Nghe thấy thanh âm của Mục gọi lại, Lôi Ảnh ngay lập tức quay đầu, sau đó hỏi: “Sư phụ, ngài còn gì phân phó?”
Vèo…
Một tiếng xé gió vang lên…
Từ trong tay của Mục, một cái túi nhỏ liền bắn ra, rất nhanh đã bay về phía Lôi Ảnh.
Mắt thấy vật kia sắp bay tới bản thân, Lôi Ảnh lập tức phản ứng, theo bản năng, nó lập tức chộp lấy.
Ngay khi chộp lấy được vật kia, Lôi Ảnh liền đảo mắt nhìn xuống, lập tức phát hiện thứ đang nằm trong tay của bản thân là một cái túi nhỏ, giống với cái mà Mục đeo trên hông.
Ngay khi thấy kiện đồ vật này, Lôi Ảnh liền biết đó là cái gì, lập tức hỏi lại: “Sư phụ, đây là…???”
Còn chưa đợi Lôi Ảnh nói xong, Mục lập tức chen ngang, nói: “Cái túi trữ vật này chính là do đích thân ta vừa luyện chế, mặc dù không gian bên trong không có rộng bao nhiêu, thế nhưng vẫn đủ để cho ngươi sử dụng trong một đoạn thời gian…”
Dừng lại một lát, Mục lại nói: “Bên trong cái túi trữ vật này là một ít đan dược, mấy tấm Bạo Tạc Phù, cùng mấy kiện đỉnh cấp pháp khí.
”
Nghe thấy vậy, Lôi Ảnh liền cảm thấy trong lòng có một trận ấm áp.
Nó nhanh chóng cúi người, cung kính đáp: “Tạ ơn sư phụ!”
“Được rồi, mau đi đi!” Mục phất phất cái tay áo, ý bảo mau rời khỏi.
Tiếp đó, Lôi Ảnh liền đi ra khỏi động phủ, lập tức tìm một nơi khôi phục linh lực, sau đó thì rời khỏi hòn đảo hoang, tiến đến Nhật Nguyệt Đại Lục.
***
Quay trở lại hiện tại…
Lúc này, một ngày đã trôi qua, Lôi Ảnh cũng đã tiến đến Nhật Nguyệt Đại Lục…
Bên trong động phủ…
Mục lúc này chính là đang ngồi tu luyện, chậm rãi ổn định lại tu vi của bản thân.
Đúng vào lúc này, một thanh âm của một nữ nhân liền vang lên trong đầu của hắn: “Xem ra chàng rất quan tâm đến tên tiểu tử kia nhỉ? Thậm chí còn đem nhiều bảo vật như thế giao cho nó.
”
Nghe thấy thanh âm này, Mục liền lập tức thu công, sau đó dùng thần thức truyền âm trở lại: “Làm gì mà nhiều bảo vật chứ, thứ ta cho nó cũng chỉ là mấy bình đan dược cấp thấp, cùng mấy tấm Bạo Tạc Phù mà thôi, cũng chỉ là mấy món đồ mà bản thân ta chướng mắt…”
Dừng lại một chút, Mục lại truyền âm đáp: “Cùng lắm cũng chỉ là mấy kiện pháp khí kia, thế nhưng mấy thứ đó cũng đâu tính là bảo vật…” — QUẢNG CÁO —
Nghe thấy vậy, Lăng Nhi liền đáp: “Chàng quả thực vẫn như cũ, ngoài lạnh trong nóng…”
Nói rồi, nàng lại tiếp: “Người khác thì thiếp không biết, chứ chàng mà muốn lừa thiếp thì căn bản là không thể nào…”
“Ta lừa nàng lúc nào?” Mục hỏi.
“Còn không phải sao.
Nếu như không phải chàng quan tâm tới Lôi Ảnh thì làm sao lại đem Huyết Ấn bám lên người của nó.
” Thanh âm của Lăng Nhi lại vang lên.
Lần này, nghe thấy lời của thê tử, Mục cũng không có phản bác, chỉ là ngồi cười cười, dường như là ngầm thừa nhận.
Lăng Nhi lại lên tiếng: “Được rồi, chàng còn ngồi đấy mà cười, còn không mau trị thương đi.
”
“Được rồi, được rồi, ta đều nghe nàng.
” Mục đáp.
(Tác: tên này sợ vợ :v)
Lại nói một chút về Huyết Ấn…
Kỳ thực, đây chính là một cái ấn ký do chính Huyết Anh của Mục tạo ra.
Thật ra, từ trước đến nay, khi tu sĩ đạt đến tu vi Nguyên Anh Sơ Kỳ, ngoài việc có sức mạnh cực kỳ kinh khủng, tu sĩ còn sở hữu một khả năng, gọi là phụ thể.
Không sai, chính là phụ thể.
Nói đơn giản thì tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ trở lên có thể một phần sức mạnh của Nguyên Anh bám lên một tên tu sĩ khác có tu vi thấp hơn.
Một khi người đó gặp nguy hiểm hay gặp phải địch nhân cường đại thì tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ kia có thể phụ thể xuống, sau đó điều khiển thân thể của kẻ đó trong một đoạn thời gian, giúp kẻ đó vượt qua nguy hiểm.
Bởi vì Nguyên Anh của Mục được gọi là Huyết Anh, cho nên cái ấn ký trên người của Lôi Ảnh kia được gọi là Huyết Ấn.
Trong một phạm vi nhất định, nếu như Lôi Ảnh gặp nguy hiểm mà bản thân nó không thể tự mình vượt qua, Mục sẽ có thể thông qua Huyết Ấn mà phụ thể xuống, cứu tên đồ đệ này một mạng.
Thường thì tại tu tiên giới, đối với thiếu chủ hay thiên kim tiểu thư của một số thế lực lớn, người nào cũng có thứ này trên người, một khi người đó gặp nguy hiểm thì sẽ có trưởng bối ra ứng cứu.
Mặc dù bá đạo là như vậy, nhưng cái giá khi phụ thể cũng cực kỳ lớn, chẳng hạn như Mục.
Kỳ thực, lấy tu vi cùng kinh nghiệm hiện tại của Mục, việc mà ổn định lại tu vi thì vô cùng đơn giản, cơ hồ là chỉ cần 4 năm là có thể hoàn thành, thậm chí là có thể trong vòng 2 năm là phục hồi hoàn toàn.
— QUẢNG CÁO —
Thế nhưng, do phải tạo ra Huyết Ấn, cho nên Huyết Anh của Mục đã phải chịu một tổn thương không hề nhẹ, thành ra thời gian mà Mục phải ổn định tu vi càng trở nên dài ra.
Chính vì thế mà Mục phải mất tới ít nhất 8 năm để có thể ổn định lại toàn bộ tu vi cũng như là phục hồi Nguyên Anh của bản thân.
Cứ như vậy, trong suốt mấy năm tiếp theo, Mục liền bế quan chữa thương bên trong động phủ.
***
Thời gian như thoi đưa, nháy mắt đã 8 năm trôi qua…
Sau khi trải qua 8 năm liên tục phục dụng đan dược cùng khổ tu, Mục cuối cùng cũng đã ổn định lại tu vi.
Nói ngắn gọn thì Mục hiện tại chính là một tên tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ hàng thật giá thật.
“Phù… cuối cùng cũng đã xong…” Mục thầm thở ra một hơi, sau đó thì bắt đầu đứng lên, đi lại vài vòng.
Rắc… Rắc… Rắc…
Sau vài cái vặn người, Mục liền đem thần thức thả ra xung quanh, rất nhanh liền đã đem tình hình xung quanh nắm rõ trong lòng bàn tay.
Mặc dù phạm vi thần thức của Mục hiện tại đã là 140 dặm, thế nhưng hắn vẫn không tìm được vị trí của Lôi Ảnh, chỉ có thể cảm nhận vị trí đại khái thông qua cái Huyết Ấn mà thôi.
Có điều, từ cảm giác mà Huyết Ấn truyền lại, Lôi Ảnh dường như cũng không gặp bất kỳ điều gì nguy hiểm, thành ra Mục cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Sau khi đã xác định hoàn toàn không có gì đáng để lo ngại, Mục liền bắt đầu suy tính đến chuyện tiếp theo.
“Nếu như tính từ lúc trọng sinh đến nay thì ta cũng đã được 118 tuổi rồi…” Mục thầm nghĩ.
“Tu vi thì đã đạt tới Nguyên Anh Sơ Kỳ, có lẽ trong thời gian ngắn sắp tới cũng không thể nào đột phá lên Nguyên Anh Trung Kỳ…”
“Luyện thể thì bởi vì thông qua tra tấn của Chích Viêm Lân Thảo cùng Cực Hàn Bảo Ngọc mà cũng đã tiến lên Tu La Thân, căn bản cũng không cần tu luyện thêm…”
“Xem ra lúc này mà muốn nâng cao thực lực thì cũng có thể luyện hóa thứ đó…” Mục tự nói một mình.
Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc liền vang lên trong đầu của Mục…
Lăng Nhi hỏi: “Mục, chàng muốn luyện hóa thứ gì?”
— QUẢNG CÁO —
Nghe thấy vậy, Mục liền trả lời: “Tất nhiên là luyện hóa khí linh.
”
“Khí linh?” Lăng Nhi có chút khó hiểu, đáp.
“Đúng vậy, là khí linh…”
“Nhiều năm về trước, lúc mà ta mới đạt đến Kết Đan Sơ Kỳ, khi đó nàng vẫn chưa thức tỉnh…”
“Lúc đó ta có đụng phải hai đầu rồng, gọi là Hỏa Long Vương và Băng Long Vương…”
Tiếp đó, Mục liền kể lại những chuyện đã xảy ra tại Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn…
Sau khi nghe thấy hết thảy, Lăng Nhi liền đáp: “Xem ra chàng mấy năm nay cũng không phải sống cô đơn một mình.
”
Nói rồi, Lăng Nhi liền dừng lại, dường như đang suy nghĩ điều gì, sau đó thì tiếp tục: “Mục, ta muốn sau khi chàng trở về Đấu La Đại Lục thì mang ta đi gặp mặt mấy người này, nhất là tiểu nha đầu Trương Thanh Trúc…”
Mặc dù lời của Lăng Nhi có chút gì đó không đúng, thế nhưng Mục vẫn gật đầu đồng ý: “Được rồi, cứ làm theo lời của nàng.
”
(Tác: nóc nhà ghen rồi :v)
Tiếp đó, Mục liền tiến hành luyện hóa khí linh…
Chỉ thấy hắn ngồi trên một tảng đá lớn, từ trong túi trữ vật, cầm ra hai tấm phù lục, bên trên có vẽ hai cái đồ án hình đầu rồng, một lam một đỏ.
Nhìn lấy hai cái tấm phù này, Mục thầm nghĩ: “Trước tiên thì bắt đầu với Hỏa Long Vương vậy…”
Nói rồi, hắn lập tức đem tấm phù màu lam cất lại vào bên trong túi trữ vật, sau đó thì trực tiếp nhắm mắt lại, thần thức lập tức thả ra, rất nhanh đã dung nhập vào bên trong tấm phù lục.
Ngay khi câu thông, trong đầu của Mục liền xuất hiện một không gian rộng lớn, khắp nơi là vô số trận pháp cùng cấm chế, tất cả đều cùng vây lấy một khối cầu làm đỏ ở chính giữa.
Ngay khi phát hiện có người tiến vào nơi này, khối cầu màu đỏ kia liền rống lên…
Grào… Grào… Grào…
“Nhân loại chết tiệt, mau chóng thả bổn vương ra, nếu không ngươi đừng mơ có thể sống yên lành…”.
Danh Sách Chương: