Mặc dù nhìn lấy thương thế kinh khủng của Đường Minh cùng với Đường Phi, nhưng ba vị trưởng lão của Hạo Thiên Tông này lại không có một chút để ý, dù sao thì đặt tại Hạo Thiên Tông, Đường Minh cùng Đường Phi cũng không phải là dạng thiên tài hiếm có gì, cho nên cũng không cần để tâm nhiều.
Ở giữa không trung, một lão già lạnh nhạt nói: “Nói đi, tên Tà Hồn Sư kia đi hướng nào?”
Nghe thấy vậy, Đường Minh không dám chậm trễ, vội vàng đáp: “Bẩm Ngũ trưởng lão, tên Tà Hồn Sư kia vừa chạy về phía Bắc!”
“Tốt!!!”
Lời vừa ra, ba cái thân ảnh già nua kia đã biến mất giữa không trung…
Bởi vì mọi việc xảy ra quá nhanh, mặc dù cả hai đều là Hồn Thánh, nhưng Đường Minh cùng Đường Phi lại không kịp phản ứng, trong chốc vẫn ngây ngốc giữa trời.
Trong lúc cả hai còn không biết phải nên làm gì tiếp theo, một giọng nói liền truyền vào tai bọn hắn: “Các ngươi nhanh chóng đem những người bị thương về tông môn, nhanh chóng chữa trị!”
Nghe thấy vậy, Đường Minh cùng Đường Phi liền khom lưng cúi người, chậm rãi hô: “Đệ tử đã rõ!”
Nói rồi, cả hai cùng nén cơn đau, nhanh chóng đi đến chỗ mấy tên Hồn Đế đã không còn sức chiến đấu, bắt đầu trở về tông môn…
***
Vèo… Vèo… Vèo…
Trên bầu trời, từng tiếng xé gió liên tục vang lên…
Chỉ thấy trên nền trời màu đen đặc trưng của ban đêm, một vệt ánh sáng màu tím liền bay xẹt qua.
Vệt sáng này bay nhanh đến nỗi còn để lại tàn ảnh ở phía sau, trông không khác nào một ngôi băng đang rơi xuống.
Có điều, ngay khi luồng ánh sáng màu tím này vừa bay qua, thì ở phía sau nó, ba thân ảnh già nua cũng lập tức đuổi theo.
Nếu như tại cái nơi hoang vu này mà có người thì chắc hẳn người đó sẽ bị một màn này dọa cho sợ chết khiếp.
Bởi vì ba cái thân ảnh đuổi theo luồng ánh sáng màu tím kia đều là hồn sư, hơn nữa, tất cả đều là Phong Hào Đấu La với 9 cái hồn hoàn dưới chân.
Đúng vậy, ba người này chính là ba bị trưởng lão của Hạo Thiên Tông, lần lượt là Tứ trưởng lão - Đường Chính, Ngũ trưởng lão - Đường Long cùng với Lục trưởng lão - Đường Lạc, tu vi đều đã vượt trên 90 cấp.
Sở dĩ lại có ba tên Phong Hào Đấu La xuất hiện tại chỗ này là bởi vì… bọn hắn đang truy sát một tên Tà Hồn Sư - Mục.
Mặc dù nói là truy sát, nhưng đến tận bây giờ, ba vị trưởng lão của Hạo Thiên Tông này vẫn chưa làm được gì tên Tà Hồn Sư kia, chỉ có thể miễn cưỡng theo đuôi của hắn.
— QUẢNG CÁO —
Về phần Mục, mặc dù hiện tại ba tên Phong Hào Đấu La kia vẫn chưa bắt được hắn nhưng nếu cứ tiếp tục kéo dài thế này, linh lực trong cơ thể của hắn sẽ hao hết, cho dù có điên cuồng ăn vào đan dược thì cũng không thể phục hồi kịp.
Hiện tại, Mục chính là đang lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, muốn chạy cũng không được, muốn đánh cũng không xong.
Trong lúc Mục đang suy nghĩ tìm đối sách, đột nhiên một tên Phong Hào Đấu La không biết đã thi triển hồn kỹ gì mà tốc độ của hắn đột nhiên tăng mạnh, trong nháy mắt đã áp sát được Mục.
“Tiểu tử, kỳ tử của ngươi đến rồi!” Ngũ trưởng lão - Đường Long gầm lên.
Lời vừa ra, Hạo Thiên Chùy liền xuất hiện trong tay của Đường Long, hắn gầm lên: “Loạn Phi Phong Chuy Pháp!”
Loạn Phi Phong Chuy Pháp, đây chính là một tuyệt học trấn phái của Hạo Thiên Tông, chỉ có những người sở hữu vũ hồn là Hạo Thiên Chùy và là thiên tài của tông môn thì mới có thể được học.
Tại Đấu La Đại Lục, nghe nói rằng Loạn Phi Phong Chuy Pháp khi thi triển thì có thể tụ lực lên Hạo Thiên Chùy, làm cho khi đánh ra sẽ có lực công kích gấp bội, càng đánh, lực công kích càng tăng cao.
Tất nhiên, sau hơn 50 năm lăn lộn trên Đấu La Đại Lục, Mục làm sao mà không biết tới cái tuyệt học này.
Chính vì vậy, sau khi nhận thấy cái lão già Phong Hào Đấu La này muốn thi triển ra Loạn Chuy Phong Phi Pháp, Mục lập tức liền hoảng sợ.
Uy danh của Loạn Chuy Phong Phi Pháp không phải để đùa, nhất là người thi triển lại là một tên Phong Hào Đấu La, Mục mặc dù tự tin có thể chiến đấu vượt cấp nhưng cũng không dám nếm thử.
Dù sao thì hiện tại, tu vi của Mục chỉ mới là Kết Đan Sơ Kỳ.
Nếu như bây giờ Mục có tu vi là Nguyên Anh Sơ Kỳ, lại công thêm sự bá đạo của Tu La Thân, hắn chắc chắn bản thân sẽ có thể chiến một trận với tên Phong Hào Đấu La này, mặc cho hắn thi triển Loạn Phi Phong Truy Pháp.
Thế nhưng, hiện tại, việc này là không thể.
Chính vì vậy mà ngay khi thấy một chùy sắp đánh vào trên người, Mục lập tức liền cắn răng, trong lòng đã đưa ra một quyết định.
Chỉ thấy Mục đưa tay phải lên chỗ mi tâm, trong miệng lập tức đọc một loạt các chủ ngữ, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, mồ hôi cũng không hiểu tại sao lại tuôn ra như suối.
Qua một cái hô hấp, từ chỗ mi tâm của Mục, 3 giọt máu tươi đột nhiên xuất hiện.
Cùng lúc đó, hành động của Mục càng lúc càng chậm, cơ hồ là đã mất đi toàn bộ sức lực.
Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi thấy Mục đột nhiên phản ứng cực kỳ chậm chạp, Đường Long lập tức hô lên: “Chết!!!”
Cùng lúc đó, trong khoảnh khắc Hạo Thiên Chùy chỉ còn cách một chút nữa là có thể đem Mục đánh thành thịt vụn… — QUẢNG CÁO —
Mục với sắc mặt tái nhợt, giọng nói yếu ớt liền hô lên: “Huyết Quang… Độn Thuật!!!”
Lời vừa dứt, 3 giọt tinh huyết ngay chỗ mi tâm của Mục liền phát sáng.
Ngay sau đó, 3 giọt tinh huyết tạo thành một cái lồng bằng máu, đem Mục bao bọc lại.
Dị biến liền xảy ra…
Trong mắt của Đường Long, chỉ thấy Mục - vốn chỉ là một con cái nằm trên thớt, cả người đột nhiên hóa thành một đoàn huyết vụ, lập tức bay đi mất hút.
Bởi vì mất đi mục tiêu công kích, Hạo Thiên Chùy liền đánh vào trong không khí, làm cho cả người của Đường Long phải lộn nhào do quán tính của nó.
Sau khi Đường Long đã ổn định lại thân thể, Đường Chính cùng Đường Lạc đều đã bay đến, đứng hai bên trái phải của Đường Long.
“Lão Ngũ, chuyện này là thế nào?” Đường Chính hỏi.
“Không biết, nhưng mà tên Tà Hồn Sư kia đã chạy mất rồi.” Đường Long với một sắc mặt không được tốt lắm, trả lời.
Đường Lạc hỏi: “Có nên đuổi theo không?”
“Còn đuổi cái gì, không thấy ba người chúng ta đã đuổi cả nữa ngày mà vẫn không bắt lại được đó sao?” Đường Long đáp.
Mắt thấy không khí có chút không ổn, Đường Chính vội vàng mở miệng: “Được rồi, không cần tranh cãi nữa, ba người chúng ta mau trở về tông môn, đem chuyện này báo lại với tông chủ, sau đó thì để cho Tinh La Đế Quốc truy sát, dù sao thì khuôn mặt của tên kia, ba người chúng ta đều đã thấy rõ.”
Nghe thấy Đường Chính nói như vậy, Đường Long cùng Đường Lạc sau khi suy nghĩ một hồi, cảm thấy có chút đạo lý, liền gật đầu, đáp: “Được rồi, cứ như vậy mà làm!”
Sau khi đã thống nhất với nhau, cả ba liền xoay người, bay trở về Hạo Thiên Tông.
***
Vài ngày sau đó…
Tinh La Đế Quốc, bên trong hoàng cung…
Lúc này, bên trên ngai vàng, một thân ảnh đang ngồi đó, khí chất đế vương toả ra nhàn nhạt, làm cho người khác có một cảm giác kính sợ.
— QUẢNG CÁO —
Không sai, người này chính là Đái Long Hạo - đương kim hoàng đế của Tinh La Đế Quốc.
Đúng vào lúc này, một tên binh lính từ bên ngoài chạy vào trong đại điện, trên tay còn mang theo một cuộn giấy.
Ngay khi đã đứng giữa đại điện, tên lính kia liền quỳ xuống, cung kính nói: “Thưa bệ hạ, có thư từ Hạo Thiên Tông chuyển đến.”
Tiếp đó, một tên cận vệ mang bức thư lên cho Đái Long Hạo.
Cầm lấy bức thư trong tay, Đái Long Hạo lập tức liền mở ra, nhanh chóng đọc qua một lượt.
Chỉ thấy, trong suốt quá trình, sắc mặt của hắn liên tục biến đổi, vô cùng đặc sắc.
Sau khi đã đọc xong, qua một hồi lâu, Đái Long Hạo vẫn không nói gì, có vẻ như hắn đang suy nghĩ về việc gì đó.
Đột nhiên…
“Các ngươi đem người này truy sát trên toàn đế quốc cho ta!”
Lời vừa ra, Đái Long Hạo lập tức đem cái tờ giấy xuống đất.
Tên lính khi nãy chạy vào đưa thư liền cúi người xuống đất, nhặt lên, sau đó thì mở ra xem.
Trên trang giấy, một khuôn mặt của tên thanh niên tầm khoảng 20 tuổi liền hiện ra.
Khuôn mặt của người này có hai vết sẹo dài, lại cộng thêm mái tóc dài màu huyết hồng ở phía sau, cùng với đôi mắt lạnh lùng màu đỏ, tất cả hợp lại tạo cho người khác một cảm giác rợn người.
Sau khi nhìn qua bức hoạ, tên lính kia đột nhiên rùng mình một cái, mồ hồi trên người cũng tuôn ra không ngừng, ngay lập tức hắn liền đem bức hoạ gấp lại, cung kính đáp: “Vâng, thưa bệ hạ.”
Nói rồi, tên lính kia liền bước ra ngoài, nhanh chóng hoàn thành trọng trách của bản thân.
Vài ngày sau, một chuyện động trời đã lan khắp mọi nơi trên lãnh thổ của Tinh La Đế Quốc…
Đó chính là việc Tinh La Đế Quốc ban lệnh truy sát một tên hồn sư, mức tiền thưởng mà đế quốc đưa ra vô cùng cao, nếu như ai có thể lấy được số tiền này thì có thể mua được hơn mười cái thành trì.
Về phần lý do truy sát, phía Tinh La Đế Quốc chỉ nói rằng tên hồn sư kia mang trên người trọng tội, cần phải diệt trừ.
Mặc dù thời đại đen tối kia đã trôi qua rất lâu nhưng nếu như đem thân phận Tà Hồn Sư công bố ra ngoài, có lẽ sẽ gây ra sóng gió không nhỏ, Tinh La Đế Quốc cũng không muốn dính vào phiền phức này..
Danh Sách Chương: