Nhưng lão Đổng hoàn toàn không quan tâm Tô Trầm Hương nghĩ gì.
Ông ta chỉ truy hỏi: "Nói vậy là cô đồng ý rồi đúng không?"
"Không phải ông đang vội sao?" Tô Trầm Hương chậm rãi nói: "Nhưng lúc tôi đi học thì không được, ông chọn thời gian cuối tuần đi. Chờ làm xong việc, tôi còn phải trở về học nữa."
Cô bảo lão Đổng chọn mấy ngày nghỉ cuối tuần, mặc dù lão Đổng cảm thấy đầu óc của nhóc con này có vấn đề, nhưng suy nghĩ một hồi, ông ta vẫn không nên làm cô phật ý, trên mặt lộ ra nụ cười ác độc, nhưng ngoài miệng lại nói rất dịu dàng: “Được thôi. Đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho cô. Là một học sinh, việc học hành và bài tập quan trọng hơn nhiều, phải không?
Khi tòa thành Quỷ hiện thế, Tô Trầm Hương có còn mạng trở về đi học hay không lại là một chủ đề khác.
Lão Đổng yên tâm đặt điện thoại xuống.
Tô Trầm Hương nằm dài trên bàn, cũng híp mắt cười.
“Lại là Quỷ Môn à?”
“Bọn họ gấp lắm rồi. Nghe thì có vẻ thiệt hại của lệ quỷ không là gì, nhưng bọn họ lại sợ lệ quỷ đột nhiên gây trở ngại."
Chỉ sợ lệ quỷ có liên quan với Bạch Vân Quan sẽ gây rắc rối cho tòa thành Quỷ.
Bởi vì nghe nói không gian lệ quỷ bao trùm tòa nhà Công ty giải trí Hoàn Vũ hôm đó thực sự rất đáng sợ.
Lão Đổng là người trong nghề, vừa nhìn đã nhận ra đó không phải là lệ quỷ thông thường.
Khóe miệng Trần Thiên Bắc giật giật, nhìn Tô Trầm Hương đang cười tít mắt nói.
Nhóc con vẫn rất đắc ý.
“… Vậy tôi đi với cậu.”
"Chắc chắn ông ta rất vui." Tô Trầm Hương nhìn quỷ chú đen sì thu hút Quỷ Vương mà bà lão trong vụ minh hôn kia đã yểm lên cổ tay cô, đột nhiên nuốt một ngụm nước bọt, lẩm bẩm nói: “Tòa thành Quỷ đó... nhiều năm như vậy, hẳn đã nuôi dưỡng được nhiều lệ quỷ hơn rồi nhỉ.”
Theo lời Tưởng sư huynh nói, lúc đó, khi tòa thành Quỷ hiện thế, lệ quỷ đã lao ra khỏi tòa thành Quỷ, ùn ùn kéo đến khiến người ta hoảng sợ, vậy thì bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, chắc chắn có nhiều lệ quỷ hơn rồi.
Nghe có vẻ rất béo bở.-
Đó là một căng tin có lượng hàng tồn kho còn phong phú hơn cả Quỷ Môn, Tô Trầm Hương thoắt cái hưng phấn trở lại, sờ vào cái bụng nhỏ mềm mại của mình, thì thầm: "Chắc chắn là cực kì ngon, sẽ không làm mình thất vọng!"
Cô như đang động viên chính mình.
Nhưng đang ngồi cạnh căng tin mà lại ngấp nghé một căng tin khác, đây là muốn chọc Trần Thiên Bắc tức chết mà!
Trần Thiên Bắc cố nhịn.
Cậu phải nhịn.
Chỉ cần tòa thành Quỷ đó là tài nguyên không thể tái sinh, sẽ có một ngày, Tô Trầm Hương phải khóc lóc quay về bên cạnh cậu!
Đối mặt với lệ quỷ hay do dự thì phải học cách rộng lượng và kiên nhẫn.
"Đến lúc đó, chúng ta sẽ chuẩn bị thật kỹ. Đúng rồi, không gian lệ quỷ trong Công ty giải trí Hoàn Vũ... Bây giờ cậu còn hung hăng như vậy sao?" Trần Thiên Bắc cũng không biết Tô Trầm Hương đã làm gì trong tòa nhà của Công ty giải trí Hoàn Vũ vào ngày hôm qua.
Thấy cô ngoan ngoãn mỉm cười với mình, rồi nghĩ đến việc cô có thể ngăn cách không gian, chỉ dựa vào cuộc gọi của Tưởng sư huynh là có thể định vị, gây ra ảnh hưởng đến một khu vực lớn như thế, cậu không nhịn được mà căn dặn Tô Trầm Hương: “Tưởng sư huynh cũng không nói làm gì, anh ấy là người của chúng ta. Nếu có người khác ở đây thì đừng tiết lộ.”
Nếu không, chắc chắn sẽ có người nghi ngờ rốt cuộc Tô Trầm Hương có lai lịch thế nào.
Cậu không muốn... để mọi người nhìn Tô Trầm Hương bằng ánh mắt khác thường.
"Tôi biết rồi. Nghĩa là trước mặt sư huynh thì không cần giả vờ."
“Anh ấy cũng biết à?”
"Tôi ăn được như thế trước mặt anh ấy, anh ấy có thể không biết sao?" Tưởng sư huynh cũng là đệ tử tinh anh, cho dù lúc đầu không có phản ứng gì, nhưng sau một thời gian dài, anh ấy có thể không có suy nghĩ gì sao?
Tô Trầm Hương không quan tâm điều này, dù sao thì các sư huynh đều cố gắng hiểu nhau, giả vờ không biết cũng rất dễ thương.
Bây giờ cô cũng không có hứng thú với những điều này, điều duy nhất mà cô hứng thú chỉ có sự kiện tòa thành Quỷ.
Dù nói Quỷ Môn có hơi nóng vội, nhưng hiếm khi có thể ăn được một bữa cơm nóng hổi, ai mà không vui cho được?
Hai mắt Tô Trầm Hương sáng ngời, tiện thể quyết định ăn luôn con đường lệ quỷ của Quỷ Môn.
“Không thể lãng phí.” Cô cần tòa thành Quỷ, cô cũng cần lệ quỷ của con đường lệ quỷ.
Lệ quỷ giỏi không bao giờ đưa ra lựa chọn.
Trần Thiên Bác cảm thấy, sự việc đã như vậy, Tô Trầm Hương cũng không cần uống một ít thuốc giúp kích thích tiêu hóa, đúng là thiên phú dị bẩm.
Cậu thực sự muốn biết, rốt cuộc chân thân của nhóc con này là gì.
Có thể ăn được như vậy, chắc chắn chân thân không phải là một cái hố đen vũ trụ đâu nhỉ?!
"Vậy cậu nói với người nhà thế nào?" Cậu hỏi Tô Trầm Hương.
Tô Trầm Hương sắp làm chuyện nguy hiểm, cậu rất lo cô không biết nên giải thích thế nào với Tô Cường. Tô Trầm Hương lại cảm thấy không có gì khó xử, nói với Trần Thiên Bắc: "Tôi không muốn nói dối cha tôi."
Cho dù là lời nói dối thiện ý, cô cũng không muốn làm như vậy.
Đương nhiên, mặc dù Tô Cường muốn giúp cũng không được, nhưng cô vẫn bằng lòng chia sẻ mọi trải nghiệm của mình với Tô Cường, cô cười tít mắt nói với Trần Thiên Bắc: “Đến lúc đó, trong quan có nhiều trưởng bối đi cùng tôi như thế, tôi thấy ông lão cũng gần hồi phục rồi. Nhiều người lợi hại như vậy, cha tôi hoàn toàn không cần lo lắng.”
Nếu nói như vậy thì quả thực là như vậy.
Quỷ Môn vốn đã chịu thiệt hại nghiêm trọng từ mười mấy năm trước.
Trong khoảng thời gian gần đây lại liên tục thiệt hại không ít người.
Hơn nữa, cho dù vẫn còn rất nhiều người ẩn náu, nhưng khi tòa thành Quỷ hiện thế, toàn bộ người của Quỷ Môn cũng sẽ tụ lại.
Đến lúc đó, Bạch Vân Quan tiêu diệt sạch sẽ, thiên hạ thái bình là được rồi.
Điều quan trọng duy nhất là Trần Thiên Bắc cực kỳ lo lắng cho trận chiến giữa Tô Trầm Hương và Quỷ Vương.
Cho dù Tô Trầm Hương xem Quỷ Vương là đồ ăn trong bát của mình, nhưng đó chính là Quỷ Vương được Quỷ Môn mơ ước rất nhiều năm... Tuyệt đối không phải lệ quỷ tầm thường.
Trần Thiên Bắc nhìn Tô Trầm Hương, nhịn không được hỏi: "Cậu thật sự gánh vác nổi không?"
Cậu cứ lo lắng Quỷ Vương sẽ mạnh hơn một bậc, đến lúc đó, ảnh hưởng từ cuộc xâm lược của tòa thành Quỷ sẽ là chuyện lớn trên thế giới, không liên quan nhiều đến cậu. Điều duy nhất cậu quan tâm chính là Tô Trầm Hương.
"Tô Trầm Hương, tôi không muốn cậu gặp nguy hiểm."
Một cô bé ham ăn, phiền phức, vô lo vô nghĩ.
Rõ ràng luôn làm cậu tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng nếu không để trong lòng, trân trọng cô thì sao cậu lại nổi cáu và phiền muộn nhiều như thế.
Nổi giận với cô, nhưng lại mong cô mãi mãi bình an.
"Cậu đừng lo. Chắc chắn Quỷ Vương không phải là đối thủ của tôi." Tô Trầm Hương khựng lại, cười tít mắt trêu chọc, nói với Trần Thiên Bắc đang mang vẻ mặt nghiêm trọng: "Cho dù tôi không đánh bại Quỷ Vương, Quỷ Vương chiếm giữ cơ thể của tôi, thế chẳng phải “Tô Trầm Hương” vẫn ở đây sao."
Linh hồn thay đổi, nhưng thể xác vẫn là cô gái xinh đẹp này, dường như không có gì khác biệt.
Nhưng Trần Thiên Bắc lại im lặng rất lâu, nghiêng đầu nhẹ giọng nói: "Người tôi quan tâm chỉ có cậu thôi."
Người cậu quan tâm chưa bao giờ là "Tô Trầm Hương".
Mà là bên trong cơ thể Tô Trầm Hương, lệ quỷ có thể ăn, có thể ngủ, vô cùng đáng sợ tàn nhẫn trong mắt người khác.
Nếu cô không còn nữa, sự tồn tại của Tô Trầm Hương hoàn toàn không có ý nghĩa.
Trần Thiên Bắc rũ mắt xuống.
Tô Trầm Hương sững sờ, gãi chiếc đầu nhỏ, cảm thấy có lẽ bản thân nói sai rồi.
"Tôi biết cậu rất lo lắng cho tôi, Trần Thiên Bắc, sau này tôi sẽ không dùng những lời như vậy trêu chọc cậu nữa." Cô cảm thấy có lẽ nói đùa như vậy sẽ khiến người ta buồn lòng.
Vì vậy, cô suy nghĩ một hồi, thân là lệ quỷ co được dãn được, đương nhiên là muốn dỗ dành căng tin, vậy nên cứ ậm ừ kéo tay áo Trần Thiên Bắc lấy lòng, nói: “Sau này sẽ không nói như thế nữa. Hơn nữa, tôi nhất định sẽ sống thật tốt, nhất định không để cậu lo lắng.”
Câu nói này khiến Trần Thiên Bắc hài lòng hơn những lời xin lỗi nịnh nọt đó của cô.
Cậu hơi nhếch khóe miệng.
Tô Trầm Hương bí mật quan sát cậu.
Thấy cậu có vẻ nguôi giận, cô lập tức đắc ý vui vẻ.
Người sống dễ dỗ dành vậy sao.
Hôm nay lệ quỷ đã học được cách làm thế nào để dỗ dành người sống vui vẻ, cũng khá hài lòng, đến giờ ăn trưa, mặt mày vẫn còn rạng rỡ.
Mỗi ngày ăn cơm, cô đều rất vui, đây cũng không phải tin mới gì, nhưng hôm nay tâm trạng của Lâm Nhã cũng không tệ, rõ ràng đã thoát ra khỏi tâm trạng buồn rầu lo lắng khi Lâm tổng còn đang dưỡng thương vài ngày trước đó.
Lý Yên nhìn trái nhìn phải, mặc dù không thuận mắt với Lâm đại tiểu thư kiêu căng ngạo mạn, nhưng dù gì cũng đã làm bạn gần một năm, cô ấy hỏi: "Có phải cậu có chuyện vui gì không?"
"Người phụ trách của Công ty giải trí Hoàn Vũ vào đồn cảnh sát rồi." Lâm Nhã cảm thấy đúng là ác giả ác báo.
Cách đây không lâu, người phụ trách đó vừa hãm hại cha cô ấy, hiện tại đã bị bắt vào đồn, đúng là báo ứng không sai.
Hơn nữa, nghe nói Công ty giải trí Hoàn Vũ giờ đây lòng người hoảng loạn, cô ấy lại càng vui hơn.
"Thật hay giả vậy?" Lý Yên không thấy tin này trên hot search, kinh ngạc hỏi.
Tô Trầm Hương vừa ăn, vừa nói: “Thật đó, tối qua vào đồn rồi.” Cô giúp Bạch Vân Quan bắt cả người lẫn vật làm chuyện xấu trong Công ty giải trí Hoàn Vũ mà, có thể không biết sao.
Lý Yên tin Tô Trầm Hương, vô thức gật đầu, không nhịn được mà hỏi: "Thế là vì lý do gì?" Tin đồn trong giới giải trí đương nhiên rất được mọi người quan tâm.
Tô Trầm Hương không nói Công ty giải trí Hoàn Vũ nuôi quỷ, bởi vì gia đình Lâm Nhã sở hữu công ty giải trí, chắc hẳn cũng biết rõ mấy tin tức này, nghĩ đến những gì Lâm tổng đã nói với mình, cô liền nói: “Nghe nói giam giữ thực tập sinh phi pháp."
Nghe nói thực tập sinh được cứu ra hôm qua, người chỉ còn lại một chút hơi tàn.
Vấn đề nghiêm trọng như vậy, tất nhiên người phụ trách phải vào đồn rồi.
Ảnh hưởng của việc này rất xấu, Lý Yên hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu thảo luận với Lâm Nhã. Tô Trầm Hương ở bên cạnh lắng nghe, nghe nói Lâm tổng biết được chuyện này thì lập tức có tinh thần hơn rất nhiều, ậm ừ vài tiếng.
Nếu Lâm tổng biết đứa cháu gái An Gia Gia của vợ trước gây ra vô số rắc rối cho ông ấy bây giờ cũng đang ở trong đồn, e là không còn tinh thần nữa mất.
Không thể phun máu cho người khác thấy, cũng không thể chứng minh mình trong sạch.
Vòng qua vòng lại, xem xem sau này Lâm tổng có còn muốn để phụ nữ bước vào nhà làm bảo mẫu hay không, bất kể tính cách và cách đối nhân xử thế của người phụ nữ ấy thế nào.
Trong lòng cô có chút hả hê trên nỗi đau của người khác, khi trở về nhà thì nói quyết định mình xin nghỉ học để thu dọn triệt để Quỷ Môn cho Tô Cường nghe.
Tô Cường sống cùng cô, cũng biết được rất nhiều chuyện về thiên sư, càng biết rõ hơn về Quỷ Môn... Ông khó hiểu nhìn cô con gái khuôn mặt tràn ngập nụ cười, nói với mình sắp đi tiêu diệt Quỷ Môn mà trông dễ dàng như uống nước, rất lâu sau đó mới nhẹ giọng nói: “Vậy con có cần cha làm gì không?”
"Cuối tuần ạ, khi nào con làm xong chuyện rồi quay về nhà, cha nấu cho con nhiều món ngon hơn nhé, con phải bồi bổ."
Tô Trầm Hương tiện tay nhét một bao lớn đồ ăn ngon do Tưởng sư huynh gửi đến lúc tan học vào phòng mình, làm đồ ăn dự trữ.
"Không thành vấn đề!" Tô Cường lớn tiếng đảm bảo, tuyệt đối không làm hỏng chuyện quan trọng của con gái.
Tô Trầm Hương hài lòng mỉm cười.
Nụ cười này thật rạng rỡ, hơn nữa, mỗi ngày đều dạt dào hy vọng sáng chói.
Sự mong đợi về tòa thành Quỷ và Quỷ Vương sắp đến trong miệng khiến cô bé mặt mày rạng rỡ mỗi ngày, ngay cả đến lớp cũng tràn trề năng lượng!
"Cậu nói xem, Quỷ Vương có mùi vị như thế nào?"
Khi nghe đến cái tên Quỷ Vương lần thứ một trăm, đối mặt với nụ cười hạnh phúc, vừa thèm thuồng lại vừa mong đợi của Tô Trầm Hương, Trần Thiên Bắc đã sụp đổ trước.
Quỷ Vương có mùi vị thế nào, cậu không biết.
Cậu chỉ biết… mau gọi Quỷ Vương độc ác ra đây đi!
Nếu không, Tô Trầm Hương sẽ thèm đến mức buổi tối e là không ngủ được, cũng không cho cậu ngủ!