Không khí trong xe lại một lần nữa dâng trào, âm thanh va chạm và dục vọng cứ vang lên không ngừng. Từ Thiên Phương hô hấp lúc này cũng trở nên nặng nề, ô xy trong xe hình như không đủ để cô thở nhẹ nhàng hơn.
" Ah...ưm..." Đầu óc của cô bây giờ cũng đã bị cảm giác khoái lạc chiếm giữ, cô đưa tay cào cấu tấm lưng cường tráng của anh, để lại không biết bao nhiêu dấu vết ửng đỏ rươm rướm máu.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ trong mắt bây giờ cũng chỉ có dục vọng, anh chỉ muốn thoả mãn ngọn lửa cuộn trào trong người mình lúc này. Động tác của anh mỗi lúc lại nhanh hơn cuồng nhiệt hơn, nó khiến cho Từ Thiên Phương trở nên quay cuồng.
" Thiên Kỳ...dừng...dừng lại..." Cô cảm nhận được hông mình như sắp rã rời, cô níu lấy anh mà cầu xin.
Nhưng anh dường như chẳng hề nghe thấy, mỗi cú nhấp hông đều chạm đến điểm G nhạy cảm của cô. Mồ hôi trên trán anh đầm đìa, miệng anh thở dốc." Gyaaa!"
Hoàng Phủ Thiên Kỳ gầm nhẹ lên một tiếng, phía dưới Từ Thiên Phương cảm nhận được một chất lỏng nóng ấm đang tràn vào bên trong. Ánh mắt cô mơ màng mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng anh cũng chịu dừng lại rồi.
Đêm nay với cô thật dài, mọi thứ diễn ra cứ như một giấc mơ, thật sự là có nằm mơ cô cũng chưa từng nghĩ đến hai người sẽ tiến triển nhanh đến như vậy. Nhưng...cô lại thấy hạnh phúc, trao thứ quý giá nhất của bản thân cho người cô yêu, cô sẽ không hối hận.
Biệt thự Từ Gia đã hơn ba giờ sáng.
Lúc này Ân Vệ cũng lo lắng chờ ở phòng khách, Hoàng Phủ Thiên Kỳ chưa trở về, hắn làm sao mà yên tâm ngủ ngon được. Nghe thấy tiếng xe từ bên ngoài cổng, hắn liền bật dậy chạy ra ngoài.
" Hoàng Phủ thiếu gia, Từ tiểu thư, hai người cuối cùng cũng về rồi!" Hắn mừng rỡ nói.
Chỉ là Từ Thiên Phương lạnh lùng bước ra khỏi xe, cô tránh ánh mắt của Ân Vệ mà đi thẳng về phòng không ngoảnh đầu lại.
" Từ tiểu thư cô ấy làm sao vậy?" Hắn ngạc nhiên hỏi.
" Hừm, chờ thiếu gia nhà anh tỉnh lại mà hỏi! Nhưng tôi phải nói cho anh biết, nếu như các người mà để tiểu thư nhà chúng tôi chịu uất ức, tôi nhất định sẽ không tha cho các người đâu!" Alice mặt mày không vui trả lời hắn, rồi cũng nối bước Từ Thiên Phương đi vào nhà.
" Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Ân Vệ khó hiểu gãi đầu nói, hắn không hiểu tại sao Alice lại khó chịu như vậy.
Nhưng khi mở cửa xe ra, hắn dường như đã hiểu được chuyện gì đó rồi. Hoàng Phủ Thiên Kỳ quần áo không chỉnh tề, trong xe lại vô cùng lộn xộn, hắn kinh ngạc không thôi.
" Thiếu gia, anh không lẽ..." Hắn hốt hoảng kêu lên, này làm sao mà hắn dám ăn nói với Đức Vua và Hoàng Hậu.
Chuyện này nếu để Hoàng gia biết được, họ sẽ không tha cho Từ Thiên Phương, nếu như cô mà may mắn mang thai của Hoàng Tử, họ sẽ bắt đứa trẻ đi. Cả đời này cô sẽ không được gặp con mình, vĩnh viễn cũng không thể nhập cảnh vào nước Y.
Hít một hơi thật sâu, Ân Vệ đỡ lấy Hoàng Phủ Thiên Kỳ đưa anh về phòng, ở đây mãi cũng không phải là ý hay.
...
Từ Thiên Phương vào phòng ngủ đóng cửa lại, cô vội vàng bước vào bồn để tắm rửa cơ thể đầy nhớp nháp của mình. Nhìn vào gương lớn bên trong phòng tắm, cô liền nhíu mày lại.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ để lại trên làn da trắng mịn của cô đầy dấu đỏ, này đó mà để người ngoài nhìn thấy cô cũng không biết bọn họ sẽ bàn tán cái gì nữa.
" Cái này, dùng kem có thể che hết hay không?" Cô nhỏ giọng nói.
Tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm đã át đi tiếng thở dài thườn thượt của Từ Thiên Phương. Cô co mình trong bồn tắm, hai mắt nhắm nghiền lại ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của mình.
Sáng sớm hôm sau, Hoàng Phủ Thiên Kỳ cũng tỉnh lại, anh đưa tay ôm đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối hôm qua. Hình ảnh hai người trần trụi quấn lấy nhau trong xe ẩn hiện, nó dần dần hiện rõ ràng hơn.
" Không thể nào? Phương Phương!" Ánh mắt anh lộ rõ sự sợ hãi, vấn đề anh lo lắng chính là cô.
Anh vẫn còn chưa giải quyết được hôn sự với Đông Phương Ngọc Châu, mà bây giờ lại xảy ra quan hệ xác thịt với Từ Thiên Phương, người chịu thiệt sẽ là cô.
" Thiếu gia, anh dậy rồi! Uống chút canh giải rượu đi, nếu không sẽ đau đầu!" Ân Vệ mở cửa vào, hắn lo lắng nói.
Nhưng Hoàng Phủ Thiên Kỳ lại không còn tâm trí mà chú ý đến hắn, anh đứng bật dậy mở của đi ra ngoài. Anh hiện tại cần nói chuyện với Từ Thiên Phương, chí ít cũng nên nói với cô một lời xin lỗi.
Cửa phòng của cô không khoá, anh đưa tay gõ nhẹ vài cái, rồi đi thẳng vào trong.
Từ Thiên Phương lúc này đang mặc nội y đứng trong phòng thay đồ, vì không muốn để người hầu nhìn thấy nên cô đã tự mình làm việc này.
" Phương Phương!" Nghe thấy tiếng anh gọi, cô giật mình đánh rơi chiếc áo vest đang cầm trên tay.
" Anh đừng vào đây!" Cô vội lên tiếng nói, nhưng vừa nói xong đã thấy anh đang đứng trước mặt của mình rồi.
" Xin lỗi!" Nhìn thấy cô vẫn chưa thay tốt quần áo, anh liền quay lưng lại.
Dù chỉ là nhìn lướt qua, nhưng anh cũng đã nhìn thấy những dấu hôn chi chít trải khắp người cô, trong lòng anh có chút xót xa. Anh hôm qua thật sự rất hung bạo, đem cơ thể cô hành hạ đến đau lòng như vậy.
Danh Sách Chương: