Sau khi nhìn thấy Đường Minh cùng Đường Phi bị Nhật Nguyệt Song Kiếm bức lui, trạng thái vũ hồn chân thân cũng bị giải trừ, Mục liền thở ra một hơi.
Chỉ thấy tay phải của Mục sờ vào túi trữ vật đang đặt ở bên hông, từ trong đó, hắn lấy ra mấy bình đan được, nhanh chóng đều đổ vào miệng rồi nuốt xuống.
Đan dược vừa tan ra trong khoang miệng, Mục liền cảm thấy một dòng nước ấm đang bắt đầu chạy dọc toàn thân, những chỗ bị thương liền được cầm máu, mặc dù miệng vết thương vẫn còn đó, nhưng vẫn đỡ hơn phần nào.
Ở phía dưới, bởi vì chịu ảnh hưởng của thần thông Phệ Huyết Lĩnh Vực của Mục, cho nên trong số 7 người, chỉ có 2 người Đường Minh và Đường Phi là có thể tự do chiến đấu, 5 người còn lại mặc dù cũng có thể miễn cưỡng tham gia, nhưng do Mục đang bay ở trên cao, cho nên cũng chỉ bất lực mà quan chiến.
Bởi vì vũ hồn chân thân bị Nhật Nguyệt Song Kiếm phá giải, cho nên Đường Minh cùng Đường Phi cần phải có một khoảng thời gian để điều chỉnh lại trạng thái.
Qua vài hơi thở, 2 người bọn hắn đã có thể tiếp tục khổ chiến.
Chỉ thấy Đường Phi hô lên: “Đệ Tứ Hồn Kỹ - Trọng Lực Khống Chế!!!”
Lời vừa ra, cái hồn hoàn thứ tư dưới chân của Đường Phi liền sáng lên, một cỗ hồn lực kinh khủng liền lan ra xa, nhắm thẳng về phía Mục mà bay đến.
Thực lực hiện tại của Đường Phi là Hồn Thánh, cho nên một chiêu này bay đến rất nhanh, làm cho một người đang trọng thương như Mục không thể tranh né kịp.
Ở trên không trung, ngay sau khi cảm nhận thương thế của bản thân đã khôi phục được phần nào, Mục liền cảm thấy bản thân như nặng thêm gấp mấy lần, trong chốc lát, Thanh Lôi Kiếm cũng vì thế mà mất khống chế, lao thẳng xuống dưới đất.
Rầm…
Một tiếng nổ lớn vang lên…
Nén lấy cơn đau, sau lớp bụi mịt mù, Mục liền đứng dậy, một tay điều khiển Thanh Lôi Kiếm, đem bản thân bay lên một lần nữa, tay còn lại thì ra hiệu, Nhật Nguyệt Song Kiếm liền xuất hiện, chắn ở phía trước của hắn.
Mắt thấy Mục đã rơi xuống đất, năm lấy cơ hội này, Đường Minh liền lập tức thi triển hồn kỹ tấn công…
“Đệ Lục Hồn Kỹ - Vũ Hồn Phân Thân!!!”
“Đệ Nhị Hồn Kỹ - Chùy Hồn Khống Chế!!!”
“Đệ Tam Hồn Kỹ - Mãnh Hổ Chi Nộ!!!”
— QUẢNG CÁO —
Lời vừa ra, chỉ thấy dưới chân của Đường Minh, ba cái hồn hoàn phân biệt là đen, vàng, tím lần lượt phát sáng.
Ngay sau khi cái hồn kỹ thứ sáu vừa được kích hoạt, Hạo Thiên Chùy trong tay Đường Minh lập tức bay lên, rất nhanh đã phân thành hai cái, kích thước to gấp đôi so với lúc bình thường.
Tiếp đó, Đường Minh lại tiếp tục sử dụng hồn kỹ thứ hai của bản thân - Chùy Hồn Khống Chế, đem hai cái cán chùy khổng lồ kia ghép lại với nhau, tạo thành hình cánh quạt.
Tiếp đó, hai tay của Đường Minh vận lực, đem hai cái chùy xoay với một tốc độ cực kỳ khủng bố, sau đó thì ném về phía Mục.
Rất nhanh, hai cái Hạo Thiên Chùy khổng lồ đã tới trước mặt của Mục, chỉ còn cách một chút nữa là có thể đem hắn đành thành thịt vụn.
Có điều, đúng vào lúc này, Nhật Nguyệt Song Kiếm đã xuất hiện, đem hai cái Hạo Thiên Chùy khổng lồ chặn đứng.
Tại nơi va chạm, không khí lúc này đã bị dư chấn làm cho vặn vẹo, thỉnh thoảng vài chỗ còn xuất hiện tia lửa.
Chưa dừng lại ở đó, ngay sau ném hai cái Hạo Thiên Chùy khổng lồ về phía Mục, Đường Minh đã sử dụng cái hồn kỹ thứ ba của bản thân - Mãnh Hổ Chi Nộ, đem hồn lực dồn vào hai cánh tay, khiến chúng căng phồng ra, còn bản thân hắn thì lao theo phía sau hai cái chùy, hướng về phía Mục mà bật nhảy lên trên không trung, trông không khác gì một con mãnh hổ đang chuẩn bị vồ mồi.
Nếu như Mục là một tay mơ, có lẽ, sau khi ăn trọn hai cái Hạo Thiên Chùy kia, sau đó lại bị một chiêu Mãnh Hổ Chi Nộ đánh trúng, hậu quả chắc chắn là rất thê thảm.
Có điều, Mục không hổ là từng là một tên tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, chỉ thấy vào lúc này, hai chân của Mục đã đứng trên Thanh Lôi Kiếm…
Mục hai tay kết ấn, miệng hô lớn: “Bạo Tốc!!!”
Lời vừa dứt, Thanh Lôi Kiếm như có linh tính, lập tức hóa thành một luồng ánh sáng màu tím, rất nhanh đã đem Mục bay lên trên không trung, tránh thoát được một kích chí mạng.
Rầm…
Một tiếng nổ cực kỳ kinh khủng vang lên…
Bởi không có mục tiêu công kích, cho nên cái hồn kỹ Mãnh Hổ Chi Nộ của Đường Minh trực tiếp đánh thẳng xuống đất.
Chỉ thấy tại nơi đó, sau lớp bụi mịt mù, một thân ảnh cao to, lực lưỡng, hai tay đang cắm thẳng xuống đất, miệng hô to: “Lên!!!”
Sau một tiếng kinh hô, Đường Minh liền gia trì thêm hồn lực ở hai cánh tay, rất nhanh đã rút được chúng ra khỏi mặt đất, bụi đất lại tiếp tục bay lên, khiến tầm nhìn của Đường Minh bị hạn chế.
— QUẢNG CÁO —
“Đệ Nhất Hồn Kỹ - Cố Nhược Kim Thang!!!”
Không hiểu tại sao, Đường Minh lại trực tiếp thi triển cái hồn kỹ thứ nhất, làm cho toàn thân của hắn được bọc trong một lớp hồn lực màu vàng kim, phòng ngự của bản thân liền tăng cao.
Chỉ thấy khi Đường Minh rút được hai tay ra khỏi mặt đất, hắn liền đem hai chân hạ xuống, hai tay thì đưa lên đỉnh đầu, giống như là muốn nâng một ai đó lên.
Đúng lúc vào lúc, không biết từ lúc nào, Đường Phi sau khi thi triển hoàn tất Trọng Lực Khống Chế, lập tức liền lao lên, hai chân bật nhảy, rất nhanh đã đứng lên hai tay đang nâng lên của Đường Minh.
“Lên!!!”
Sau một tiếng hô lớn, Đường Mình vận lực, hai chân đang khụy đột nhiên đứng bật dậy, hai tay cũng dùng hết sức đấy lên phía trên, khiến cho Đường Phi đang ở phía trên lao thẳng lên trên trời, hướng thẳng về nơi mà Mục đang bay.
Vừa bay, Đường Phi vừa hô: “Đệ Ngũ Hồn Kỹ - Nhân Chùy Hợp Nhất!!!”
Lời vừa ra, cái hồn hoàn thứ năm ở dưới chân Đường Phi liền phát sáng, ngay sau đó, Hạo Thiên Chùy trong tay hắn biến thành một luồng sáng, bay ra sau lưng, tạo thành một cái hư ảnh Hạo Thiên Chùy, bao bọc lấy toàn thân Đường Phi.
Bởi vì một màn này diễn ra quá nhanh, lại thêm việc Mục đang bị thương nghiêm trọng, cho nên tốc độ xuất thủ cực kỳ kém, lại thêm cái hồn kỹ này của đối phương đã khóa chặt hắn, khiến Mục có muốn bay nơi khác tránh né cũng không được.
Chính vì vậy, ngay khi thấy một đòn cực mạnh sắp sửa đánh tới, Mục liền đem linh lực câu thông với Nhật Nguyệt Song Kiếm, muốn đem chúng chắn ở trước người, giảm bớt sát thương nhận phải.
Có điều, Nhật Nguyệt Song Kiếm còn chưa bay lên thì công kích của Đường Phi đã đánh tới.
Rầm…
Một kích này, đánh thẳng vào phần ngực của Mục…
Phốc… Phốc… Phốc…
Liên tiếp 3 ngụm tiên huyết liền phun ra, Mục liền cảm thấy một cảm giác đau nhức từ phần ngực truyền đến, khiến hai mắt đang chìm trong màu đỏ của máu liền lập tức đen lại, căn bản là không nhìn thấy gì.
— QUẢNG CÁO —
Cơ mà, mọi chuyện còn chưa hết…
Rầm… Rầm… Rầm…
Bời vì ăn phải một kích kinh khủng này, mà Mục liền bị dư chấn hất văng ra xa, thân thể đụng phải một cái cây, nhưng vì dư chấn quá lớn, cái cây liền bị đánh gãy, thân thể của Mục liền bay tiếp ra phía sau.
Mãi cho đến cái cây thứ ba, thân thể của Mục mới dừng lại, rồi lập tức rơi xuống đất.
Ở trên cái cây đó, một vũng máu lớn đã nhuộm đỏ cả thân cây.
Ở dưới đất, sau khi đã lấy lại một chút ý thức, Mục vội vàng đem mấy bình đan dược đổ vào trong miệng, nhanh chóng dùng linh lực hòa tan dược lực, để cho chúng trị liệu thương thế của bản thân.
Cơ mà, mặc dù ăn phải một kích như thế, nhưng vì Man Hoang Luyện Thể đã đạt đến Yêu Thiên Thân, cho nên mặc dù máu đã nhuốm đỏ cả vạt áo, nhưng phần ngực cũng chỉ nứt mấy cái xương sườn, chưa có cái nào bị gãy.
Lúc này, Nhật Nguyệt Song Kiếm đã bay đến chỗ của Mục.
Bởi vì khoảng cách của Mục bị văng ra khá xa, cho nên đám người Đường Minh cùng Đường Phi còn chưa đuổi tới, chính vì vậy mà hắn mới có được một chút ít thời gian để khôi phục thương thế.
Có điều, ngay khi Mục đem thần thức quét qua xung quanh, ngoại trừ Đường Minh cùng Đường Phi đang điên cuồng đuổi đến, 5 tên hồn sư còn lại cũng lập tức lao lên.
Bởi vì ăn một kích Nhân Chùy Hợp Nhất của Đường Phi, cho nên Phệ Huyết Lĩnh Vực liền bị mất đi khống chế, rất nhanh sau đó liền tiêu tán đi, cũng vì vậy mà 5 tên hồn sư kia với có thể tham chiến.
Mục tất nhiên là sẽ không cho bọn chúng toại nguyện, chỉ thấy từ trong túi trữ vật, Mục lấy ra một số lượng lớn Bạo Tạc Phù, nhanh chóng đã ném ra xung quanh.
Bạo Tạc Phù, công dụng giống như tên gọi, ngay sau khi kích hoạt, loại phù chú này sẽ lẫn vào trong đất.
Nếu như có người giẫm lên thì Bạo Tạc Phù sẽ lập tức được kích hoạt, một vụ nổ lớn cũng sẽ xuất hiện theo ngay sau đó.
Ăn phải một kích như thế, nếu như không chết thì cũng phải tàn phế.
.
Danh Sách Chương: