Mục lục
Hợp Đồng Bao Nuôi Với Quý Cô Lắm Tiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trên tay ông ta là điều khiển kích nổ bom, Hoàng Phủ Thiên Kỳ xoay lại nhìn Từ Thiên Phương, cô lúc này vẫn chưa tỉnh lại.

" Nếu như tao chết, thì tao sẽ mang con nhỏ đó theo cùng, mày thấy thế nào?" Ông ta nói, vẻ mặt không phải đang đùa.

Hoàng Phủ Thiên Kỳ đi đến chỗ của Từ Thiên Phương, anh đưa tay mở áo vest bên ngoài của cô ra, bên trong quả nhiên là đang có bom. Lại nói nó đã được kích hoạt rồi, đồng hồ chỉ còn lại mười phút mà thôi.

Đây cũng là một trong những loại bom khó nhằn nhất, một khi người gỡ không cẩn thận mà cắt nhầm dây, vậy thì quả bom sẽ phát nổ. Nó cũng không phải loại bom dễ dàng tháo ra được, nếu tác động quá mạnh, vậy thì nó cũng sẽ nổ mất.

" Chết tiệt thật mà!" Anh tức giận đấm thật mạnh xuống sàn. Bây giờ cần phải tháo bom ra, nhưng nếu như vậy anh lại không thể xử lý gã đàn ông kia được.

Thật may bên ngoài xe của Alice và Ân Vệ đã đến, cô ấy còn cẩn thận gọi cả xe cứu thương đi cùng.


" Khốn kiếp thật, chi viện của hắn lại đến rồi! Mình phải đi ngay bây giờ, nhưng chân của mình thật sự đau quá!" Gã sát thủ lỗ tai vô cùng thính, ông ta lo lắng nói.

Bất chợt có một người mặc quần áo đen chạy vào, hắn ta bịt kín mặt mũi, đưa tay đỡ gã sát thủ đứng lên, hắn là đến giúp đỡ ông ta.

" K, là cậu sao?" Ông ta mừng rỡ hỏi.

" Đừng nói nhiều, mau cho nổ bom xung quanh khu vực này đi, bọn kia sắp đến rồi!" Hắn ta nói, rồi nhanh chóng đưa ông ta chạy như bay ra ngoài.

" Ầm Ầm!" Gã sát thủ kích hoạt bom ở xung quanh, khiến nó nổ lớn, lửa bắt đầu bốc cháy dữ dội.

" Làm sao đây, không thể vào được! Mau, mau cho người dập lửa!" Cả Alice và Ân Vệ đều hoảng loạn kêu lên.

Ở bên trong, tiếng nổ lớn làm Từ Thiên Phương tỉnh lại, trước mặt cô là Hoàng Phủ Thiên Kỳ, anh đang cố gắng dừng quả bom trên người cô lại.

" Thiên Kỳ, là anh sao?" Cô thều thào lên tiếng hỏi.

" Đừng nói gì cả!" Anh nghiêm túc đáp, mắt vẫn nhìn vào mớ dây điện rối ren không rời.

" Thiếu gia, anh có sao không? Từ tiểu thư vẫn ổn chứ?" Ân Vệ đã xông vào biển lửa, hắn lớn tiếng gọi.

" Ân Vệ, cậu đi ra ngoài đi! Bảo những người bên ngoài tránh xa nơi này ra, nhanh lên!" Anh lạnh giọng nói.

" Thiếu gia!"


" Đi ngay cho tôi!" Anh tức giận hét lên.

" Vâng!" Ân Vệ khổ sở xoay người đi ra ngoài, nội tâm hắn như núi lửa phun trào.

" Tít, Tít, Tít!" Đồng hồ trên quả bom vẫn đếm từng giây.

Từ Thiên Phương đưa mắt nhìn biển lửa trước mặt, rồi lại cúi xuống nhìn đồng hồ trên người mình.

" Anh..đi đi!" Cô chậm rãi nói.

Hoàng Phủ Thiên Kỳ lại làm như chẳng nghe thấy, anh vẫn chuyên tâm gỡ bom. Lửa đã cháy lan gần đến chỗ hai người, lại nói bom vẫn chưa tháo ra, mạng sống của hai người bây giờ ngàn cân treo sợi tóc.

" Anh có nghe tôi nói gì không? Tôi bảo anh cút đi!" Cô dùng hết sức bình sinh lớn tiếng nói.

Thời gian phát nổ chỉ còn vỏn vẹn ba phút, nếu như không thể thoát ra, vậy là chỉ có thể chôn thân ở đây mà thôi. Lúc này chỉ còn một sợi dây nữa thôi, chỉ cần cắt nó đi, nhưng anh không chắc là nó có thể ngừng lại hay không.

" Phương Phương, tôi xin lỗi! Tôi chỉ muốn nói là tôi cũng rất yêu em! Tôi sợ nếu bây giờ không nói, tôi sẽ hối hận!" Đột nhiên anh lại nhìn cô nói, ánh mắt đầy thâm tình, mang chút gì đó tội lỗi.

Từ Thiên Phương gương mặt cứng đờ nhìn anh, cô cảm động đến bật khóc, như không thể tin vào tai mình được nữa. Có phải khi ở trong thời khắc sinh tử, con người mới có thể nói thật lòng mình hay không?

" Tôi cũng không biết là có thành công hay không? Nhưng nếu như không thể, tôi sẽ ở bên cạnh em, dù cho ở đâu đi chăng nữa, tôi sẽ không để em phải cô đơn một mình đâu!" Anh dùng tay che đi đôi mắt ngấn lệ của cô lại, rồi bình tĩnh nói.

" Hoàng Phủ Thiên Kỳ!" Từ Thiên Phương siết chặt hai tay gọi tên anh.


" Em tin tôi chứ?" Anh nói rồi nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, phảng phất như chuồn chuồn lướt trên mặt nước.

" Cạch!" Dao nhỏ trong tay anh nhanh chóng cắt đứt sợi dây cuối cùng đi.

" Đùng, Đoàng!" Một tiếng nổ lớn như sấm vang lên, cả bầu trời như rực sáng, tiếng lửa cháy kêu lên tanh tách.

Alice ở bên ngoài như muốn khụy xuống, hô hấp của cô vô cũng khó khăn, cô bây giờ cảm thấy rất khó thở." Tiểu thư, cô ấy vẫn còn chưa ra ngoài mà!" Hai mắt cô đỏ ngầu kêu lên.

" Đồ dối trá!" Cô tức giận túm lấy cổ áo của Ân Vệ, đấm vào người hắn thật mạnh.

" Không phải anh nói thiếu gia của anh cũng là chuyên gia gỡ bom hay sao hả? Tại sao hai người họ không thể thoát ra được, anh kêu tôi làm sao ăn nói với linh hồn ông chủ dưới cửu tuyền đây? Đồ khốn, là do các người cả, mau trả tiểu thư lại cho tôi!"

Alice nước mắt nhạt nhoà, cô gục đầu vào ngực của Ân Vệ khóc lớn, tiếng khóc nghe thật thê lương. Cô đâu biết rằng Ân Vệ lúc này cũng rất đau đớn, hắn làm sao ăn nói với Bệ Hạ và Hoàng Hậu đây? Đâu phải chỉ mình cô là khó xử.

" Thiếu gia!" Đôi mắt hắn vô hồn nhìn vào biển lửa đỏ rực, lúc đó hắn thật sự không nên nghe lời anh mà ra ngoài. Nếu phải hi sinh, hắn thà để chính bản thân mình chết đi.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK