Thấy bộ dáng của Trương Vô Kỵ như vậy, Mục cũng không có ý trách cứ, mà ngược lại, trong lòng lại thấy vui thay cho hắn: “Không ngờ tiểu tử này ngộ tính cao như vậy, chỉ mới nhìn qua liền lĩnh hội được.”
Bởi vì Trương Vô Kỵ lúc này đang lĩnh hội thần thông Xế Phong Bán Nguyệt, cho nên Mục cũng không có ý định đánh thức.
Chỉ thấy hắn đưa tay phất một cái, một cái ngọc bội bên trên khắc một mặt trời cùng một mặt trăng từ trên người Trương Vô Kỵ liền bay ra, sau đó liền nằm trên bàn tay của hắn.
Mục sau khi cầm lấy Nhật Nguyệt Song Ấn, một tay liền đem linh lực của bản thân truyền vào trong đó, tay còn lại thì lấy ra mấy bình đan dược từ bên trong túi trữ vậy ra, sau đó đem chúng cho vào bên trong của Nhật Nguyệt Song Ấn.
Tiếp đó, Mục vận dụng linh lực bắn về phía Trương Vô Kỵ, tạo thành một vết thương nhỏ, máu từ trong đó liền chảy ra.
Nương theo sự điều khiển của Mục, một giọt máu từ trên vết thương của Trương Vô Kỵ liền bay lên, sau đó nhanh chóng dung nhập vào bên trong Nhật Nguyệt Song Ấn.
Sau khi hoàn thành hết thảy, Mục liền đem Nhật Nguyệt Song Ấn trả lại cho Trương Vô Kỵ, còn bản thân thì nhanh chóng rời đi.
“Hy vọng lần sau gặp mặt, đệ sẽ là một cường giả!”
Nói xong, Mục liền biến mất.
***
Năm đó, trước khi rời đi, Mục vốn định chỉ dẫn Trương Vô Kỵ tu tiên, nhưng đáng tiếc, hắn không có linh căn.
Bởi vì vậy mà sau khi Trương Vô Kỵ thức tỉnh vũ hồn là một thanh đao, Mục liền tạo ra Nhật Nguyệt Song Ấn, đem một bộ công pháp dành cho đao tu, gọi là Đồ Long Đao Pháp, rồi đem bộ công pháp này phong ấn vào bên trong đó.
Mặc dù không thể tu luyện nhưng những thần thông trong đó nếu có thể lĩnh hội dưới dạng hồn kỹ tự sáng tạo thì vẫn có thể, Xế Phong Bán Nguyệt chính là một trong bốn cái thần thông trong đó.
Đồ Long Đao Pháp cũng giống như Nhật Nguyệt Thần Quyết hoặc là Huyết Chiếu Kinh, đều chia thành 12 tầng.
Tầng 1 đến tầng 3 là dành cho tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, thần thông là Xế Phong Bán Nguyệt.
Nếu như muốn lĩnh hội thần thông này thì hồn lực cần phải đạt đến cấp bậc Hồn Sư.
Tầng 4 đến tầng 6 là dành cho tu sĩ Kết Đan Kỳ, thần thông là Niệm Bàn Ma Sát.
Nếu như muốn lĩnh hội thần thông này thì hồn lực cần phải đạt đến cấp bậc Hồn Tông.
Tầng 7 đến tầng 9 là dành cho tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, thần thông là Sí Hỏa Tà Nhận.
Nếu như muốn lĩnh hội thần thông này thì hồn lực cần phải đạt đến cấp bậc Hồn Thánh.
Tầng 10 đến tầng 12 là dành cho tu sĩ Hóa Thần Kỳ, thần thông là Thần Lạc Bán Nguyệt Trảm.
Có điều, Hóa Thần Kỳ đã vượt qua phạm trù của Đấu La Đại Lục, cho nên muốn lĩnh hội cái thần thông này, Trương Vô Kỵ cần phải thoát khỏi cái vị diện này.
Hiện tại, Trương Vô Kỹ đã là một Đại Hồn Sư, tự nhiên là có thể lĩnh hội thần thông Xế Phong Bán Nguyệt.
Có điều, bởi vì lúc Mục tạo ra cái Nhật Nguyệt Song Ấn này thì tu vi chưa đột phá Trúc Cơ Kỳ, tự nhiên là có nhiều hạn chế.
Đó là nếu như người nào khác đạt được cái ngọc bội này, tự nhiên cũng có thể lĩnh hội mấy cái thần thông trong đó.
Cho nên, khi đưa Nhật Nguyệt Song Ấn cho Trương Vô Kỵ, Mục có dặn qua rằng không được cho phép ai thấy cái ngọc bội này.
Nhưng mà, đó là chuyện quá khứ, còn hiện tại thì vấn đề này đã được giải quyết.
Mới vừa rồi, Mục đã cải tiến Nhật Nguyệt Song Ấn, làm cho nó có thể nhỏ máu nhận chủ, như vậy là ngoài Trương Vô Kỵ ra thì chẳng có ai có thể biết bí mật bên trong đó.
Ngoài ra, Mục còn cho thêm vào đó mấy bình đan dược dùng để tăng tiến tu vi cùng một viên Trú Nhan Đan.
***
Hoa Vũ Học Viện, bên trong một ký túc xá.
Trương Vô Kỵ lúc này đang nằm trên giường, bộ dáng chính là đang ngủ rất ngon.
Bên cạnh hắn còn có một vị lão sư đang ngồi trên một chiếc ghế, trông bộ dáng rất là lo lắng.
Đột nhiên, Trương Vô Kỵ tỉnh dậy, liền bật dậy, nói to: “Mục đại ca, ta lĩnh hội được rồi!!!”
“Vô Kỵ, ngươi tỉnh rồi!!!” Nghe thấy Trương Vô Kỵ gọi to, vị lão sư bên cạnh cũng chợt tỉnh, liền nhanh chóng hỏi thăm hắn.
“Hả, Quy lão sư, sao ngài lại ở đây, Mục đại ca đâu?” Trương Vô Kỵ có chút khó hiểu hỏi.
“Mục đại ca cái gì, ngươi bị bất tỉnh xong đầu óc có vấn đề à?” Quy lão sư có chút tức giận nói.
— QUẢNG CÁO —
“Hả, bất tỉnh? Ta nhớ rõ ràng đã gặp Mục đại ca mà?” Trương Vô Kỵ hỏi.
“Haizz, cái tên nhà ngươi thật là, chỉ có mới hồi chiều nay mà cũng không nhớ.
Chuyện là ngươi luyện tập rồi hôn mê bất tỉnh, nằm ở trên mặt đất ngoài bãi đất trống phía sau học viên.
Ta lúc đó đi ngang qua, liền phát hiện, cho nên mới đưa ngươi về phòng.” Quy lão sư nói.
“Hả, ta sao lại không nhớ gì hết? Mà cũng cảm tạ Quy lão sư đã mang ta vào trong.” Trương Vô Kỵ bước xuống giường, cung kính cúi người đối với Quy lão sư.
“Ha ha, không có gì, ngươi không sao thì tốt.” Quy lão sư hài lòng, cười đáp.
Trương Vô Kỵ lúc này đột nhiên nhớ ra gì đó, liền lập tức quay người chạy đi, chỉ để lại một câu nói: “Quy lão sư, chào ngài, ta ra ngoài luyện tập tiếp đây.”
Quy lão sư thấy bộ dạng của Trương Vô Kỵ như vậy cũng thầm nghĩ: “Tuổi trẻ thật tốt!”
***
Bên ngoài bãi đất trống của Hoa Vũ Học Viện.
Trương Vô Kỵ lúc này đang đứng tại vị trí mà hắn bình thường hay luyện tập, đột nhiên hắn hô lên: “Đồ Long Đao!!!”
Ngay lập tức, trên tay của hắn liền xuất hiện một thanh đao dài.
Sau khi Đồ Long Đao xuất hiện, Trương Vô Kỵ liền sử dụng hai tay mà cầm lấy nó, hai tay giơ cao lên trên đầu, cả người khụy xuống một chút, hô lớn: “Xế Phong… Bán Nguyệt!!!”
Rầm…!!!
Lời vừa dứt, Trương Vô Kỵ ngay lập tức chém ra một đao cực nhanh, tạo thành một cái đao khí cực kỳ khủng bố, nhanh chóng liền đem tảng đá ở phía đối diện chém nát bét.
Nhìn thấy thảm trạng của tảng đá như vậy, Trương Vô Kỵ không khỏi kích động, cười lớn: “Ha ha, ta thành công rồi!”
***
Phía Nam của Vũ Sơn Thành, tại nhà của lão Trương.
Lúc này đã là ban đêm, hầu hết mọi người trong thành đều đã đi ngủ, cả nhà lão Trương cũng vậy.
Bên trong một căn phòng, trên một chiếc giường, Trương Thanh Trúc lúc này đang ngủ rất ngon, có vẻ như cô nàng này đang mơ gì đó rất vui mà mặt lại cười toe toét.
Đột nhiên, bên trong căn phòng, một bóng đen xuất hiện, đứng trước giường của Trương Thanh Trúc.
Chỉ thấy bóng đen nọ cúi đầu xuống, trên tay còn cầm theo một cái ngọc bội, sau đó liền nhẹ nhàng nhấc đầu của Trương Thanh Trúc lên, đeo vào trên cái cổ nhỏ bé của nàng.
Nếu như Trương Vô Kỵ nhìn thấy vậy này thì có lẽ sẽ hét toáng lên: “Nhật Nguyệt Song Ấn!!!”
Sau khi đeo xong Nhật Nguyệt Song Ấn cho Trương Thanh Trúc, Mục liền nở một nụ cười nhàn nhạt: “Không biết tiểu cô nương này khi trở thành cường giả thì sẽ có bộ dáng gì?”
Nói xong Mục liền biến mất.
Cũng giống như Trương Vô Kỵ, Trương Thanh Trúc cũng có thể trở thành hồn sư, mặc dù không có linh căn nhưng nếu như lĩnh hội mấy cái thần thông của công pháp được phong ấn bên trong Nhật Nguyệt Song Ấn thì việc trở thành một cường giả là không có vấn đề gì.
Mặc dù Trương Thanh Trúc vẫn chưa có thức tỉnh vũ hồn nhưng bằng vào thần thức cường đại của Mục, tự nhiên là có thể nhìn ra vũ hồn bên trong cô bé này.
Đó là một cây cầm.
— QUẢNG CÁO —
Chính vì vậy mà Mục đã đặc biệt chọn ra một bộ công pháp dành cho những ai tu luyện cầm thuật.
Gọi là Thương Cầm Ma Lan.
Cùng với một ít bình đan dược và một viên Trú Nhan Đan, Mục cũng đã phong ấn chúng cùng với công pháp này vào bên trong Nhật Nguyệt Song Ấn, rồi mới nhân lúc Trương Thanh Trúc ngủ say mà đeo vào.
***
Sau khi rời khỏi Vũ Sơn Thành, Mục liền đi đến một tòa thành cách đó không xa.
Tòa thành này tên gọi Tác Hi Thành, nằm ở phía Nam của Vũ Sơn Thành.
Sở dĩ Mục chọn đến nơi này là vì có hai lý do.
Thứ nhất là vào 20 năm trước, chính tại nơi này, khi hắn đang trốn cái đám hồn sư truy đuổi hắn từ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm thì lão Trương đã đem hắn về nuôi.
Thứ hai là bởi vì Tác Hi Thành cách Vũ Sơn Thành cũng không xa, cho nên khi Mục rời khỏi Vũ Sơn Thành, có đem thần thức đảo qua một lần, kết quả là khi đảo qua Tác Hi Thành, lại bắt gặp được mấy tên hồn sư truy đuổi hắn 20 năm trước.
Mục là người có thù tất báo, tự nhiên là không thể bỏ qua cho mấy tên này được.
***
Nếu tính từ lúc hóa hình đến bây giờ thì Mục cũng đã trọng sinh đến Đấu La Đại Lục được 20 năm.
Hai mươi năm mặc dù đối với tu sĩ như hắn thì chỉ là cái chớp mắt nhưng chừng đó thời gian cũng đủ để hắn nhận ra sự khác nhau giữa nơi này tới tu tiên giới.
Mặc dù có rất nhiều thứ khác nhau nhưng cái Mục vẫn thấy có mấy cái vẫn giống nhau.
Kỹ viện chính là một trong số đó.
***
Tác Hi Thành, bên trong một kỹ viện.
“Đại ca, hôm nay không ngờ lại đụng phải một con dê béo, chúng ta lại kiếm được tận 200 đồng kim hồn tệ.” Một trung niên nhân cười đắc ý nói.
“Ha ha, chúng ta được như vậy không phải vì lão nhị ngươi dẻo miệng, chỉ mới có mấy câu đã làm hai người kia tin sái cổ.” Một trung niên được gọi là ‘đại ca’ ngồi bên cạnh liền trả lời.
“Ha ha, đại ca, ngươi nói quá rồi, nếu như không phải ngươi cùng lão tam hai cái Hồn Tôn thì làm sao mà dễ dàng xử lý hai người kia.” Lão nhị cười đắc ý nói.
“Đại ca, nhị ca, hai người các ngươi khách khí làm gì, chúng ta đã là huynh đệ vào sinh ra tử, mấy chuyện cỏn con này thì liền bỏ qua một bên, chuyện trước mắt là uống một bữa cho đã đời đi đã.” Lão tam ngồi bên cạnh nói to, trên tay còn cầm một trái nho cho vào miệng.
“Lão tam nói đúng lắm, hôm nay phải uống một bữa cho đã đời, không say không về.” Tên đại ca cười tít mắt nói.
Đột nhiên, lão nhị liền gọi to: “Tiểu nhị, mau đem cho bọn ta mấy vò rượu nữa, sẵn tiện thì kêu lên vài vị mỹ nữ bồi tiếp chúng ta!”
“Vâng, rượu của ngài đến đây!”
Sau khi tên lão nhị kia gọi thêm rượu thì thời gian trôi qua cũng không quá lâu, từ bên ngoài, một tên thanh niên ăn mặc bình thường bước vào, trên tay còn cầm theo bốn vò rượu.
Người thanh niên sau khi bước vào liền nhanh chóng chạy tới bên cạnh ba người, khuôn mặt liền lộ ra vẻ cười, nói: “Ba vị hồn sư tôn kính, rượu của ngài đến rồi đây, còn các vị mỹ nữ đang sửa soạn một chút, lát nữa mới đến.”
“Được rồi, thưởng cho ngươi này!” Lão tam sau khi tên thanh niên nói xong liền ném cho hắn một đồng kim hồn tệ.
Sau khi nhận lấy đồng kim hồn tệ từ tên lão tam, người thanh niên kia liền cúi người, rối rít nói lời cảm ơn, sau đó mới rời đi.
Sau khi bước ra bên ngoài, người thanh niên nọ liền lột bỏ dáng vẻ cung cung kính kính, ngay lập tức khí chất trên người cũng thay đổi, chỉ thấy hắn cười cười nói: “Các ngươi cứ vui vẻ mà tận hưởng Hân Hoan Tán đi!”
— QUẢNG CÁO —
Nói xong, người thanh niên nọ liền lập tức biến mất.
Sau khi người thanh niên nọ rời đi, cũng không quá lâu, ba cái mỹ nữ liền đi đến, bước vào trong phòng, mỗi người ngồi trên đùi của một người, cười cười nói nói bồi tiếp mấy tên kia uống rượu.
***
Tác Hi Thành cũng giống như Vũ Sơn Thành, cũng không phải là thành trì gì lớn lắm, tự nhiên hoạt động về đêm cũng không nhiều, trên đường lúc này tự nhiên là vắng người.
Mặc dù nói là vắng người nhưng thỉnh thoảng vẫn có mấy người qua đường, chẳng hạn như là ba người trước mặt.
“Lão đại, mấy cái mỹ nữ lúc nãy đúng là yêu tinh, làm ba huynh đệ chúng ta thật giống như được lên mây… hức…” Tên lão nhị với bộ dáng say mèm của bản thân cười nói.
“Còn phải nói, chúng ta bỏ ra nhiều tiền như vậy, tự nhiên là sẽ hàng cực phẩm thôi… hức…” Tên lão đại cũng một bộ dáng say sỉn, cười nói.
“Được rồi, hai người các ngươi có thôi đi không, đã say rồi, còn không tìm chỗ nghỉ ngơi!” Tên lão tam là người tỉnh táo nhất trong ba người, liền tức giận nói.
“Được, nghe ngươi!” Tên lão đại và lão nhị cùng nói.
Kế tiếp, ba tên này liền đi vào một con hẻm vắng người, định là sẽ đi vào một khách sạn gần đó.
Có điều, bọn hắn cũng không biết là có một đôi mắt đỏ đang nhìn bọn hắn như người chết.
“Cũng gần đến giờ rồi nhỉ?” Mục thần bí cười nói.
***
Sau đó, ba tên kia liền đã thuê một căn phòng, liền nhanh chóng đi vào mà ngủ.
Có điều, thứ chờ đợi bọn chúng không phải là một giấc ngủ ngon mà chính là một địa ngục…
Vốn đang nằm ngủ trên giường, cả ba tên như bị trúng tà, đột nhiên cả người co giật không ngừng, trên mặt thì mắt đều đã trợn ngược lên, miệng thì không có mở ra, chỉ kêu lên mấy tiếng ‘ư… ư…’, nhìn bộ dáng chính là thống khổ tột độ.
Hân Hoan Tán, công dụng như tên gọi, nếu như ai dùng qua thì khi giao hợp thì sẽ khoái cảm sẽ tăng lên rất nhiều.
Có điều nó không phải là xuân dược mà chính là một loại độc dược do Mục đặc chế hồi mấy năm ở trong động phủ.
Hân Hoan Tán sau khi trúng phải thì sẽ không có phát tác ngay lập tức mà chỉ đợi khi người bị trúng độc giao hợp, sau đó một canh giờ thì mới bắt đầu phát huy công dụng.
Nếu như lúc giao hợp, nơi nào cảm thấy thoải mái nhất thì khi độc dược phát tác, thì nơi đó chính là nơi chịu thống khổ nhất.
Chính vì vậy mà ba tên kia mới có bộ dáng như vậy.
Có điều tác dụng của Hân Hoan Tán còn chưa hết, sau khi độc dược phát tác, ngoài bị thống khổ tra tấn, toàn thân của người bị trúng độc sẽ dần dần thối rữa, cuối cùng trải qua một ngày liền trở thành một bãi máu.
Sở dĩ Mục lại chọn phương pháp tàn bạo này để báo thù là có hai lý do.
Thứ nhất đó chính là Mục hận đám người này thấu xương.
Lúc hắn còn 4 tuổi, lấy cái thân thể không một chút tu vi mà chạy trốn thì chắc chắn đã ăn không ít khổ, ai mà trải qua thì tự nhiên ghi hận trong lòng.
Thứ hai là trong ba tên này có hai tên Hồn Tôn.
Nếu như đánh trực diện thì Mục không có nhiều lợi thế, với lại nếu như chỉ giết chết thì như vậy cũng quá hời cho bọn chúng, chi bằng dùng độc tra tấn trước khi chết, vẫn tốt hơn rất nhiều.
***
Sáng hôm sau, bên trong căn phòng mà ba tên kia đã thuê.
Lúc này đã không còn bóng dáng của bọn chúng nữa mà thay vào đó là ba vũng máu đỏ tươi.
Đột nhiên, một đàn côn trùng từ bên ngoài bay vào thông qua cửa sổ.
Chỉ thấy đám trùng đáp xuống tại ba vũng máu, sau đó liền bay đi ra ngoài, chỉ có điều ba vũng máu đã không còn, giống như chưa từng tồn tại vậy..
Danh Sách Chương: