Dù sao cũng không thể để bọn họ đứng ngoài đường để nói chuyện, Từ Thiên Phương đã mời Cung Trạch cùng về Từ Gia. Theo lý thì cô không nên đuổi hắn đi, bởi vì hắn cũng là đối tác làm ăn, lại nói hợp đồng lần trước Diamond cũng đã thu về rất nhiều lợi nhuận.
" Cung Trạch, anh dùng trà đi!" Từ Thiên Phương rót cho hắn một tách trà nói.
" Cảm ơn em! Thật ra lần này ngoài việc anh đến thăm em thì vẫn còn một chuyện nữa, chính là muốn cùng em hợp tác thêm một dự án. Anh có mang tư liệu đến, em xem thử rồi quyết định đi!" Cung Trạch lấy trong túi ra một xấp tài liệu đẩy về phía cô nói.
Từ Thiên Phương nhận lấy, cô mở ra xem thử từng chi tiết, để tránh xảy ra sai xót." Cái này để em xem lại kỹ hơn một chút, có gì Alice sẽ liên lạc với anh sau nha!" Cô gật gù đáp.
" Được, vậy anh chờ tin tốt của em!" Hắn mỉm cười hài lòng nói.
Cung Trạch ngay sau đó cũng liền rời đi, Từ Thiên Phương chỉ chờ có như thế, cô vội vàng đi lên lầu để xem tình hình của Hoàng Phủ Thiên Kỳ. Mặc dù cho về nhà theo dõi, nhưng vết thương của anh vẫn còn đáng lo ngại.
" Thiên Kỳ, đến giờ thay băng rồi!" Cô mang thuốc và bông băng đi vào lên tiếng.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ lúc này lại đang tắm nắng bên ngoài, nghe thấy tiếng của cô liền bật dậy." Hắn đã về rồi sao?" Câu đầu tiên anh hỏi lại là về tình địch của mình.
" Đã về rồi!" Cô gật đầu trả lời.
" Anh không thích hắn! Càng không thích ánh mắt của hắn nhìn em!" Anh nói.
" Anh đang ghen sao?" Từ Thiên Phương bật cười thành tiếng hỏi lại.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ thở dài, anh và cô đúng là tình nhân trên danh nghĩa, nhưng anh vẫn chưa có tỏ tình với cô. Anh càng không muốn người phụ nữ của mình phải chịu thiệt thòi nhiều.
" Phương Phương, em đến đây!" Anh nhẹ giọng gọi cô.
Từ Thiên Phương cũng vội vàng đi đến, cô muốn biết anh là đang muốn nói gì." Có chuyện gì sao?"
" Không có, chỉ là anh có một món quà muốn tặng cho em!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ từ trên cổ mình lấy xuống một sợi dây chuyền, rồi cẩn thận đeo nó lên cho cô.
" Cái này là gì?" Cô cầm lấy mặt dây chuyền đưa lên hỏi.
" Em có muốn làm bạn gái của anh không? Đây là thật lòng, anh không nói đến cái hợp đồng kia của chúng ta!" Tay anh vuốt ve gương mặt cô hỏi.
" Ah!" Từ Thiên Phương bất ngờ kêu lên, nhất thời không thể trả lời anh.
" Anh mang thứ quý giá nhất của mình tặng cho em, bởi vì kể từ giờ phút này trở đi, em sẽ là người quan trọng nhất của anh!" Nói đến đây anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.
" Cái này sao?" Cô nắm chặt sợi dây chuyền hỏi lại.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ gật đầu, sợi dây chuyền này chính là kỷ vật của anh trai anh để lại, trước nay anh chưa từng một lần tháo nó xuống. Bởi vì đối với anh nó rất là quan trọng, chưa từng có gì thay thế được.
Thật ra anh có một người anh trai sinh đôi, nhưng mười lăm năm trước anh ấy đã chết trong một vụ nổ lớn. Mà người anh ta hi sinh để cứu sống, chính là Hoàng Phủ Thiên Kỳ, sợi dây này là anh ấy đeo cho anh khi mạng sống của hai người đang bị đe dọa
Từ Thiên Phương cảm động, đôi mắt của ửng đỏ, cảm giác bây giờ chính là hạnh phúc, một hạnh phúc không thể nói bằng lời.
" Thiên Kỳ!" Cô nhào vào lòng anh ôm chặt, mà quên mất vết thương của anh vẫn còn chưa lành.
" Ah!" Anh khẽ nhíu mày kêu lên một tiếng.
" Anh đau sao? Em xin lỗi, đáng ra em không nên ôm anh như vậy!" Từ Thiên Phương hốt hoảng, cô lo lắng nói.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ càng nhìn lại càng thích cô hơn, người như Từ Thiên Phương với anh rất đặc biệt. Trên thương trường cô là một nữ doanh nhân thành đạt, nhưng trước mặt anh lại cứ như một chú mèo nhỏ đáng yêu.
Trong lúc cô còn đang luống cuống chưa biết xử lý thế nào, thì bàn tay to lớn của anh đã ôm lấy eo cô mà kéo đến gần. Hoàng Phủ Thiên Kỳ không nói không rằng, anh nâng cằm của cô lên cao, ôn nhu mà hôn xuống.
Từ Thiên Phương lúc đầu còn bỡ ngỡ, nhưng ngay sau đó liền đã quen thuộc, cô cũng nhẹ nhàng mà đáp trả. Hai người ôm lấy nhau triền miên, cho đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa.
" Thiếu gia, anh đã thay thuốc xong chưa, tôi vào nhé!" Là Ân Vệ đến, bên trong còn chưa kịp trả lời thì hắn đã đẩy cửa xông vào rồi.
Từ Thiên Phương nhanh chóng đẩy Hoàng Phủ Thiên Kỳ ra, cô đưa tay chỉnh trang lại quần áo và đầu tóc.
" Hai người đang làm gì quan trọng sao?" Tiếc là Ân Vệ cũng đã kịp nhìn thấy, hắn nở nự cười ranh mãnh hỏi.
" Im cái miệng của cậu lại cho tôi! Lần sau chưa được tôi đồng ý mà đi vào, cẩn thận tôi sẽ cắt chân của cậu!" Anh lạnh lùng nhìn hắn đe dọa.
" Vâng, thưa thiếu gia!" Ân Vệ đáng thương gật đầu.
Buổi tối Từ Thiên Phương ở trong phòng ngủ, thì người hầu mang sữa vào cho cô, bà ta còn mang cả thuốc trị mộng du cho cô uống.
" Tiểu thư, đến giờ uống thuốc rồi!" Bà ấy đưa thuốc cho cô nói.
" Cảm ơn!" Cô vui vẻ nhận lấy, mà không biết đó thật sự là thuốc gì. Bởi vì dạo này thường xuyên đau đầu, nên cô mới quay lại sử dụng loại thuốc này.
" Cạch!" Từ Thiên Phương còn chưa kịp uống, thì Hoàng Phủ Thiên Kỳ đã mở cửa đi vào. Nhìn thấy anh cô liền đặt thuốc và ly nước xuống bàn.
Danh Sách Chương: