự chủ được mà lộ ra vẻ mặt yêu thương và hoài niệm.
“Ban ngày cơ thể của Tiểu Hương rất yếu ớt, còn có… Cao nhân nói là hồn phách của con bé không được đầy đủ, để mà trưởng thành được thì rất khó nhưng vào ban đêm Tiểu Hương lại tràn đầy năng lượng.”
Ông chỉ là một người cha bình thường chăm sóc đứa con yếu ớt thiếp đi cả ngày, không có tinh thần của mình.
Sau khi vợ ông sinh con gái ra, bà ta đã bỏ chạy mà không thèm quay đầu lại, ông không quan tâm việc bà ta cao chạy xa bay, chỉ tự hỏi tại sao bà ta lại chạy trốn như thể phía sau có ma quỷ đuổi theo như thế.
Ông không quan tâm tới vợ mình vì tình cảm của cả hai rất lạnh nhạt, người duy nhất ông để ý chỉ có con gái mình.
Ông đặt cho đứa trẻ yếu ớt này của mình một cái tên mà ông thấy hay nhất, đó là Trầm Hương, còn hay gọi là Hương Hương.
Cả ngày con gái chỉ chìm trong mê man, hơi thể dù yếu ớt nhưng vẫn luôn cố gắng hít thở, không hề bỏ rơi người cha đáng thương của mình ở lại thế giới này.
Ông đưa cô đến khắp những bệnh viện nổi tiếng nhưng kết quả nhận được đều là đứa trẻ này chẳng mắc phải bệnh gì cả.
Cô rất khỏe mạnh, thậm chí còn có thể nói rằng, hình như là vì trong khoảng thời gian thai nghén, cô được cung cấp chất dinh dưỡng rất đầy đủ, còn khỏe mạnh hơn những đứa trẻ khác một chút nữa.
Có điều, cô lại thích ngủ, cơ thể yếu ớt, hô hấp lại rất nông, bất cứ khi nào cũng có khả năng tắt thở. Ngay cả bác sĩ nổi tiếng cũng không lý giải được chuyện này.
Ông tiêu hết tiền, chỉ có thể ôm con gái về nhà, định bụng sẽ đi làm thuê, tích cóp nhiều tiền một chút rồi sẽ đưa cô đến bệnh viện lớn khác chữa bệnh.
Nhưng con bé rất yếu ớt, ông không dám rời khỏi con bé.
Dù cả nhà ông đều thấy đứa trẻ này là gánh nặng nhưng họ vẫn đồng ý giúp ông chăm sóc con gái, để con gái ở một nơi mà mình chẳng nhìn thấy được như vậy, ông cũng chẳng nỡ lòng.
Ngày nào ông cũng ở cùng với đứa con gái yếu ớt và chút tiền tích cóp còn lại của mình. Cho đến một ngày, tối hôm đó, lúc cho con bé uống sữa, ông thấy có điều gì đó khang khác.
Một đứa trẻ yếu ớt lúc nào cũng hôn mê, ngay cả khóc cũng không có bỗng dưng đứng thẳng, áp sát vào thành gỗ của chiếc giường bé. Dưới ánh trăng, cái đầu nhỏ ấy yên lặng nhìn ông.
Ông theo bản năng gọi một tiếng “Tiểu Hương”, sau đó nghe được mấy tiếng ê ê a a như là đáp lại ông.
“Tôi phát hiện con bé của ban đêm và ban ngày không giống nhau, biết hai đứa khác biệt nên mới muốn đặt một cái tên khác. Có điều con bé không muốn, chỉ thích cái tên Tiểu Hương đó.”
Trong mắt của một người làm cha, dù cho đứa trẻ ở ban ngày hay ban đêm thì đều là con của ông. Hệt như… Sinh đôi vậy.
Cho dù hai người có ở trong cùng một cơ thể thì vẫn là chị em của nhau.
Ông muốn đặt một cái tên cho Tiểu Hương ban đêm, ví dụ như là Tiểu Tĩnh, Tiểu Vy. Hai cái tên này rất êm tai, đều là tên hay dành cho con gái cả.
Nhưng ngoài “Tiểu Hương” ra, đứa trẻ này không có cảm xúc gì với cái tên nào khác hết.
Ông chỉ có thể thuận theo cô, cũng đặt cho cô cái tên Tiểu Hương.
“Hương Hương, Tô Trầm Hương.” Người đàn ông mua cho cô một cái trống lắc đặc biệt, nhìn cặp mắt to đen nhánh ấy đảo quanh món đồ chơi nhỏ.
Cô yên lặng nằm xuống giường nhìn ông.
Nhưng ông cũng chẳng sợ hãi.
Người làm cha sao có thể sợ hãi con của mình cơ chứ.
Mặc cho cô có là thứ gì đi chăng nữa.
Ông nhìn thấy đứa bé duỗi móng vuốt nhỏ ra bắt lấy chiếc trống lắc… Bác sĩ nói không sai, đứa nhỏ này đúng là rất khỏe mạnh.
Tiểu Hương của buổi tối vô cùng khỏe mạnh, vừa tràn đầy năng lượng vừa có thể ăn… Cô ôm lấy bình sữa uống từng ngụm một, chèo chống cơ thể yếu ớt không thể nuốt nổi sữa đến mức gầy gò của Tiểu Hương ban ngày.
Cái bụng nhỏ của cô như mãi chẳng biết no là gì, uống nhiều sữa đến nỗi bụng phình to cả ra, sau đó thì nằm trong lồng ngực ông, phơi bụng dưới ánh trăng.
Ông yêu thương nhìn cô, xoa xoa cái bụng nhỏ để giúp cô tiêu hoá.
Đứa trẻ lập tức cọ vào mặt ông.
Vào khoảnh khắc đó, ông cảm nhận được sự hạnh phúc và thỏa mãn của một người cha.
Mọi sự đáp lại và hạnh phúc ấy đều bắt đầu từ Tiểu Hương của ban đêm.
Cô sẽ bi bô rồi nép sát vào chiếc giường nhỏ chờ ông đến ôm cô, còn dựa vào bờ vai của ông, nghe ông cười ha hả kêu tên mình rồi đáp lại. Sẽ lấy đôi bàn tay nhỏ cầm lấy chiếc trống lắc cho ông xem, ngày nào cũng thúc giục ông… Tranh thủ thời gian cho cô uống nhiều sữa hơn chút.
Bốn phía của đứa trẻ đều tỏa ra sức sống, trông thấy có đồ ăn thì cơ thể nhỏ bé sẽ nhanh chóng với lấy.
Sau khi học được cách tự tách đôi chân nhỏ mập mạp ra để ôm lấy bình sữa, cô dần dần trở thành đứa trẻ béo ú.
Đứa trẻ ấy sẽ huơ huơ bàn chân nhỏ mũm mĩm để đáp lại ông, hoan nghênh ông, lẩm bẩm làm nũng với ông.
Hạnh phúc thế này khiến cả đời ông mãi cũng không thể quên được.
Đây là đứa con đáng yêu nhất của ông.
Thậm chí, cơ thể của đứa trẻ mới sinh ấy còn trở nên mạnh mẽ hơn vì vừa có thể ăn vừa có thể chơi.
“Thế nên, thật ra đối với tôi mà nói, Tiểu Hương chỉ mới về mà thôi.” Tô Cường căng thẳng nói với đại trưởng lão đang chìm đắm trong suy nghĩ: “Tôi vẫn cho là Tiểu Hương luôn ở đây nhưng khi tôi nói ra những lời muốn nói với Tiểu Hương, Tiểu Hương lại biến mất không thấy tăm hơi. Thế nhưng tôi, tôi vẫn luôn hy vọng con bé sẽ quay về.”
Ông nuôi dưỡng đứa con gái mập mạp đáng yêu của mình trong hạnh phúc, thậm chí lúc biết cô không phải người bình thường cũng không sợ, chẳng thèm quan tâm đến.
Chỉ cần cô là con gái của ông, vậy là đủ rồi.
Không sợ cô, dù cho một người sống như cô không thể sở hữu đôi mắt đen nhánh không có đồng tử trắng ấy được.
Không sợ một ngày nào đó, cô bỗng dưng duỗi móng vuốt nhỏ ra khỏi cửa sổ, bắt một quỷ ảnh đang giãy dụa kịch liệt vào phòng, áp sát người quỷ ảnh mà gặm nhấm từng chút một.
Nhưng ông thấy không liên quan.
Từ trước đến nay, ông không hề quan tâm đến chuyện này.
Tiểu Hương ở ban ngày cũng dần có chuyển biến tốt đẹp, tuy là hơi ngốc một chút nhưng vẫn có thể mở to mắt, yếu ớt thì thầm một tiếng, còn có thể chầm chậm uống sữa dưới sự trợ giúp của ông.
Ông nào còn yêu cầu xa xỉ khác nữa chứ?
Ông chỉ muốn bảo vệ hai đứa trẻ này, nhìn chúng lớn lên cùng nhau.
Cũng vì vậy mà một ngày nọ, ông nói với Tiểu Hương ban đêm rằng ông cũng rất yêu cô.
Sau hôm đó, đứa trẻ béo ú vào buổi tối đấy không còn thức dậy chào đón ông nữa.
Ông gọi tên cô nhưng đứa trẻ vẫn tiếp tục ngủ, không còn mở to mắt đáp lại ông như những buổi tối trước đây nữa.
Có lẽ… Không thể vạch trần sự khác biệt của quỷ được.
Ông bối rối, không biết nên làm gì.
Bản năng cho ông biết rằng, không thể để người khác phát hiện ra Tiểu Hương ban đêm được.
Cũng chẳng có cách nào trao đổi với người khác để xin giúp đỡ, chỉ có thể dùng biện pháp vụng về nhất là chờ mà thôi.
Tối nào ông cũng ngồi đợi bên cạnh chiếc giường bé, hy vọng Tiểu Hương thì thầm bi bô ấy có thể xuất hiện.
Nhưng cô lại không xuất hiện thêm lần nào nữa.
Mãi cho tới khi có một ông lão khuyết tật tìm đến.
“Ông Phương nói rằng hồn phách của Tiểu Hương nhà tôi không được đầy đủ, ban đầu là mất hồn vía nhưng điều kỳ lạ là một bộ phận của lệ quỷ lại sáp nhập vào hồn phách của con bé.”
Tô Cường thành thật nói với đại trưởng lão đang mãi suy nghĩ: “Bộ phận của lệ quỷ đó như đóng đinh, đã đóng vào hồn phách không đầy đủ trong cơ thể của con bé. Tôi lập tức nghĩ đến Tiểu Hương. Tôi không biết sao Tiểu Hương lại xuất hiện trong cơ thể con bé. Lúc trước ông Phương nói là có thể lúc đi ngang qua lệ quỷ, nó đã bám vào người con bé nhưng tôi cảm thấy không phải như thế.”
Nếu lệ quỷ muốn bám vào người thì chỉ cần tiêu diệt phần hồn phách không trọn vẹn của đứa trẻ mới sinh ấy là được, đơn giản đến mức nào chứ?
Sao lại phải đóng đinh hồn phách của con bé, giữ con bé lại làm gì?
Huống hồ gì…
“Nếu không nhờ ngày nào Tiểu Hương ban đêm cũng uống sữa, Tiểu Hương ban ngày sao có thể sống sót được.”
Cả ngày, đứa trẻ này đều hôn mê, không có cách nào uống được sữa. Cho dù có dùng bình dinh dưỡng của bệnh viện thì càng ngày vẫn càng gầy yếu đi.
Mãi đến khi Tiểu Hương ban đêm thức dậy, hai cô mới có thể sống sót.