Mục lục
Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không được ôm, không được hôn, không được lên giường!”

***

“… Sư đệ?” Thẩm Tam Xuyên quay người lại, thoạt đầu chỉ đáp một câu không mấy chắc chắn. Sau đó anh chàng thấy Lục Lâm Trạch trước mặt chỉ cao xêm xêm mình, thậm chí còn mặc đồng phục tu tiên của Ải Phong Nguyệt. Anh chàng lập tức đờ đẫn, mãi lâu sau mới ngỡ ngàng hỏi, “Chẳng lẽ đệ là bé Lâm Trạch ư?”

Lục Lâm Trạch trước mặt anh chàng vui vẻ gật đầu, vẫn hệt như 18 năm trước, tự do phóng khoáng. Hắn ôm Thẩm Tam Xuyên, hạnh phúc nói: “Đệ biết ngay Thần tiên ca ca chính là sư huynh, sư huynh chính là Thần tiên ca ca của đệ mà… Tốt quá, cuối cùng cũng được gặp lại huynh! Huynh không biết đâu, đệ nhớ mong huynh bao năm ròng, luôn ngóng trông huynh đến tìm đệ! Huynh còn nhớ lời hứa ngoéo tay của chúng mình không, là huynh sẽ lập khế ước với đệ ấy? Giờ coi như đã thực hiện được rồi, chỉ cần Tiệc chung Năm nhánh kết thúc, là đệ có thể lấy huynh, phải không ạ?!”

Thẩm Tam Xuyên vô cùng kinh ngạc, suy nghĩ lộn tùng phèo!

Sao lại thế này, tình đầu của sư đệ, hóa ra là mình thật à?!

Anh chàng nhìn trái ngó phải, phát hiện gần đấy thực sự chẳng có ai, ủa lạ vậy?!

Sao người ấy có thể là mình được?!

Nhưng… bé Lâm Trạch quả thực cũng từng gọi mình là Thần tiên ca ca, hình như thật sự không có người thứ ba đâu ấy?

Vậy… những hành động trước đó của mình chẳng phải là…

Mặt anh chàng đỏ phừng phừng lên ngay, thế này thì quá đáng lắm. Trước kia anh chàng đã làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy chỉ vì ghen với chính mình ư?!

Thậm chí còn ngu đến độ tự hiến thân lên giường Ma Tôn, còn bảo ẻm đừng khách khí nữa chứ?!

A a a a a!!!

Lục Lâm Trạch đang cười trộm đúng không! Chắc chắn ẻm đang cười trộm!!!

Thẩm Tam Xuyên: Thân là hệ thống, sao đằng ấy lại không nhắc tớ?!

【 Hệ thống: Ơ gì cơ… Ký chủ, trong nguyên tác có đoạn này đâu, cậu đòi tui nhắc kiểu gì 】

“Sao mặt huynh đỏ thế?” Lục Lâm Trạch đưa tay vuốt mặt anh chàng, sau đấy nghiêng đầu nhìn anh chàng, “Sư huynh trong tương lai không giống sư huynh bây giờ lắm, chẳng lẽ huynh đã trở thành Chưởng môn Ải Phong Nguyệt rồi ư?”

Thẩm Tam Xuyên gật đầu, cũng không định phủ nhận: “Ừ, đúng thế.”

Lục Lâm Trạch cười nói: “Đệ biết ngay sư huynh sẽ làm được mà! Sư huynh được bao người gửi gắm chờ mong đó!”

Anh chàng nhìn sư đệ 18 năm về trước, đột nhiên nghĩ ra, hình như mình trong quá khứ sắp đuổi theo tới đây rồi. Nếu cậu ta phát hiện mình ở đây với sư đệ, chẳng phải kịch xưa sẽ tái diễn hay sao? Mình sẽ lại ghen với chính mình nữa á?!

Nên giờ anh chàng vẫn còn cơ hội cứu vãn phiên bản ngu xuẩn ngày xưa của mình nhỉ?

Nghĩ đến đây, anh chàng bất giác bật thốt: “Đệ quay về đi, ta cũng nên đi rồi.”

Lục Lâm Trạch giữ chặt tay anh chàng lại, vội vàng nói: “Bao năm không gặp, huynh vừa đến đã vội đi ngay sao?”

Anh chàng nhìn ánh mắt thiết tha của Lục Lâm Trạch, đột nhiên nhớ ra trước đó sư đệ từng hỏi mình, liệu mình có muốn tác động quá khứ, thay đổi tương lai không…

Anh chàng ngập ngừng, tuy hơi do dự nhưng vẫn mở miệng nói: “Có phải đệ vẫn luôn giấu giếm ta một chuyện… Ý ta là, giấu giếm ta thời quá khứ ấy?”

Lục Lâm Trạch lảng mắt đi: “Chuyện gì ạ?”

“Thì kiểu, chuyện về 36 hung thần ấy.”

Lục Lâm Trạch kinh ngạc nhìn anh chàng: “Huynh biết cả rồi ư?”

“Ta cảm thấy, có một số việc, đệ nói ra, có lẽ sẽ tốt hơn là giấu giếm mãi. Ít nhất sẽ có ai đó chia sẻ gánh nặng với đệ.”

Nếu ngày xưa biết vụ 36 hung thần, chắc chắn anh chàng có thể bàn bạc với sư đệ để nghĩ cách giải quyết chuyện sư tôn từ trước mà?

Có phải mình sẽ không phải thấy cảnh tượng sư tôn đổ máu, có phải sẽ không cần chia lìa mười tám năm, liệu có dẫn đến một kết cục khác được không?



Lục Lâm Trạch gật đầu: “Vâng, những điều huynh nói đệ đều hiểu cả. Nhưng chuyện tới nước này…”

“Chuyện đã tới nước này, thì không còn là chuyện riêng giữa ta và đệ nữa, mà liên quan đến vận mệnh của tất cả mọi người. Chắc hẳn đệ cũng hiểu đúng không?”

“Đệ biết huynh luôn muốn tốt cho tất cả mọi người.”

Thẩm Tam Xuyên thầm thì hỏi: “Vậy đệ sẽ nói với y chứ?”

“…Nói ra sẽ chỉ khiến huynh ấy lo lắng hơn thôi, đệ không muốn làm huynh ấy phân tâm khi thi đấu.”

Lục Lâm Trạch hỏi rất đỗi rụt rè: “Có thể ở bên đệ thêm lát nữa được không, đừng đi vội thế mà?”

Thật ra chẳng ai có thể biết được, điều gì sẽ xảy ra nếu lúc ấy Lục Lâm Trạch tiết lộ tất cả với anh chàng.

Muôn vàn hướng phát triển, muôn vàn kết cục, không ai đoán trước được tương lai thật sự.

Hình ảnh sư tôn tự sát trước mặt anh chàng 18 năm trước, tựa như một cơn ác mộng, cảnh tỉnh anh chàng vô số lần rằng phải thật thận trọng dè dặt khi đưa ra từng lựa chọn, kẻo không có lẽ anh chàng sẽ thật sự mất đi người quan trọng nhất với mình!

Anh chàng không thể trơ mắt nhìn người mình yêu nhất khuỵu ngã trước mặt mình lần nữa!

Đêm khuya tỉnh giấc từ cơn mơ, Thẩm Tam Xuyên cũng từng nghĩ rằng, phải chăng ngày xưa có cách nào khả dĩ hơn, để mọi người không phải đi đến bước đường đó, nhưng cuối cùng tất cả vẫn chấm dứt hạ màn trong bốn chữ “Không thể quay về”.

Hiện giờ anh chàng đã trở lại đây, xuyên qua thời không thay đổi tương lai. Cơ hội thật sự đang ở ngay trước mắt.

Nhưng anh chàng lại do dự.

Bốn người họ gặp lại nhau trong phiên bản này sau 18 năm. Tuy chưa chắc đã là cái kết tốt nhất, viên mãn nhất, nhưng nào ai đảm bảo được, chuyển sang một lựa chọn khác, thì họ sẽ có kết cục trọn vẹn hơn?

Lỡ nó khác một trời một vực với bây giờ thì sao?

Lỡ thật sự sẽ có người phải chết thì sao?



Anh chàng còn chưa kịp cất lời, hình như Lục Lâm Trạch chợt nghe thấy tiếng động, cảnh giác quay đầu lại: “Ai đó?”

Bấy giờ anh chàng mới nhớ ra, cuộc gặp ban nãy của họ đã bị bản thân thời quá khứ phát hiện. Anh chàng còn đang không biết nên làm gì thì đã bị Tức Ảnh trói eo, sau đấy bị lôi tuột đến trước Ma Tôn sư đệ.

“Lịch sử luôn giống nhau đến bất ngờ, phải không, sư huynh?”

Hắn hôn lên đôi mắt anh chàng, nở nụ cười vô cùng yêu chiều: “Tên ngốc hay ghen kia chuẩn bị cho đệ trong quá khứ ăn bơ kìa.”

Nhìn sư đệ đã trở thành Ma Tôn trước mặt mình, dường như 18 năm qua bỗng xẹt ngang trước mắt.

Rõ ràng chẳng có gì thay đổi cả, nhưng anh chàng bỗng có cảm giác cảnh còn người mất.

Chàng trai khí phách hăng hái, phóng khoáng tự do xưa kia, nay đã thêm nét trưởng thành và ưu tư giữa hàng lông mày.

Chẳng rõ đấy là dấu vết do tháng năm để lại, hay là vệt loang lổ vì đợi chờ vương vấn…

Tuyến lệ của Thẩm Tam Xuyên không kìm nổi nữa, anh chàng bước đến ôm người đã chờ đợi mình trong đau khổ suốt 18 năm qua: “Sư đệ, giờ chúng ta đang sống rất tốt, đúng không? Những lựa chọn ngày xưa cũng không sai lầm, phải không?”

Lục Lâm Trạch sững sờ, lập tức hiểu ra sư huynh đang trăn trở điều gì. Hắn ôm lấy Thẩm Tam Xuyên, rủ rỉ dỗ dành: “Đương nhiên rồi, hiện giờ chúng mình rất hạnh phúc, những lựa chọn trước kia của sư huynh cũng không hề sai.”

Thẩm Tam Xuyên vùi đầu vào bả vai hắn, chỉ lát sau đã làm ướt một mảng.

Lục Lâm Trạch đành ôm anh chàng dỗ tiếp: “Đừng suy nghĩ lung tung, ngoan nào, nghe lời đệ nhé! Mình chỉ xa nhau 18 năm thôi, huynh xem, tụi mình đều chịu đựng được mà. Giờ huynh đang bên đệ mỗi ngày đây, huynh không vui sao?”

Thẩm Tam Xuyên ủ rũ gật đầu, lát sau mới cất giọng gượng gạo đáp lại: “Vui chứ…”

“Vậy nên, huynh đừng sợ phải lựa chọn. Dẫu sư huynh chọn gì, đệ vẫn sẽ ủng hộ huynh vô điều kiện, vĩnh viễn đứng về phía huynh.”

Thẩm Tam Xuyên vẫn không ngẩng đầu lên: “Đệ càng tốt với ta như thế, ta lại càng áy náy hơn…”

Lục Lâm Trạch cười nói: “Hàn Diễn Tiên Tôn vô địch đất trời, tự dưng đa sầu đa cảm từ bao giờ vậy?”

“Còn một việc nữa…”

“Hử?”

Thẩm Tam Xuyên cuối cùng cũng ngước lên nhìn hắn: “Tại sao lúc ấy đệ không nói với ta, người đệ gặp chính là ta trong tương lai, ta đã giận đệ rất là lâu ấy…”

Lục Lâm Trạch không ngờ Thẩm Tam Xuyên lại hỏi toẹt ra như thế, hắn hơi lúng túng nói: “Sư huynh đừng giễu cợt đệ nhé… Thật ra ban đầu đệ cũng định nói thật với huynh đó, nhưng thấy huynh ghen vì đệ, tự dưng đệ lại không muốn nói nữa. Bởi vì bình thường sư huynh luôn rất bình tĩnh giữ kẽ, chẳng mấy khi được thấy huynh ghen vì đệ, nên đệ vừa vui vừa lo, lại hơi sung sướng nữa…

“Huống hồ lúc ấy đệ,” Hắn nâng cằm Thẩm Tam Xuyên lên, ngắm anh chàng say sưa, “Thật sự đã rung động, nổi lên ý xấu với Hàn Diễn Tiên Tôn băng thanh ngọc khiết…”

“…”

“Ban đầu đệ cũng định cố dỗ huynh đó. Mà nào ngờ huynh ghen dữ quá, đệ làm gì huynh cũng lờ đệ đi, còn chơi trò im lặng để tra tấn đệ nữa… Cũng tại đệ đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để giải thích. Về sau dù đệ nói người kia là huynh trong tương lai, có khi huynh vẫn cảm thấy đệ đang lừa huynh, chẳng thèm tin đệ đâu.”

Nói thật, không giải thích ngay từ đầu, về sau còn nói thế, chắc chắn anh chàng sẽ cảm thấy sư đệ đang cố ý chơi mình.

Dù sao cái chuyện này, nói ra nào ai tin nổi?

“Hồi đó đệ thật sự không biết phải làm sao mới dỗ được huynh, đệ đã sợ hãi khôn cùng, chỉ lo huynh quay bước rời bỏ đệ! Sau đấy huynh cũng biết rồi đó, vì quá sợ đánh mất huynh nên đệ đã bị Tức Ảnh tấn công trong mê cảnh, suýt thì mất trí, may thay huynh xuất hiện kịp thời…

“Nhắc mới nhớ, sư huynh, hồi đó huynh gặp vận gì à? Sao tự dưng lại nắm giữ được cách phá giải mê trận thế?”

Lục Lâm Trạch thuận mồm hỏi, nhưng Thẩm Tam Xuyên lại chớp chớp mắt, sau đó như thể nhớ ra ký ức ghê gớm nào đấy, anh chàng bỗng dưng ngượng ngùng.

“Hồi đấy ta biết cách phá giải mê trận, là nhờ đệ nói cho ta đó.”

“Đệ nói cho huynh ư?”

Thẩm Tam Xuyên gật đầu: “Chính đệ hiện tại, đã nói cho ta thời đó…”

Thấy Lục Lâm Trạch còn hơi hoang mang, Thẩm Tam Xuyên bèn giải thích luôn: “Sau khi vào mê cảnh, tụi mình bị chia tách. Ta gặp phải hai anh em Thương Viêm, chúng cố tình dùng sư tôn để khích ta, muốn ta sợ hãi, rơi vào chướng ngại của mê cảnh. Lúc ấy ta suýt mắc mưu, may mà sư đệ đến kịp thời, tiết lộ chân tướng về mê cảnh cho ta, nên ta mới chuyển bại thành thắng được.”

Lục Lâm Trạch hiểu rồi, thì ra là thế!

“Nếu vậy, thì chúng ta chưa thể rời khỏi ảo cảnh được. Đến lúc cuộc thi chuyển sang vòng mê cảnh, đệ còn phải giúp sư huynh trong quá khứ nữa, đúng không?”

Thẩm Tam Xuyên “Ừ”, sau đấy dường như nhớ ra điều gì, anh chàng bỗng nói với Lục Lâm Trạch: “Đệ giúp thì giúp, nhưng không được sờ mó ta trong quá khứ, không được ôm, không được hôn, không được lên giường! Nghe chưa?!”

Lục Lâm Trạch ngộ đạo: “Vậy là hồi đó sư huynh đã bị đệ ôm, hôn, còn lên giường trong mê cảnh rồi à?”

Thẩm Tam Xuyên: “…”

Sao tên này giỏi nắm bắt điểm mấu chốt vậy?!

Anh chàng hoảng loạn nói: “Không phải thế đâu, tóm lại đệ không được chạm vào ta, dù ta trong quá khứ có chủ động chăng nữa, cũng không được phép! Đệ đã nghe chưa!”

Lục Lâm Trạch hít vào: “Hồi đấy huynh vừa chiến tranh lạnh với đệ, vừa chủ động dụ dỗ một đệ khác ư?!”

Thẩm Tam Xuyên: Sao lại thành ra thế này, càng bôi càng đen á?!

Tác giả có lời muốn nói:

Hồi đó chắc hẳn anh Xuyên không ngờ được rằng, đi mơi giai là phải trả giá đắt!

[HẾT CHƯƠNG 126]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK