Dù hai người bây giờ rất ngọt ngào và hạnh phúc, nhưng Từ Thiên Phương biết giông bão sẽ nhanh chóng ập đến thôi. Thân phận của anh cô là với không nổi, người của Hoàng Gia sẽ dễ dàng để cho anh hủy hôn hay sao?
Nghĩ đến đây cô lại thấy muộn phiền, hai người mà là người bình thường thì tốt quá rồi đi. Còn đang trầm ngâm suy nghĩ, thì trước mặt của cô xuất hiện một cây kem thơm ngon.
" Ah! Là kem chocolate sao?" Cô thích thú reo lên, rồi đưa tay bắt lấy que kem.
Để có thể biết sở thích của cô, anh đã rất vất vả đấy, từ sáng đã lẽo đẽo theo người hầu hỏi chuyện. Cho nên mới biết vị kem cô thích là chocolate, thấy được nụ cười của cô như vậy với anh là hời to rồi.
" Anh không ăn sao? Tại sao chỉ mua có một cây vậy?" Từ Thiên Phương thắc mắc khi thấy anh chỉ mua cho mình.
" Hừm, các cặp đôi tình nhân đi chơi công viên sẽ không mua hai que kem đâu, em có biết tại sao không?" Hoàng Phủ Thiên Kỳ mờ ám đáp.
" Tại sao?" Cô lại càng tò mò hơn, luận về EQ thì cô quả thật khá là ngốc, chẳng bằng khi cô nghĩ cách tính kế đối thủ trên thương trường.
Không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của cây kem trên tay, Từ Thiên Phương đưa đến gần ăn thử một miếng. Lúc này Hoàng Phủ Thiên Kỳ lại cúi xuống, anh tiến đến gần cô, cũng nhẹ nhàng thử mùi vị ngọt ngào của que kem.
" Anh....anh sao lại như vậy?" Từ Thiên Phương giật mình, cô vội vàng né tránh hỏi.
" Giúp em trả lời câu hỏi thôi, đây là lý do không cần phải mua đến hai que kem!" Trái với phản ứng của cô, anh lại có thể nhẹ nhàng nhàng mà đáp lời.
Từ Thiên Phương thẹn đến không thể trả lời lại, cô cúi đầu ăn kem để chữa thẹn.
" Có điều...hình như kem này không đủ ngọt thì phải?" Hoàng Phủ Thiên Kỳ suy nghĩ một lúc, anh lại nói.
" Có sao? Em thấy rất ng...ưm...ư..." Cô còn chưa kịp trả lời hết câu, anh đã cúi xuống hôn cô, khiến cô không kịp mà chống đỡ nổi.
Từ Thiên Phương gương mặt đỏ bừng, hai người là đang ở nơi công cộng nha, sao anh lại manh động như vậy chứ? Nếu để người khác nhìn thấy, hình tượng nữ tổng tài của cô xong rồi.
Mặc kệ sự chống cự yếu ớt của cô, Hoàng Phủ Thiên Kỳ cạy ra răng môi của cô mà đưa lưỡi tiến vào. Đây không phải là lần đầu tiên anh hôn cô, nhưng tại sao cứ có cảm giác hãm sâu vào mà không có lối thoát.
Như rút đi hết ô xy của cô rồi, anh mới nhẹ nhàng buông cô ra, còn khẽ liếm môi nói." Như thế này hình như ngọt hơn rồi!" Anh hài lòng gật đầu.
" Anh...anh....anh..." Từ Thiên Phương gương mặt đỏ bừng, cô nói không nên lời.
" Mami, hai anh chị này vừa rồi là làm cái gì vậy?" Đột nhiên có một đứa trẻ đi ngang qua, cậu bé ngây thơ kéo tay người mẹ hỏi.
" Không được nhìn! Mau đi thôi!" Người mẹ không có trả lời, chỉ vội vàng kéo con trai rời đi.
Từ Thiên Phương nghe xong chỉ muốn độn thổ, mặt mũi của cô xem ra là mất hết rồi, kêu cô làm sao đối diện với nhân loại đây.
" Đi thôi, chúng ta đi ăn trưa!" Nhìn đồng hồ cũng đã giữa trưa, anh kéo cô đứng lên đi ra ngoài dùng bữa.
Đúng là có chút xấu hổ thật, nhưng cảm giác có người yêu thế này cũng không tệ, hoá ra một ngày hẹn hò của tình nhân là như vậy.
Cả bữa trưa Hoàng Phủ Thiên Kỳ cũng chỉ chăm chăm lấy thức ăn cho cô, anh lại chẳng ăn thứ gì nhiều.
Sau khi ăn trưa xong, hai người lại cùng nhau đến rạp xem phim, đây là bộ phim tình cảm mà dạo gần đây rất nổi tiếng. Nhưng có lẽ cả ngày chơi ở công viên quá mệt mỏi, nên phim vừa chiếu chẳng bao lâu thì cô đã ngủ quên mất rồi.
" Thật là đáng yêu!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ kéo cô tựa lên vài mình, rồi xoa xoa gương mặt nhỏ của cô nói.
Từ Thiên Phương lúc tỉnh lại đã thấy mình ngồi trên xe rồi, anh còn lấy áo khoác của mình đắp lên cho cô. Không thấy anh ở bên cạnh, cô mệt mỏi đảo mắt xung quanh tìm kiếm.
" Dậy rồi sao? Đi thôi, vào trong với anh một chút!" Lúc này Hoàng Phủ Thiên Kỳ mở cửa ra, anh nhìn cô nói.
" Chúng ta đi đâu?" Cô thắc mắc hỏi.
" Đi gặp bác sĩ, để ông ấy giúp em!"
Không để cô hỏi nhiều thêm, anh liền gấp dẫn cô vào trong, vị bác sĩ kia cũng đã ngồi ở đó chờ cô. Ông ấy tuổi đã ngoài bốn mươi, nhưng thật sự là một bác sĩ rất giỏi.
" Là cô ấy sao? Đến đây, để tôi kiểm tra một chút!" Ông ấy thấy cô liền lên tiếng.
Từ Thiên Phương liền chậm bước đi đến, vì không muốn làm phiền nên Hoàng Phủ Thiên Kỳ đã đứng bên ngoài để chờ. Trước khi cô tỉnh lại, anh cũng đã nói sơ qua triệu chứng bệnh của cô cho bác sĩ biết, cũng như mang loại thuốc độc hại kia đến cho ông ấy xem.
Vị bác sĩ bắt đầu hỏi cô rất nhiều chuyện, bởi vì có thể lúc nhỏ cô đã từng gặp chuyện gì khủng hoảng, nên mới có thể gặp những cơn ác mộng kinh dị như vậy.
" Cô Từ, cô bắt đầu gặp ác mộng từ khi nào vậy?" Ông ấy hỏi cô.
" Là khoảng hơn một tháng trước, khi tôi không còn dùng thuốc đặc trị bệnh mộng du nữa!" Cô thành thật trả lời.
" Vậy sao? Cô còn thấy đau đầu à?"
" Đúng vậy, còn rất đau đầu!" Cô gật đầu đáp.
Sợ não của cô bị ảnh hưởng, nên bác sĩ đã đề nghị chụp CT cho cô.
Danh Sách Chương: