Mục lục
Hợp Đồng Bao Nuôi Với Quý Cô Lắm Tiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sau khi Đông Phương Ngọc Châu bị đuổi đi rồi, Hoàng Phủ Thiên Kỳ liền đưa tay kéo Từ Thiên Phương đến gần mình. Anh đưa tay xoa xoa gương mặt chuẩn bị chuyển sang tìm bầm của cô.

" Có đau lắm không?" Anh xót xa hỏi.

" K...không sao, em vẫn ổn!" Cô nhất thời vẫn chưa quen, liền đỏ mặt đáp.

Alice thấy hai người ân ái như vậy, liền quay lưng đi ra ngoài, dù sao cô ấy cũng không muốn làm kỳ đà.

" Đừng quan tâm đến em, vết thương của anh làm sao rồi?" Từ Thiên Phương vội vàng chuyển chủ đề hỏi.

" Chút thương tích nhỏ này không làm khó được anh! Yên tâm, cái tát hôm nay anh sẽ hoàn trả về cho cô ta!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ đáp lời, anh dĩ nhiên sẽ không để yên cho Đông Phương Ngọc Châu tác oai tác quái trước mặt anh.

Từ Thiên Phương mỉm cười gật đầu, cô rất vui vì anh đã lo lắng cho cô.


" Ừm, anh...tuần sau sẽ cùng cô ta trở về nước Y sao?" Nhớ đến lời của Đông Phương Ngọc Châu lúc nãy, cô rụt rè hỏi.

Hoàng Phủ Thiên Kỳ im lặng, anh không trả lời chỉ chăm chú nhìn cô thật lâu. Dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ phải trở về để giải quyết chuyện liên hôn, nhưng hiện tại anh lại muốn ở bên cô gái nhỏ này.

Bên ngoài mọi người có thể thấy cô mạnh mẽ và kiên cường, nhưng chỉ có anh biết là cô cần bảo vệ và chăm sóc nhiều như thế nào.

" Tạm thời sẽ không! Anh muốn ở đây dưỡng thương và...ở bên cạnh em lâu hơn một chút!"

Từ Thiên Phương gương mặt đang u sầu, nghe anh nói như thế liền tươi tỉnh hẳn ra, đối với cô như vậy là quá tốt rồi.

" Thật sao? Anh sẽ không đi?"

" Dĩ nhiên!"

....

Ở khách sạn.

Đông Phương Ngọc Châu từ bệnh viện trở về tâm trạng vô cùng tồi tệ, nhìn sắc mặt của cô ta mà nhân viên trong khách sạn chẳng dám đến bắt chuyện. Bọn họ biết cô ta rất khó ưa, vậy nên mới không dám.

" Từ Thiên Phương, tất cả đều do con tiện nhân mày! Nếu như không có mày, Thiên Kỳ nhất định sẽ không đối xử với tao như vậy!" Cô ta đập mạnh tay xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ.

" Hừ, tao sẽ hủy hoại những thứ thuộc về mày, khiến mày thân bại danh liệt!"

Dứt lời cô ta lấy điện thoại trong túi xách ra, bấm số gọi cho người nào đó. Chuông điện thoại vẫn kêu lên liên tục, mãi một lúc sau mới có người bắt máy.


" Đông Phương tiểu thư, không biết là cô gọi tôi làm gì đây? Chẳng phải tôi vẫn đang tiến hành kế hoạch hay sao?" Một giọng nam trầm ấm vang lên.

" Tôi muốn anh phải nhanh lên, tôi không thể chờ đợi thêm nữa rồi!" Cô ta trừng mắt đáp.

" Chậc, chậc, dục tốc bất đạt! Cô đừng quá gấp gáp, tôi nhất định sẽ không làm cô thất vọng đâu!" Hắn ta nở nụ cười ranh mãnh đáp.

" Tôi biết, hi vọng anh có thể nhanh chóng lôi con khốn đó xuống vũng bùn lầy cho tôi!"

Tắt máy rồi, Đông Phương Ngọc Châu vẫn thấy vô cùng khó chịu, cô ta rót một ly rượu ra mà uống sạch sẽ.

Cũng kể từ lúc vụ tai nạn xảy ra, mối quan hệ của Từ Thiên Phương và Hoàng Phủ Thiên Kỳ càng lúc càng tốt hơn. Hai người vẫn luôn tỏ ra quan tâm đối phương, tích cực rải cơm chó cho những người độc thân như Alice và Ân Vệ.

" Anh ăn trái cây hay không? Này rất tốt cho vết thương của anh đó!" Từ Thiên Phương cầm một đĩa trái cây tươi đi vào, cô hỏi.

" Nếu là của em thì anh không từ chối!" Anh mỉm cười đáp, rồi nắm lấy tay cô kéo đến gần.

" Em cũng ăn thử một miếng đi!" Sau đó còn ghim lấy một miếng lê ngọt đút cho cô.

Hai người vui vẻ đùa nghịch mà không để ý đến gương mặt như muốn khóc của Ân Vệ, hắn thất sự rất đau lòng.

Một tuần nữa lại trôi qua, vết thương của Hoàng Phủ Thiên Kỳ đã dần lành lại, dù mỗi khi cử động mạnh có đau một chút. Không muốn ở lại bệnh viện vì quá ngột ngạt, hai người đã xuất viện sớm.

Chỉ là hai người vừa đến trước cổng bệnh viện, đã thấy Cung Trạch lái xe đến, hắn gấp gáp chạy đến chỗ của hai người.

" Phương Phương, em bị làm sao vậy? Đã khoẻ chưa mà lại xuất viện? Mấy ngày nay anh bận đi công tác, nên không thể đến thăm em!" Hắn chạy đến nắm lấy tay cô nói.


Ánh mắt của Hoàng Phủ Thiên Kỳ lại đăm đăm nhìn vào bàn tay của hắn, dám chạm vào người của anh, nếu ở nước Y anh đã cho Ân Vệ chặt tay của hắn rồi.

Từ Thiên Phương chợt cảm thấy sau lưng mình lạnh buốt, cô dường như cũng hiểu điều gì đó lập tức rút tay về.

" Cung Trạch, em không sao mà! Anh không cần phải lo lắng như vậy!" Cô gượng cười trả lời.

" Tay bị bỏng như vậy mà còn bảo không có chuyện gì! Nếu như em là người yêu của anh, anh sẽ không để em phải bị thương như vậy!" Cung Trạch bộ dáng tỏ ra đau lòng nói.

Lời nói thế này dĩ nhiên là nhắm vào Hoàng Phủ Thiên Kỳ rồi, hắn quả nhiên không phải loại tốt lành gì. Lời của hắn làm anh khó chịu, nhưng thật sự hắn nói đúng, là anh không thể bảo vệ cho cô.

" Thiên Kỳ!" Anh còn đang ngơ ngẩn thì Từ Thiên Phương đã nhẹ giọng gọi, cô còn nắm lấy bàn tay của anh thật chặt.

Nhờ có cô mà gương mặt anh mới giãn ra đôi chút, sự tức giận và tự trách trong lòng cũng tan biến.

Một màn này Cung Trạch đều nhìn thấy rất rõ, hắn khẽ nhíu mày lại. Hắn không nghĩ đến chỉ mới có mấy ngày mà quan hệ của hai người lại tốt lên như vậy, lần trước đâu có như thế.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK