Một vòng đã qua, khoảng cách của hai người cứ liên tục gần hơn nữa, lúc này Đông Phương Ngọc Châu trên trán đã đẫm mồ hôi. Cô ta liên tục thở dốc, răng nghiến thật chặt, liều mạng mà gia tốc.
Trái ngược với dáng vẻ gấp gáp của cô ta, Từ Thiên Phương lại bình tĩnh đến lạ, khoé môi cô còn cong lên cười nhẹ. Trận này cô chắc chắn phải thắng, bởi vì đây chỉ mới là bước đầu của việc trả thù.
Khoảng cách đích đến bây giờ chỉ còn phân nửa, Đông Phương Ngọc Châu lúc này gấp đến cực độ. Cô ta ngàn vạn lần không thể thua, nếu không thì danh dự của hoàng thất và Đông Phương gia đều đem đạp dưới chân hết. Đó là còn chưa nói đến mảnh đất màu mỡ kia, nó sẽ vụt khỏi tay cô ta mà đến với M.K.
Nghĩ kỹ lại thì lúc nãy luật chơi không có cấm người chơi không được động thủ, xem ra bây giờ cô ta cần phải xử lý Từ Thiên Phương rồi. Có như vậy cô ta mới yên ổn về đích, mà không phải lo sợ gì.
Khoé môi của cô ta chợt cong lên, roi quất ngựa cũng vung lên cao, nhưng giờ phút này nó lại nhắm đến Từ Thiên Phương.
" Có trách thì tự trách cô ngu ngốc muốn cướp đồ của tôi đi!" Cô ta khẽ kêu lên.
Một roi này cô ta dùng hết sức bình sinh đánh tới, tiếng kêu vun vút làm người nghe phải sởn da ga, cứ thế vụt vào người Từ Thiên Phương.
" Ahhh!" Cô đau đớn kêu lên một tiếng, cả người tưởng chừng như có thể rơi khỏi yên ngựa bất cứ lúc nào. Cánh tay cô bị quất đến rươm rướm máu tươi, đau đến chảy cả nước mắt.
" Hèn hạ!" Nhưng như vậy cũng không cản được ý chí sục sôi của Từ Thiên Phương, cô nén cơn đau tiếp tục quất ngựa chạy về phía trước. May là cô có đề phòng, cho nên một roi kia chỉ đánh trúng cánh tay cô mà thôi.
" Tiểu nhân mà, cô ta chơi xấu!" Trên khán đài Lucas giận dữ siết chặt lấy hai tay mình, hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
Những người khi nãy còn cổ vũ cho Đông Phương Ngọc Châu bây giờ thấy sợ hãi, Vương Hậu của họ lúc nãy quả thật rất độc ác rồi.
Từ Thiên Phương cánh tay tê rần, nó dường như mất đi cảm giác rồi, nhưng cô đã kiềm nén cơn đau xuống mà xông thẳng về phía trước." Đông Phương Ngọc Châu, nếu cô đã muốn chơi xấu thì đừng trách tôi độc ác! Những gì cô làm, tôi sẽ dần mà đem trả hết lại cho cô!" Cô lúc này tức giận đến cực điểm, trong người như có ngọn lửa đang thiêu đốt vậy.
Nói xong cô cũng vung roi lên, lần này thứ cô nhắm đến chính là chân sau của con ngựa kia, khiến nó loạng choạng đau đớn kêu lên." Híiii!"
Đông Phương Ngọc Châu giờ phút này không thể nào điều khiển được con ngữa nữa, nó đã hoàn toàn mất kiểm soát." Scarlet, thủ đoạn của cô cũng ghê tởm thật đó!" Cô ta rít lên đầy phẫn nộ.
" Là người tự tìm đường chết thôi, Vương Hậu của tôi!" Từ Thiên Phương khinh miệt đáp.
Đông Phương Ngọc Châu gấp gáp đến đỏ cả vành mắt, cô ta không ngừng dùng roi và kéo mạnh dây cương. Nhưng con ngựa kia lúc này cũng không còn nghe lời được nữa, nó đã quá đau đớn rồi, trực tiếp lui chân đá về sau hất cô ta ngã xuống đất.
" Ahhh!" Một tiếng kêu thê thảm vang lên, mọi người đã thấy cô ta nằm lăn lóc dưới đất.
" Không xong rồi, Vương Hậu đã ngã ngựa rồi!"
" Thật không tin được, ai đó hãy giúp người đi!" Một vài người hốt hoảng kêu lên.
Mà Từ Thiên Phương bấy giờ cũng đã vượt lên trên, hai chân con tuấn mã của cô thô bạo giẫm lên tay Đông Phương Ngọc Châu, rồi cứ thế hiên ngang tiến về đích trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
" Vương Hậu thua rồi sao? Dù người đã cố tình chơi xấu!"
" Không thể tin được, không phải Vương Hậu cưỡi ngựa rất giỏi sao?"
Một số người ngồi trên khán đài tỏ vẻ tiếc nuối, bọn họ là quá trông mong vào Đông Phương Ngọc Châu, vậy mà cuối cùng cô ta lại thua rồi.
Nhân viên y tế nhanh chóng chạy ra ngoài trường đua, bọn họ giúp cô ta xử lý vết thương trước, nhưng có vẻ như thương tích của cô ta rất nặng. Có lẽ cô ta bị gãy xương rồi, chỉ có thể vào bệnh viện để phẫu thuật thôi.
Từ Thiên Phương liếc nhìn một cái, sau đó cô nhảy xuống khỏi lưng con ngựa của mình, đưa tay vuốt ve cưng nựng nó." Làm tốt lắm!" Tuấn mã có lẽ đã bắt đầu thích cô, nó thở phì phò, rồi ghé sát gò má vào tay cô cọ cọ một lúc lâu.
" Tiểu thư, cô có bị làm sao không? Tôi đưa cô đến bệnh viện nhé!" Lucas gấp rút chạy đến, hắn cẩn thận quan sát cô hỏi.
" Không cần đâu, người cần đến bệnh viện là cô ta kìa, tôi chỉ cần băng bó chút là ổn!" Cô lắc đầu đáp.
Quả thật là nhìn Đông Phương Ngọc Châu thê thảm hơn cô nhiều, bàn tay bị con ngựa của cô giẫm phải chắc là dập nát mất rồi. Cú ngã kia cũng không nhẹ, khả năng gãy tay gãy chân rất cao.
Vậy nhưng cô thấy cô ta chẳng tội nghiệp chút nào, này đó nhận được đều là quả báo của cô ta mà ra. Hại người không được, lại tự hại chính bản thân của mình.
" Scarlet tiểu thư, cô thắng rồi! Chúc mừng cô, ngày mai cô có thể đến Trác Gia để bàn chuyện chuyển nhượng!" Trác Bách Hợp không nhìn Đông Phương Ngọc Châu lấy một cái, bà ta đi thẳng để chỗ Từ Thiên Phương chúc mừng.
" Cảm ơn Trác phu nhân, ngày mai tôi sẽ đến sớm!" Từ Thiên Phương mỉm cười gật đầu đáp.
Danh Sách Chương: